Tại Sao Anh Lại Thích Tôi



Lương Như bận rộn sắp xếp hành lý cho Lăng Mặc, bởi vì Lăng Mặc phải đi đến thủ đô thăm sở trưởng Cố, nghe nói ông ấy sắp qua đời.

Sáng sớm hôm sau, Khúc Quân bị Lăng đánh thức.

“Gì vậy! Kết thúc thi cử rồi mà, không để người ta ngủ nướng là sao!”

“Tớ phải đi thủ đô, đi tiễn tớ.”

“Nhưng cậu đi có tuần rồi về mà! Đâu có phải là lần cuối gặp mặt nhau đâu!”

Khúc Quân bị y cưỡng ép lôi đầu dậy, ngồi vào xe của Mạc Thanh, suốt dọc đường Khúc Quân ngủ gà ngủ gật.

Mỗi lần dừng ở trạm thu phí đều thấy lữ khách ai ai cũng đeo khẩu trang. Mạc Thanh và Lương Như đều có công việc, vốn là muốn kêu Khúc Quân đi chung với Lăng Mặc đến thủ đô. Nhưng Lăng Mặc lại nói không biết tình hình lây bệnh cúm ở thủ đô ra sao, nên không muốn Khúc Quân đi theo y đến nơi đầy người bị bệnh.

Bước vào trạm xe lửa, Mạc Thanh và Lương Như đều dặn dò Lăng Mặc đi đường cẩn thận.

Lăng Mặc phải xếp hàng đi qua cửa kiểm tra an ninh, y quay đầu lại nói với Khúc Quân “Tiểu Bắc, tớ có lời muốn nói với cậu.”

“A! Cậu còn có thánh chỉ gì à!” Khúc Quân đi tới.

Lăng Mặc kéo khẩu trang xuống, Khúc Quân kề sát mặt tới nghe, đột nhiên mũ đội đầu của mình bị lấy xuống, Khúc Quân muốn vươn tay cầm mũ về thì Lăng Mặc đã kề sát miệng bên tai cậu.

Y hơi nhắm mắt, bày ra tư thái không để ý đến mọi thứ xung quanh, Khúc Quân biết… Cậu vĩnh viễn sẽ không quên được khoảnh khắc này.

Y vươn tay khẽ nhéo vành tai của Khúc Quân.

“Chờ tớ trở lại. Tớ muốn mãi mãi ở bên cạnh cậu.”

Khúc Quân ngẩn người tại chỗ, cậu thấy được sự ấm áp dâng trào nên như thủy triều trong mắt Lăng Mặc, muốn trong một cái chớp mắt ngắn ngủi này nhấn chìm tất cả của cậu.

Nói xong, người con trai kia liền xoay người rời đi.

Mỗi một cái tế bào trong cơ thể tựa như muốn nổ tung thật lớn trong giây phút này.

Khúc Quân ngây ngốc đứng tại chỗ, dòng người tấp nập ngược xuôi lướt qua người cậu.

Cậu nóng quá, nóng đến mức chịu không nổi.

“Tiểu Bắc, con sao vậy? Mau tới đây.” Lương Như đứng gần đó ngoắc tay với Khúc Quân.

“Không… Không có gì…” Khúc Quân vội vàng đội mũ lên rồi chạy về phía mẹ mình.

Thời điểm Lăng Mặc lấy mũ của cậu xuống và kề sát vào bên tai cậu, cả thế giới như chỉ còn lại hai người bọn cậu.

Y muốn cùng cậu mãi mãi bên nhau…

Khúc Quân khẽ run rẩy hàng mi.

Mặc dù toàn bộ thế giới này chỉ là tiềm thức của Lăng Mặc, nhưng trong khoảnh khắc này, Khúc Quân tin tưởng đây là sự thật.

Những sự việc trải qua và xảy ra với Lăng Mặc mà nói là toàn bộ đều chân thật nhất không thể nào thay thế được.

