Tại Sao Anh Không Yêu Em

Edit: Văn Văn.

Đêm hôm sau, Mạnh Nịnh vẫn cứ ôm khư khư gối đứng cạnh giường, trên mặt không có bất kỳ biểu hiện gì, rõ ràng là lúc trước hai người đã ngủ cùng nhau, nhưng từ khi Thi Vinh nói với cô về sau không được làm thế nữa vào tối qua, tuy rằng cô còn đến chờ, nhưng lại không dám lên giường, cứ đứng đó nhìn chằm chằm Thi Vinh.

Thi Vinh bước tới, mái tóc đen của anh vẫn đang nhỏ nước, “Lộ Lộ ngoan, từ hôm nay trở đi, em có thể tự ngủ một mình được không?”

Mạnh Nịnh không nói, trên thực tế hai người đã sống nương tựa vào nhau mấy năm qua, cô cũng chưa từng mở miệng nói qua một chữ với anh.

"Em đã trưởng thành rồi, ban ngày chúng ta vẫn có thể ở bên nhau, chỉ đến buổi tối thì không ngủ chung thôi, được không?” Thi Vinh nhẹ giọng hỏi, sợ dọa cô ấy. Mạnh Nịnh chỉ nhìn anh chằm chằm, một lúc sau, lắc lắc đầu, cô không muốn.

Thi Vinh còn muốn nói thêm, nhưng hình như cô đã nhìn thấy sự kiên định của anh, liền ôm gối xoay người rời đi. Thi Vinh muốn gọi cô từ phía sau, một lúc lâu sau, lại nắm chặt tay, anh không thể luôn mềm lòng như vậy được, nếu không cô ấy sẽ luôn sống trong thế giới riêng của mình, vĩnh viễn sẽ không quay đầu lại nhìn anh ta.

Thật ra, ngay từ ngày Thi Vinh đưa Mạnh Nịnh về nhà, anh đã chuẩn bị một phòng thật tốt, vẫn giống như phòng ngủ trước đây của cô, chỉ vì lo  cô sẽ cảm thấy sợ hãi với hoàn cảnh đầy xa lạ này.

Tuy nhiên, một lần Mạnh Nịnh cũng chưa từng ngủ qua căn phòng đó, ở bên cạnh Thi Vinh mấy năm nay, cô đều ngủ chung với anh. Cô thì ngủ một giấc ngon lành, nào biết Thi Vinh vì vậy gặp có bao nhiêu khổ lớn.

Đó là người phụ nữ anh yêu nhất, bọn họ từng là vợ chồng, chung sống với nhau gần sáu mươi năm, cũng đã cùng nhau sinh một đứa con... Nhưng anh nhất thiết phải kiềm chế bản thân. Cái loại cảm giác phải từ bỏ mỹ vị mà mình từng nếm thử thật là quá khó khăn.  


Mạnh Nịnh đang nằm trên giường của mình, mặc dù cô chưa bao giờ ngủ trong căn phòng này, nhưng chăn bông của cô vẫn được sưởi ấm do ánh mặt trời, đồ đạc sắp xếp trong phòng cũng gần giống như phòng Thi Vinh. Cô ở trong một căn phòng như vậy hơn hai mươi năm, theo lý thuyết hẳn phải sớm trở thành thói quen, nhưng...

Vắng vẻ quá!

Không có lồng ngực ấm áp làm gối, không có vòng tay ôm ấp, không có tiếng tim đập trầm thấp hay tiếng hô hấp khẽ vang lên, chỉ có một mình cô!

Mạnh Ninh đột nhiên ngồi dậy khỏi giường, mắt to nhìn chằm chằm vào bức tường trắng như tuyết, cô không thể hiểu tại sao Thi Vinh lại không chịu ngủ chung với mình nữa, cũng không hiểu rõ câu anh ấy nói "Đã trưởng thành thì phải tách ra" có ý gì, không phải anh ấy đã nói, sẽ luôn chăm sóc cô sao?

Nhưng bây giờ anh ấy không chịu ở cùng cô.

Thi Vinh hoàn toàn không ngủ được, anh nằm trên giường xoay qua xoay lại, lý trí nói với anh rằng lựa chọn này là chính xác, nếu mày không làm vậy, cô sẽ không bao giờ yêu mày đâu. Nhưng khi thật sự làm điều này, anh không khỏi bắt đầu lo lắng, không biết cô ấy có sợ hãi một mình hay không, lo lắng không biết cô ấy có nằm co ro trong một góc như trước nữa không.

Thật ra những năm gần đây anh đã nuôi dưỡng Mạnh Nịnh vô cùng tốt, tuy không thể nói là hoàn toàn bình thường, nhưng thời điểm đối mặt với người xa lạ, ít nhất khi đối mặt với Quý Ngũ, cô sẽ không sợ hãi trốn đi, mà sẽ sợ sệt, nhút nhát lộ ra tươi cười.

Nụ cười này từng làm cho Quý Ngũ thụ sủng nhược kinh, cũng khiến Thi Vinh ghi hận trong lòng. Xong việc, anh ta rất hẹp hòi trừ nửa tháng tiền lương của Quý Ngũ, nhìn bộ dáng Quý Ngũ thịt đau như cắt, Thi Vinh rất vui vẻ.


Loại người như anh, chính là chỉ thích xây dựng hạnh phúc của mình dựa trên cơ sở đau khổ của kẻ khác...

Thi Vinh cũng không phải tùy tiện đưa ra quyết định như vậy, sau khi anh ta trải qua quan sát cẩn thận, chắc chắn Mạnh Nịnh sẽ không bị dọa sợ vì điều này, vì thế anh đã chọn phương pháp này. Anh không có nhiều thời gian, cho dù có thể đục lỗ hổng trong hệ thống, nhưng về mặt thời gian, anh ta không thể kiểm soát được nó. 

Sau khi trằn trọc trở mình trên giường nhiều lần, Thi Vinh ngồi dậy, bật đèn ngủ lên, sờ trán–– toàn bộ đều là mồ hôi. Trên thực tế mấy năm gần đây, Mạnh Nịnh cũng không phải chỉ dựa vào anh.

Nghĩ nghĩ, vẫn nên đi xem cô ấy đã ngủ chưa. Dù sao cũng là ngày đầu tiên tự mình đi ngủ, Thi Vinh thực sự không thể nào yên tâm nổi. Xốc chăn bông lên, đi dép lê, thuận tiện thắt đai lưng áo ngủ cho tốt, cửa vừa mở ra, ngạc nhiên phát hiện một cây nấm nhỏ đang ngồi xổm trước cửa phòng mình.  

"... Lộ Lộ.”   

Mạnh Ninh ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lã chã sắp khóc, cô quăng cái gối trên tay xuống, nhào vào trong ngực Thi Vinh, gắt gao nắm chặt bộ đồ ngủ của anh, đứt quãng nói: “Không... không rời xa nhau.... không... muốn... một mình..."

Thi Vinh ngẩn ra một lúc rồi mới vui mừng đan xen, nâng khuôn mặt nhỏ của Mạnh Ninh: “Lộ Lộ, em nói chuyện?”


Cô chớp chớp đôi mắt to ngây thơ nhìn anh, tự hỏi tại sao anh ấy lại kích động đến vậy.

Thi Vinh kích động xong, mới phát hiện bản thân như vậy rất dễ hù cô, cho nên cố gắng hít thở thật sâu để làm dịu đi nhịp tim mình, sau đó dịu dàng vừa dỗ vừa khuyên: "Bé ngoan, em vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa được không?"

Thấy Mạnh Nịnh không dao động, anh thực sự không có tiết tháo nói: “Nếu mở miệng nói, đêm nay chúng ta có thể ngủ cùng nhau.”

Nghe vậy, hai mắt Mạnh Ninh phát sáng, cò kè mặc cả: “Từ nay... đều... cùng nhau...”

Thi Vinh cười khổ, “... Được rồi.”

Vì vậy, Mạnh Nịnh mỉm cười.

Đây là lần đầu tiên Thi Vinh nhìn thấy cô cười kể từ khi ở bên cô ấy lâu như vậy. Cô nở nụ cười... Cũng thật đẹp, ngọt đến trái tim anh ta muốn tan chảy.

Thi Vinh kìm nén sự khát vọng, run rẩy dưới đáy lòng muốn ôm Mạnh Nịnh vào trong ngực, hôn hôn tóc cô, trong lòng thở dài, bản thân thật đúng là bị ăn gắt gao, thậm chí cô không cần làm gì, một câu đơn giản hay một cái mỉm cười có thể dễ dàng khiến anh bị thu phục.

Phương pháp của Thi Vinh lấy thất bại mà chấm dứt, vào lúc ban đêm anh vẫn ngủ bên cạnh Mạnh Nịnh. Tuy cô ngủ trong một ổ chăn, anh ngủ trong một ổ chăn.

Nếu cứ tiếp tục vậy, thế khi nào mới bắt đầu đây? Thi Vinh có chút đau đầu, có lẽ do nỗi đau mất đi đau khổ tột cùng khiến ký ức của anh vẫn còn mới mẻ, thời điểm đối mặt với Mạnh Nịnh, rất nhiều biện pháp, anh đều không dùng được.


【Ký chủ, không phải ta đã nói với ngươi, nếu ngươi có thể đối xử với Mạnh Nịnh bằng một phần mười độ lạnh lùng mà ngươi đối xử với bổn hệ thống ta đây, cô ấy đã sớm quỳ dưới quần của ngươi từ lâu rồi.】

Thi Vinh ở trong lòng nói biến.

Hệ thống biến biến biến đi kêu to.

Lạnh lùng. Anh có thể làm điều đó với bất kỳ ai, nhưng duy nhất đối với cô thì không được. Nhìn khuôn mặt ngủ say của Mạnh Nịnh, Thi Vinh khẽ thở dài, đôi mắt ấp ủ đầy nhu tình và trìu mến.

Anh thực sự muốn đối tốt một chút lại một chút với cô, tốt đến mức cô sẽ không bao giờ suy nghĩ đến việc rời bỏ anh. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì sự tín nhiệm làm sao có thể so sánh với tình yêu được?

Thi Vinh không thể nhớ đã bao lâu rồi anh chưa nhìn thấy Mạnh Ninh sống sờ sờ như trước mắt, anh luôn không nhịn được muốn dung túng cô, khiến cho cô hạnh phúc hơn bất kỳ người nào.

Nếu hạnh phúc này do anh cho là tốt nhất.

Nếu đã mở miệng nói, ngoài ra Mạnh Nịnh liền không còn im lặng là vàng giống như trước kia nữa. Mặc dù cô nói chuyện ngắn gọn, cũng không đặc biệt lưu loát, nhưng việc cô giao tiếp với Thi Vinh vẫn không gặp trở ngại gì nhiều cả, cả hai đều có thể hiểu được lời của đối phương một cách dễ dàng.

Chuyện đến thế này, Thi Vinh đã rất hài lòng, anh ta không nghĩ đến sẽ có một ngày nào đó nghe được tiếng Mạnh Nịnh cất lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận