Edit: Cháo
Nhạc Nhị quyết định nói chuyện đàng hoàng với Tề Dục Đình, mặc dù không thể trực tiếp thừa nhận chuyện mình lừa hắn — thật ra tai cậu có thể nghe được, nhưng có thể ám chỉ một chút với Tề Dục Đình, là tai cậu có dấu hiệu chuyển biến tốt.
Lấy đó để “cảnh cáo” Tề Dục Đình không nên nói những lời kỳ quái nữa.
Có thể biến thái, nhưng xin đừng biến thái ngay trước mặt cậu!
Nhạc Nhị chờ kim đồng hồ chỉ đến số sáu, hít sâu một hơi, xác định rõ mục tiêu đi tới phòng làm việc trên tầng hai.
Đến phòng làm việc rồi, Nhạc Nhị tự cổ vũ cho bản thân một lúc, vừa định đưa tay chuẩn bị gõ cửa thì cánh cửa kia đã tự mở ra.
Tề Dục Đình đứng tại chỗ, không nghĩ tới Nhạc Nhị sẽ chủ động đến tìm hắn, cảm giác mệt mỏi vì công việc lập tức bị quét bay, vẻ mặt người đàn ông hiện lên sự vui sướng rõ ràng.
“Sao thế? Tìm anh có chuyện gì sao?”
Tề Dục Đình xoa đầu Nhạc Nhị, nghiêng người để cậu cho vào phòng làm việc.
Nhạc Nhị mang theo mái tóc bị vò loạn, bước vào lãnh địa của Tề Dục Đình mà như đi trên lớp băng mỏng — đây là lần đầu tiên cậu vào phòng làm việc này.
Cậu im lặng quan sát hoàn cảnh xung quanh, tầm mắt rơi vào chỗ nghỉ ngơi cạnh cửa sổ, Tề Dục Đình nhìn ra sự cẩn trọng của Nhạc Nhị, lấy di động ra nói: “Có thể qua đó ngồi.
”
Nhạc Nhị nhìn chữ trên di động, gật đầu một cái, sống lưng thẳng tắp ngồi xuống ghế cứ như học sinh tiểu học vậy.
Tề Dục Đình đương nhiên là ngồi đối diện với cậu.
Hắn gọi qua WeChat bảo quản gia mang trái cây và kẹo lên trước, sau đó nhìn về phía Nhạc Nhị, “Tìm anh có chuyện gì không?”
Đây là lần đầu tiên Nhạc Nhị chủ động tìm hắn đấy, Tề Dục Đình không kìm được kích động trong lòng, thậm chí còn ảo tưởng rằng có phải Nhạc Nhị đã nhớ lại chuyện hồi xưa, nhớ ra hắn rồi không.
Nhạc Nhị lắc đầu, “Cũng không phải chuyện lớn gì,” cậu căng thẳng chọn lời, hy vọng người đàn ông trước mặt có thể hiểu được ý mình, “Chính là liên quan đến tai của em.
”
Nhắc đến tai, lông mày Tề Dục Đình hơi nhướn lên, nếu hắn đoán không sai thì tai Nhạc Nhị có thể nghe được.
Mặc dù không biết tại sao Nhạc Nhị lại giả vờ bị điếc, nhưng Tề Dục Đình sẵn lòng giả vờ cùng cậu, dù gì nhìn dáng vẻ thanh niên đỏ mặt tía tai vì nghe hắn nói mà còn phải làm như không nghe thấy gì rất thú vị.
Hắn đã nhẫn nại lâu như vậy rồi, cũng nên đòi lại chút gì đó từ trên người Nhạc Nhị chứ.
Tề Dục Đình làm ra vẻ nghiêm trọng nói, “Tai làm sao?”
Nhạc Nhị thấy người đàn ông đột nhiên trở nên nghiêm túc, có hơi lo lắng bị lộ tẩy, cậu sờ sờ mũi, giọng nói yếu ớt, “Thì là, trước đó bác sĩ nói tai có thể sẽ tốt lên, em cảm thấy bây giờ có thể nghe được chút thanh âm rồi.
”
Giả vờ điếc vốn chính là để không bị bắt nạt, hiện tại Tề Dục Đình đối xử với cậu rất tốt, không cần thiết phải giả vờ nữa.
Quan trọng nhất là, cậu thật sự không thể ứng phó nổi mấy lời quấy rối của Tề Dục Đình.
Tề Dục Đình nghe vậy mà trong lòng tiếc nuối, trò chơi thú vị sắp đến hồi hạ màn, kiểu này là Nhạc Nhị không định giả vờ điếc nữa rồi.
Hắn nói: “Vậy sao, thế tốt quá rồi.
Chờ tai em khỏi hẳn, chúng ta sẽ đi ăn một bữa ngon để chúc mừng.
”
Nói đến ăn ngon, mắt Nhạc Nhị sáng lên, cậu gật đầu, còn chưa kịp mừng xong đã nghe thấy Tề Dục Đình nói: “Kết hôn đã lâu vậy rồi, em cũng nên ngủ chung phòng với anh đi.
”
Vẻ mặt Nhạc Nhị xuất hiện một vết rạn:!!!
Có ý gì, ý gì đấy.
Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của thanh niên, khóe miệng Tề Dục Đình hơi cong lên, nói: “Em là vợ anh, chúng ta đương nhiên phải ngủ chung một cái giường rồi.
”
“Trông vợ nhỏ thế này, có thể gối lên tay anh ngủ được.
”
Những lời này được di động cẩn thận chuyển đổi thành chữ viết, Tề Dục Đình đương nhiên là không đưa cho Nhạc Nhị xem.
Hắn úp di động xuống mặt bàn, nhìn thanh niên xấu hổ cụp mắt, bờ mi dài tạo một hàng bóng phía dưới mắt.
Nhạc Nhị lấy hết dũng khí, nhấn mạnh một lần nữa, “Tai của em có lẽ đã tốt hơn, có thể nghe được một chút âm thanh rồi.
”
Tề Dục Đình ồ một tiếng, cố ý hỏi cậu: “Vậy vừa nãy anh nói gì, em nghe thấy rồi sao?”
Nhạc Nhị cúi đầu, thiếu chút nữa tự cắn phải lưỡi mình, “Không, không nghe thấy gì cả!”.