Lúc này có một phụ nữ mang thai đi qua bên người cậu, Khúc Quân còn ngơ ngác nâng tay đội mũ lên thì sơ ý đụng phải người ta.

Người phụ nữ mang thai ngã ngồi xuống đất, ho khan.

“Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Cô không sao chứ ạ?” Khúc Quân lập tức ngồi xổm xuống đỡ người đứng dậy.

“Tôi không sao. Cảm ơn cậu.”

“Tiểu Bắc, con còn đứng sững ở đó làm gì thế!” Lương Như đi tới.

“Dạ… không có gì…”

Lần đầu tiên Khúc Quân luống cuống tay chân.

Lúc ngồi trên xe trở về, Khúc Quân nhìn ánh mặt trời chói chang bên ngoài cửa xe và khung cảnh đường phố liên tiếp chạy lùi về sau, trước mặt cậu lần lượt hiện lên những hình ảnh từ buổi ban sơ gặp gỡ Lăng Mặc, một con người cô độc không hề có một chút nhiệt độ ấm áp nào.

Nếu như tất cả chỉ là một giấc mơ, Khúc Quân khó hiểu hy vọng rằng nếu Lăng Mặc đã vui vẻ như thế thì cần gì phải tỉnh lại?

Ít nhất trong thế giới này, Lăng Mặc đã không còn kháng cự cậu nữa, Khúc Quân cảm thấy nếu cứ tiếp tục ở bên cạnh y như hiện tại thì không có gì là không tốt cả.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lương Như gõ cửa phòng con trai, nói đùa “Tiểu Bắc, Lăng Mặc không có ở đây là con lại bắt đầu lười chẩy thây có phải không, ngủ nướng khét lẹt rồi kìa!”

“Ưm…” Khúc Quân mơ mơ màng màng nhìn Lương Như.

“Mới nãy Lăng Mặc gọi điện từ thủ đô, nói nó đến nơi rồi. Mẹ còn tính lên kêu con xuống hỏi thăm vài lời với nó, nhưng nó lại nói cứ để con ngủ tiếp đi, buổi chiều lại gọi tới. Chậc, thằng bé đúng là thương con nha!”

Khúc Quân không nghe rõ được gì cả, chỉ cảm thấy giọng nói của Lương Như tựa hồ vang vọng đến từ một thế giới xa xôi nào đó.

“Tiểu Bắc! Tiểu Bắc! Con sao vậy?” Lương Như vươn tay sờ trán cậu, sau đó lập tức hô lên “Ông xã! Anh tới đây đi! Tiểu Bắc bị sốt rồi!”

Trong lúc mơ màng, Khúc Quân loáng thoáng nghe âm thanh của xe cứu thương, trên đỉnh đầu có tia sáng liên tục lướt qua, hình như là bóng đèn ở hành lang của bệnh viện.

“Tiểu Bắc! Con đừng làm mẹ sợ!”

Cậu hít thở ngày càng khó khăn, đầu óc ngày càng nặng trĩu.

“Cậu bé bị lây vi khuẩn cúm! Phải lập tức cách ly!”

Cậu nâng tay túm lấy cánh tay của người y tá đang đứng trực bên cạnh, đối phương hoàn toàn không ngờ một bệnh nhân bị sốt đến sắp bất tỉnh mà lại có sức lực mạnh như vậy.

“Nói với Lăng Mặc… Tất cả mọi thứ ở đây đều là mộng… Nhất định phải tỉnh lại… Nhanh chóng tỉnh lại…”

Thân thể của Khúc Quân bị đè nén một cách dữ dội, tựa như bị mất trọng lực, vô lực chịu nước biển đen ngòm bao phủ hoàn toàn.

Cậu muốn sống, cậu muốn hít thở!

Cậu nhất định phải sống!

Khi cậu bị nhấn chìm đến chỗ sâu nhất, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một điểm ánh sáng nhỏ, cậu liều mạng giãy giụa bơi đến điểm sáng kia, khi cậu vượt qua điểm sáng đó rồi, trước mắt hiện ra một mảnh sáng ngời, khí oxi tràn đầy vào phổi cậu, cậu mở to miệng hô hấp, toàn thân run mạnh.

“Cậu ta tỉnh! Tiến sĩ Giang! Cậu ta tỉnh rồi!”

“Rút lui an toàn, quá trình tách thần kinh thành công!”

“Chỉ số thân thể bình thường. Độ dao động trí não bình thường.”

Khi nhịp tim đập cuồng loạn của Khúc Quân dần hồi phục lại nhịp đập bình thường, cậu thấy tiến sĩ Giang đang đi về phía mình.

“Tôi… Tôi trở về hiện thực rồi?”

“Ừ, cậu về rồi.”

Khúc Quân chậm rãi ngồi dậy, vội vàng hỏi tiến sĩ Giang “Vậy thì Lăng Mặc thì sao? Anh ấy tỉnh lại chưa?”

“Chưa.” Giang Thành lắc đầu nói.

Khúc Quân ôm đầu mình, thở dài nói “Xin lỗi, tôi thất bại.”

Cậu biết rõ ở một nơi nào đó sâu trong lòng mình vẫn còn lưu luyến thế giới kia.

“Cậu là người ở trong không gian tiềm thức lâu nhất từ trước đến nay.” Giang Thành nói.

“Tôi ở trong đó bao lâu?”

Chợt nhớ đến đồng đội Trần Đại Dũng của mình, Khúc Quân liền hoảng hốt ngẩng đầu lên.

“Năm phút.”

“Năm phút? Mới năm phút? Tôi… Tôi với anh ấy sống chung hơn một năm lận mà…”

“Cậu quên tôi đã nói gì với cậu rồi sao, thời gian ở trong không gian tiềm thức hoàn toàn khác với thời gian ở thực tế.”

Tiến sĩ Giang đưa cho cậu một ly nước, Khúc Quân tu một hơi cạn sạch.

“Cậu ở trong tiềm thức của anh ta với thân phận là gì?”

“Mạc Tiểu Bắc, là bạn chung lớp với anh ấy năm cấp hai.”

Giang Thành lấy một cái máy tính bảng, ngón tay linh hoạt lướt qua màn hình “Có, Mạc Tiểu Bắc là con trai một của vợ chồng Lương Như và Mạc Thanh, sau kỳ thi vào cấp ba, vì nhiễm vi khuẩn cảm cúm lan tràn trên diện rộng nên đã qua đời. Sau đó, Lăng Mặc sống chung với vợ chồng Mạc Thanh, dưới sự chăm sóc bồi dưỡng của hai người họ, Lăng Mặc được tiến cử vào đại học Q danh tiếng.”

“Nói cách khác, trong thực tế, Mạc Tiểu Bắc có tồn tại?”

“Tất nhiên, tôi cũng đã nói qua với cậu rồi, mỗi một người mà cậu đã gặp trong tiềm thức của Lăng Mặc đều đã và đang tồn tại ở trong thực tế.”

“Vậy thì… Mạc Tiểu Bắc có thi đậu vào Tam Trung không?”

Giang Thành gật đầu “Đứa trẻ đó thi đậu. Đây là một niềm an ủi cực lớn đối với vợ chồng Mạc Thanh.”

Khúc Quân thở phào một hơi, đây cũng là niềm an ủi cực lớn đối với cậu.

Lúc này, thành viên làm chung hạng mục với Giang Thành đi đến, có chút kích động nói “Khi Khúc Quân còn đang ở trong tiềm thức của giáo sư Lăng, chúng tôi kiểm tra thấy chỉ số dao động não bộ của ngài ấy trở nên cao hơn lúc trước nhiều! Chúng tôi đều cho rằng, nếu như Khúc Quân có thể tiếp tục đi vào tiềm thức của ngài ấy lần nữa, thì suy nghĩ của ngài ấy cũng sẽ kéo dài ra, nói không chừng sẽ may mắn tỉnh lại!”

“Chẳng lẽ nhiệm vụ của tôi chưa thất bại? Tôi còn có thể lẻn vào đó một lần nữa?” Khúc Quân trợn to mắt nói.

“Tôi biết chúng tôi làm cậu khó chịu… Chúng tôi chưa từng trải qua tư duy thâm tiềm nên không thể cảm nhận được nguy hiểm mà cậu đụng độ phải trong tiềm thức của Lăng Mặc, cho nên xin cậu hiểu cho chúng tôi, chúng tôi mời cậu tiếp tục tiến vào tư duy thâm tiềm…”

Khúc Quân không nghe lọt tai đối phương đang nói cái gì, cậu chỉ muốn biết mình còn có cơ hội tiếp tục bầu bạn với Lăng Mặc?

Cậu còn nhớ thiếu niên kia bày ra dáng vẻ nghiêm túc nói vrằng ‘Muốn mãi mãi ở bên cạnh cậu’. Nhưng cậu thì lại bỏ rơi y.

“Khúc Quân, từ khi cậu bị tách khỏi tiềm thức của giáo sư Lăng, ngài ấy luôn kiên trì cứu lấy cậu, tự động kết nối thần kinh của mình với thần kinh của cậu, đây là một hành động chưa từng xảy ra từ trước đến giờ trong tư duy thâm tiềm. Nếu như cậu tiếp tục lẻn vào lần nữa, chúng tôi tin tưởng giáo sư Lăng nhất định sẽ không gạt bỏ cậu ra!”

“Tôi đã thất bại một lần rồi… Các người có chắc là không muốn thử đổi người khác?”

Nhưng nếu như cậu lại lẻn vào thì liệu có làm chậm trễ thời gian thức tỉnh của Lăng Mặc không?

“Trước khi có cậu, người ở trong tư duy của giáo sư Lăng lâu nhất là một học sinh của ngài ấy.”

“Anh ta kiên trì được bao lâu?”

“Ba mươi sáu giây.”

“Cái gì? Chỉ ba mươi sáu giây? Chuyện này không hề khoa học chút nào! Theo lý thì học sinh của giáo sư Lăng hẳn phải hiểu rõ thầy của mình nhất chứ?”

Khúc Quân suy ngẫm trong chốc lát, có chút lo lắng không thể không nói ra “Chính các người cũng đã nói lúc tôi tách ra khỏi tư duy của giáo sư Lăng, anh ấy còn chủ động kết nối thần kinh với tôi, nếu như lại lẻn vào lần nữa… Anh ấy không chịu rời khỏi tôi thì sao đây? Anh ấy liệu có ngủ mãi hay không?”

“Chuyện này không thể xảy ra được đâu.” Giang Thành lắc đầu nói “Khi thực hiện quá trình tư duy thâm tiềm, cần kết nối thần kinh não bộ với máy móc, nếu như chúng tôi kiểm tra thấy độ dao động trí não của cậu xảy ra vấn đề thì sẽ cưỡng ép tách thần kinh của cậu ra khỏi tư duy thâm tiềm ngay lập tức, đây là chuyện mà giáo sư Lăng không thể nào khống chế được.”

“Vậy… Nếu tôi tiếp tục lẻn vào… Thì liệu có còn là Mạc Tiểu Bắc nữa không?”

“Nếu như cậu tiếp tục lẻn vào thì dựa theo trình độ tiếp nhận của giáo sư Lăng với cậu thì cậu chắc chắn sẽ tiến vào sâu hơn, càng đến gần những sự kiện có liên quan đến vi khuẩn Hale trong đầu ngài ấy. Mạc Tiểu Bắc đã qua đời vì bị nhiễm vi khuẩn cảm cúm, cho nên nếu cậu tiếp tục lẻn vào chỉ có thể trở thành một người khác. Nói không chừng là người mà giáo sư Lăng vốn tin tưởng.”

Khúc Quân nhíu mày, nếu thật sự là người mà Lăng Mặc tin tưởng, có lẽ nhiệm vụ sẽ dễ dàng hoàn thành hơn?

Sau đó, bọn họ có thể gặp nhau ngoài thực tế?

Nhưng mà…

Khúc Quân ngoẹo đầu nhìn Giang Thành nói “Tại sao tôi lại cảm thấy anh đang lừa dối tôi?

Giang Thành nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ trong tay nói “Không biết Trần Đại Dũng còn chịu đựng được bao lâu.”

Khúc Quân giật mí mắt, ánh mắt trầm xuống “Tiến sĩ Giang, anh đang uy hiếp tôi?”

“Tôi không phải là đang uy hiếp cậu, tôi chỉ là đang trần thuật lại một sự thật. Nếu như cậu nguyện ý tiếp tục tiến vào tư duy thâm tiềm một lần nữa, bây giờ tôi sẽ lập tức phái người chuyển Trần Đại Dũng qua đây. Khi chúng tôi đã có trong tay vắc xin kháng bệnh độc trong cái rương đó rồi, đảm bảo Trần Đại Dũng sẽ là người đầu tiên được tiêm vắc xin.”

“Anh chắc chắn tôi có thể trở lại?” Khúc Quân nhìn Giang Thành nói.

“Tôi chắc chắn.”

“Anh chắc chắn tôi sẽ không cẩn thận biến thành thiểu năng?”

“Tôi chắc chắn ở càng lâu trong tiềm thức của giáo sư Lăng, chỉ số thông minh của cậu sẽ được nâng cao lên.”

Nói cũng đúng… Cậu quả thật chín trâu hai hổ đậu vào Tam Trung đó nha!

“Tôi không thể tiếp tục trở thành Mạc Tiểu Bắc nữa sao?”

Nếu như có thể tiếp tục dùng thân phận Mạc Tiểu Bắc làm bạn với y thì thật tốt biết bao!

“Ở trong tiềm thức của ngài ấy đang dần tiếp cận với bộ phận cơ mật nghiên cứu vi khuẩn Hale, khẳng định không còn tồn tại Mạc Tiểu Bắc nữa.”

“Được rồi. Tôi tiếp nhận nhiệm vụ này.” Khúc Quân suy tư trong chốc lát rồi ngẩng đầu nói với Giang Thành.

“Bây giờ tôi sẽ thông báo với người bên này chuyển Trần Đại Dũng qua đây.” Giang Thành như nghĩ đến chuyện gì đó liền nghiêm tục dặn dò “Cho dù cậu có lấy thân phận nào tiến vào đi nữa thì cũng phải nhớ kỹ điều này, tuyệt đối không được để giáo sư Lăng nghi ngờ cậu, không được để anh ta nhận ra cậu đã từng là Mạc Tiểu Bắc, hoặc là người ngoại lai xâm nhập vào, rất có thể anh ta sẽ sinh ra cảnh giác và từ đó gạt bỏ cậu.”

“Tôi biết.”

Khúc Quân thầm thở dài trong lòng, nên biết rằng việc tiếp cận Lăng Mặc là một chuyện không dễ dàng tí nào đâu!

Cậu nhắm mắt lại, trên cánh tay hơi đau nhói, Giang Thành đang tiêm thuốc thư giãn thần kinh cho cậu, giúp thần kinh của cậu không sinh ra phản ứng chống cự khi kết nối với thần kinh của Lăng Mặc.

Mọi thứ trong đầu cậu bắt đầu thả lỏng ra, cậu cảm giác mình đang từ từ trôi theo dòng nước.

Thân thể chợt bị đè nặng.

Trong chớp mắt cậu mở mắt ra, cảm giác nước từ bốn phương tám hương chảy tràn vào mũi miệng của mình, cậu cố gắng bơi lên trên, lúc trồi đầu ra khỏi mặt nước, không khỏi ho khan dữ dội.

Cái hồ này thật sâu, chân cậu không chạm tới đáy được!

Cách đó không xa truyền tới âm thanh ai đó đang giãy giụa trong nước, người trên bờ đang bu đen lại.

“Lý Tĩnh! Để tớ đi lấy phao cứu hộ cho cậu!”

“Lý Tĩnh cậu đừng khẩn trương!”

Lý Tĩnh? Chẳng lẽ là cô bé Lý Tĩnh ngồi chung bàn thời cấp hai với cậu?

Đó là một cô bé luôn nhát gan sợ hãi mỗi khi cầm tập đến bàn cậu hỏi bài!

Khúc Quân lập tức hít sâu một hơi rồi lặn xuống, bơi đến chỗ một cô gái đang quẫy đạp trong nước.

Khúc Quân vòng tay ôm lấy cổ của Lý Tĩnh, nâng cô bé lên khỏi mặt nước.

Cô bé ho khan dữ dội, cho đến khi Khúc Quân kéo cô bé đến thành bể bơi, người trên bờ lập tức xúm tụm lại nâng cô bé lên bờ.

“Lý Tĩnh, cậu không sao chứ!”

“Hù chết tớ!”

“Sao cậu đi đứng không cẩn thận gì hết thế!”

Lý Tĩnh tiếp tục kho khan, uống quá nhiều nước, còn bị sặc lâu như vậy, có thể sẽ không tỉnh lại ngay được.

Khúc Quân chống hai tay lên bờ, dùng sức một cái nẩy người lên.

Lúc này cậu mới phát hiện đây là một bể bơi cực lớn, độ sâu khoảng chừng từ năm đến bảy mét!

“Đờ phắc!” Khúc Quân hoảng hốt la to.

Tại sao tui lại ở trong cái bể bơi chết người này vậy!

Cũng may là cậu biết bơi, lúc còn bé ở nông thôn, cậu thường hay theo đám bạn đi tắm sông, nếu không là toi cơm rồi!

Quần áo dính bết vào người, Khúc Quân phải cởi quần áo trên người ra, dùng sức vắt khô nước.

Lúc cúi đầu nhìn xuống, Khúc Quân liền sửng sốt, bởi vì cậu phát hiện thân thể này có cơ bụng nha!

Cơ bụng í a cơ bụng! Cơ bụng quý báu! Cơ bụng kiêu ngạo!

Quá tốt đẹp!

Lúc này có người đi tới trước mặt cậu nói “Cám ơn cậu đã cứu Lý Tĩnh.”

Khúc Quân ngẩng đầu lên thì thấy đó là Sở Ngưng, là đại biểu môn tiếng Anh của lớp và là bạn học chung của Mạc Tiểu Bắc thời cấp hai!

Chẳng lẽ cậu vẫn còn ở thời gian học cấp hai của Lăng Mặc? Chẳng lẽ cậu không có lẻn sâu hơn vào tư duy của Lăng Mặc? Cái này có khác gì phá hết rồi làm lại đâu trời? Cậu không muốn!

Khoan đã… Sở Ngưng đang đứng trước mặt cậu có gì khang khác so với trước đây thì phải?

Khác nhau chỗ nào ta?

“Ờm, Sở Ngưng… Tớ nhớ trước đây ngực cậu không có lớn như vậy! Từ lúc nào mà cậu phát dục tốt rứa!”

Khúc Quân kinh ngạc nói.

“Cậu có bệnh hả!”

Sở Ngưng không nói nhiều lập tức quăng cho Khúc Quân một cái bạt tay sấp mặt!.

Nhưng lần này Khúc Quân đã không còn là Mạc Tiểu Bắc chậm chạp nữa! Cậu nhanh chóng giữ lại tay Sở Ngưng, nhếch miệng cười nói “Ui chao, tính tình bà chằn của cậu vẫn không thay đổi nha!”

Khúc Quân vừa cúi đầu thì thấy trên tay áo ngắn đồng phục của Sở Ngưng có in: Tam Trung Sở Ngưng.

Cho nên nói… Bây giờ không còn là thời cấp hai nữa… Ít nhất đã là cấp ba rồi?

“Cái tên Lộ Kiêu khốn kiếp này, mắt cậu nhìn ở đâu đó!”

Mặt của Sở Ngưng đỏ rần, giùng giằng muốn giãy khỏi tay Khúc Quân.

Ể? Thì ra thân thể này tên là ‘Lộ Kiêu’ à?

Mà đây là nhân vật như thế nào vậy?

Ây da! Khúc Quân hối hận vì trước khi tiến vào tư duy thâm tiềm quên mất hỏi mượn Giang Thành danh sách những người bên cạnh Lăng Mặc! Đỡ phải mù mờ như bây giờ!

“Tớ chỉ nhìn đồng phục học sinh của cậu thôi, nếu không cậu nghĩ tớ nhìn ở đâu? Bạn Sở Ngưng, suy nghĩ của cậu có vấn đề đó nha!”

Khúc Quân vừa nói xong, mặt của Sở Ngưng càng đỏ hơn.

“Không lẽ cậu đang trả thù tôi vì đã nói cậu là quỷ nhát gan, không dám xuống cứu Lý Tĩnh sao! Tại cậu nói muốn tham gia đội bơi lội mà! Trình độ bơi lội tệ mà còn không biết xấu hổ đòi đi ghi danh đăng ký! Cậu không cứu thì ai cứu!”

Khúc Quân nghe ra trong lời nói của Sở Ngưng có hai tin tức quan trọng, thứ nhất cậu tên là Lộ Kiêu, thứ hai cậu muốn tham gia đội bơi lội!

Đội bơi lội cần có cơ thể khỏe mạnh nè! Cơ bắp tam giác ngược nè, sức phổi tốt! Lúc còn là Mạc Tiểu Bắc thì cậu cảm thấy bị chịu thiệt không ít, rốt cuộc cũng tìm về được cảm giác ưu việt này!

"mp30607560_1441420510846_2"Cơ bắp tam giác ngược

Thật đáng ăn mừng!

“Cậu tính chừng nào mới thả tay ra đây?” Sở Ngưng trợn mắt dữ dằn nhìn Khúc Quân.

“Ui.. Xin lỗi nhé…”

Khúc Quân thả tay ra, Sở Ngưng liền xoay người đi trấn an Lý Tĩnh vừa mới được cứu.

“Lăng Mặc… Cậu tới hả? Bọn tớ còn tưởng cậu sẽ không tham gia buổi tụ họp các bạn cùng học chung cấp hai…”

Sở Ngưng mới nãy còn lo lắng cho Lý Tĩnh bỗng tươi cười hẳn lên, ngay cả ngữ điệu cũng tung tăng nhảy nhót.

Vừa nghe tới cái tên kia, trái tim của Khúc Quân bất chợt run lên, cậu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một người con trai dáng người cao lớn và lạnh lùng đứng dưới gốc liễu ở gần đó, ngũ quan vốn tinh xảo nay trở nên sắc bén, y cũng mặc đồng phục của trường Tam Trung, có thể dễ dàng nhìn thấy từng đường cong trên cơ thể y qua lớp áo mỏng.

Đó không còn là dáng vẻ gầy yếu của cậu học sinh cấp hai nữa, giờ đã mang theo sức lực tiềm ẩn, từ hông rồi tới cánh tay, rồi đến hai chân, tất cả đều tràn ngập sức mạnh… Chân của y còn thon và dài hơn cả trước kia nữa.

===Hết chương 32===

Tác giả có lời muốn nói: DAY 32.

Lăng Mặc: Mới vô mà cậu đã rớt đài rồi.

Khúc Quân: What?

Lăng Mặc: Cậu thốt ra câu chửi quen thuộc ‘Đờ phắc’.

Khúc Quân: …Ừ thì tui rớt đài, anh muốn làm gì?

Lăng Mặc: Tôi muốn thế nào thì sẽ làm thế đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui