Tại Sao Anh Lại Thích Tôi

“Cậu nhìn tớ nè, tại tớ mập quá, đã thế mẹ tớ còn nhét thêm thức ăn cho tớ nữa. Nếu tiếp tục tăng cân thì sẽ không tốt cho sức khỏe, nhưng nếu tớ không ăn bánh bao mà đem về nhà thì mẹ tớ sẽ buồn lắm. Còn cậu… Cũng còn đang tuổi ăn tuổi lớn ha? Nếu cậu ăn no, lúc Lý Viễn Hàng tìm người tới gây sự với cậu thì ít ra cậu cũng có sức lực để đối phó chứ? Chúng ta đôi bên đều có lợi, đều vui mừng, phải không?”

Khúc Quân hòa nhã khuyên bảo, cậu cảm thấy suy luận của mình sẽ không có vấn đề gì, cũng cho Lăng Mặc một cái thang leo xuống.

“Tôi không cần.”

Mặc dù đầu óc Khúc Quân phản xạ nhanh nhưng thân thể lại không theo kịp, hộp cơm liền rớt xuống đất, bánh bao cũng văng ra ngoài.

Cú rơi kia vang khắp lớp học.

Các học sinh đang đọc sách hoặc đang lim dim ngủ đều quay đầu lại nhìn.

Khúc Quân đứng tại chỗ ngẩn người hai giây.

Đời này của cậu ghét nhất những kẻ lãng phí thức ăn.

Có một lần thi hành nhiệm vụ, lương thực tiếp tế của cậu bị rơi mất, cho nên cậu đã ăn qua nào là rễ cây, sâu bọ và cả quả dại trong rừng, vì đói nên dịch chua trong dạ dày sôi ùng ục, nhịp tim cũng đập nhanh, vất vả lắm mới bắt được một rắn, không thể nổi lửa nên đành ăn sống, thậm chí lúc nào chợp mắt nghỉ ngơi đều muốn gặm một cái bánh bao.

Thái độ này Lăng Mặc quả thật làm Khúc Quân không thể nhịn được nữa.

“Cậu có thể nghi ngờ ý tốt của tớ, không chấp nhận cũng không sao. Nhưng đây là bánh bao do mẹ tớ tự tay làm, mẹ tớ nhào bột làm bánh cả đêm, thịt bò là mẹ tớ giã nhuyễn, măng non là mẹ tớ luộc chín. Cậu không ăn thì thôi, chứ đừng có cư xử như thế!”

Ánh mắt Khúc Quân đỏ lên, tiếng nói nấc nghẹn như sắp khóc.

Cậu ngồi xổm xuống, nhặt một cái bánh bao bỏ vào hộp cơm.

Còn một cái bánh bao bị rớt xuống bên cạnh chân Lăng Mặc.

Khúc Quân đang muốn đưa tay nhặt lấy, không nghĩ tới Lăng Mặc lại cúi người nhặt lên rồi cắn một miếng.

Khúc Quân sửng sốt, Lăng Mặc cũng không có nghiêng mặt đi cậu.

Y không nhanh không chậm ăn hết bánh bao, rồi lãnh đạm nói “Mau trở về chỗ ngồi đi, chốc nữa có kịch vui để xem.”

Khúc Quân đứng dậy, nhìn Lăng Mặc vẫn lạnh nhạt như cũ, khiến người ta không biết y đang nghĩ gì trong đầu, giống như bị che mất đi hỉ nộ ái ố.

Còn câu nói ‘chốc nữa có kịch vui để xem’ là gì?

Nhưng nếu tỉ mỉ nghe kĩ thì luôn cảm thấy câu nói kia của Lăng Mặc nghe có vẻ lạnh lùng, nhưng thực chất ẩn chứa một chút nhu hòa.

Tiết sinh hoạt lớp chiều hôm đó bắt đầu, giáo viên chủ nhiệm và cô Đinh dạy toán mặt mũi hầm hầm bước vào.

Tầm mắt của chủ nhiệm đảo quanh từng học sinh trong lớp học, sau đó mới lạnh lùng lên tiếng.

“Hôm nay trong lớp học của chúng ta đã xảy ra một chuyện cực kì thú vị!”

Tất cả học sinh đều ngẩng đầu lên nhìn về phía chủ nhiệm lớp, câu nói ‘cực kỳ thú vị’ của cô tuyệt đối không phải là đều tốt lành gì.

“Đó chính là bài tập toán của cả lớp nộp lên cho cô hôm nay, có sáu bạn đều làm sai hết!”

Các học sinh liền nhỏ giọng xì xào bàn tán.

Làm sai hết là sao? Đó chính là áp dụng sai hết ba công thức toán cơ bản vừa mới học hôm qua nha!

Lý Viễn Hàng ngồi tại chỗ rung đùi đắc ý, từ trên xuống dưới đều trưng ra bộ dáng đầy kiêu ngạo. (tự hào quá he =.=)

Dù sao trong sáu học sinh này tuyệt đối sẽ không có tên cậu ta!

Cô Đinh tằng hắn một tiếng rồi đọc tên “Trần Kiều! Lâm Bân Thăng! Vương Vũ! Khổng Kiệt! Mạnh Phi!”

Vừa đọc xong năm cái tên, Lý Viễn Hàng liền có linh cảm xấu.

Ngay cả Khúc Quân cũng nhận ra, năm cái tên này chẳng phải là mấy đứa đã chép bài của Lý Viễn Hàng vào sáng nay sao?

“Lý Viễn Hàng!”

Đọc xong cái tên này, cô Đinh liền hung hăng ném cuốn bài tập xuống bục giảng một cái bịch!

“Cô rất muốn nghe các em giải thích! Tại sao bài tập của các em không những sai toàn bộ, thậm chí đến từng chi tiết, công thức, cách trình bày đều sai giống nhau hết là sao!”

Cô Đinh dù tuổi còn trẻ nhưng rất giàu trách nhiệm, cho bài tập về nhà luôn luôn từ dễ đến khó, nhưng không ngờ đám Lý Viễn Hàng lại làm sai hết cả những đề toán cơ bản!

Đây đúng là quăng não đi mà, thậm chí ngay cả Khúc Quân tự cảm thấy bản thân không có não cũng sợ hết hồn. Chẳng lẽ chỉ số thông minh của cậu còn cao hơn sáu đứa này?

Sáu học sinh này đứng lên, năm người trong số đó đều hung tợn trừng Lý Viễn Hàng.

Chủ nhiệm lớp có kinh nghiệm dạy học nhiều năm liền lập tức chú ý đến chi tiết nhỏ này.

“Lý Viễn Hàng, em nói đi, bài tập của các em như vậy là sao?”

Lý Viễn Hàng nuốt nước miếng, suy nghĩ hồi lâu rồi giải thích “Sáng sớm hôm nay… Mấy bạn Trần Kiều hỏi em làm xong bài tập đại số chưa… Em nói làm xong rồi… Các bạn nói có đề toán không biết làm nên muốn mượn của em coi chút, em liền cho mượn…”

Đây hoàn toàn là vứt cục nợ qua cho người khác!

Dù sao Lý Viễn Hàng có sai thì cũng sai ở chỗ làm ‘sai hết’ bài tập đại số mà thôi.

Trần Kiều đứng sau lưng Lý Viễn Hàng hung hăng trừng cậu ta, nghiến răng nghiến lợi, một bộ dáng muốn lật tung cả bầu trời này lên.

“Mượn của em? Bình thường em học đại số đâu được tốt lắm? Hơn nữa các bạn bộ không biết động não hay sao mà cùng kéo nhau đến chép bài của em? Tin tưởng em đến thế cơ à!” Chủ nhiệm lớp chắp tay sau lưng, đi tới phía sau Trần Kiều, rồi gõ một cái rõ kêu lên bàn cậu ta, toàn bộ lớp học như run rẩy theo,

“Trần Kiều! Em nói đi! Lý Viễn Hàng nói các em mượn chép bài tập của em ấy, các em cũng giỏi đấy! Chép đến mức không đúng một đề toán nào, tài hoa hơn người như thế đúng là hiếm có nhỉ!”

Bị chỉ nhiệm la mắng một trận mất mặt như vậy, lại thêm Trần Kiều vốn đang bốc lửa hừng hực trong lòng, dù sao cũng đã vạch trần việc cậu ta chép bài tập của người khác rồi, rõ ràng Lý Viễn Hàng nói không có chép bài của Lăng Mặc, cho dù nó có nói xạo thì cũng được đi, nhưng mà tại sao lại làm không đúng một bài nào, đây không phải là hố cha người ta sao? Muốn thoát thân một mình à, đâu có dễ như vậy!

“Bởi vì Lý Viễn Hàng chép bài của Lăng Mặc! Cho nên chúng em mới tin tưởng cậu ta ngay! Chúng em có làm đúng mấy bài căn bản, nhưng bởi vì tin tưởng đáp án của Lăng Mặc nên mới sửa lại hết, ai ngờ lại sai toàn bộ!”

“Mày nói bậy! Tao không có chép bài!” Lý Viễn Hàng trợn to mắt nhìn Trần Kiều.

Cô Đinh cũng gật đầu “Bài tập của Lăng Mặc hoàn toàn làm đúng hết, không sai bài nào. Nếu em ấy có chép thì cũng phải chép đúng hết chứ. Hơn nữa với tính cách của Lăng Mặc, chắc chắn sẽ không cho bạn khác chép bài của mình.”

Lý Viễn Hàng khi nghe cô nói Lăng Mặc làm đúng hết thì liền ngây người, sau đó lập tức hiểu rõ.

Cậu ta cầm lấy cuốn bài tập trên bàn của Lăng Mặc là giả, là cái bẫy muốn gài cậu ta vào tròng!

Lăng Mặc mày được lắm! Ông đây nhịn mày lâu như vậy, lần này nhất định tao sẽ lột da rút gân của mày ra hết!

“Lăng Mặc, Lý Viễn Hàng có chép bài của em không?” Giọng nói uy nghiêm của chủ nhiệm lớp lại vang lên.

“Dạ không có.” Lăng Mặc trả lời gọn lẹ, nhưng lại cúi đầu.

Chủ nhiệm lớp híp mắt.

“Chính miệng Lý Viễn Hàng nói cậu ta chép bài của Lăng Mặc!” Trần Kiều không phục kêu lên, cậu ta muốn kéo Lý Viễn Hàng chết chùm.

Khúc Quân sờ bụng… Ôi mẹ ơi, thì ra là vở kịch này a! Mặc dù vở kịch này còn non nớt nhưng cũng rất là thú dzị, chẳng qua là cái bụng này của cậu lại đói rồi!

Chừng nào mới diễn xong để cậu về ăn cơm đây chời!

“Con mắt nào của mày thấy tao chép bài của Lăng Mặc?” Lý Viễn Hàng lập tức biện hộ cho mình.

“Bởi vì mày nói Lăng Mặc ở nhờ nhà mày, ăn của nhà mày, uống của nhà mày, nếu cậu ta không cho mày chép bài thì mày sẽ đấm một cú vào mặt cậu ta, sáng sớm hôm nay nhà mày còn không cho cậu ta ăn sáng nữa kìa!” Trần Kiều kêu lên.

Trong nhất thời, ánh mắt cả lớp đổ dồn về phía Lăng Mặc.

Mặc dù Lăng Mặc luôn tỏ ra bộ dáng cao lãnh, nhưng không ngờ nhà của Lý Viễn Hàng lại đối xư với cậu ta như vậy!

Cô Đinh lập tức mềm lòng, nhìn Lăng Mặc nói “Em Lăng Mặc, những lời vừa rồi của bạn Trần Kiều có đúng không?”

“Không phải.” Lăng Mặc cúi đầu trả lời.

Mặc dù Lăng Mặc nói năng thận trọng, không hề có chút nào giống với lứa tuổi ngây thơ hoạt bát của mình, nhưng y rất lễ phép, cho dù là đang nói chuyện với thầy cô thì y cũng nhìn vào mắt đối phương.

Nhưng hôm nay, y chưa từng ngẩng đầu lên lần nào.

Khúc Quân nhìn Lăng Mặc, ánh mắt híp lại, cậu cảm thấy mọi chuyện không chỉ đơn giản là hãm hại Lý Viễn Hàng bị cô phát hiện việc chép bài tập.

Lý Viễn Hàng cong khóe miệng, liếc nhìn Trần Kiều, giống như đang nói: Mày nói đi, có giỏi thì nói nữa đi, dù sao Lăng Mặc sẽ không thừa nhận là do tao đánh!

Khúc Quân nhìn bộ dáng coi trời bằng vung của Lý Viễn Hàng, cũng thầm đổ mồ hôi trong lòng— Nhóc con à, mi thật sự nghĩ như vậy sao?

Trần Kiều bị ánh mắt khiêu khích của Lý Viễn Hàng chọc tức ói máu, liền lớn giọng nói “Hốc mắt của Lăng Mặc bị sưng bầm lên kia kìa! Chẳng lẽ cậu ta tự đấm mình à!”

Vừa nói những lời này ra, cả lớp liền xôn xao.

Nguyên cả ngày hôm nay các bạn trong lớp đều thấy Lăng Mặc chống tay lên trán suốt, thì ra là để che vết bầm!

Chủ nhiệm lớp dù sao cũng có kinh nghiệm, nếu cô cứ tiếp tục tra hỏi Lăng Mặc trong tình huống này, thì một đứa trẻ ăn nhờ ở đậu sẽ tuyệt đối không thừa nhận mình bị ăn hiếp, dù sao em ấy vẫn đang sống chung với gia định Lý Viễn Hàng.

Lúc cô Đinh đang muốn đi tới chỗ Lăng Mặc để xem hốc mắt của y có phải bị thương thật không, thì chủ nhiệm lớp liền e hèm một tiếng.

“Thôi được rồi, hôm nay tới đây thôi. Sáu đứa các em theo cô tới phòng giáo viên, gọi điện thoại cho phụ huynh các em, mời bọn họ tới đây gặp cô! Làm sai bài không sao, nhưng nếu bài nào cũng chép hết như thế thì còn cần thầy cô dạy gì nữa! Hơn nữa thái độ mới là cái quan trọng nhất! Nếu như các em không biết rõ thái độ học tập của mình thì thầy cô cũng đành bó tay chịu thua các em thôi!”

Chủ nhiệm lớp vừa nói xong, các học sinh khác đều rốt rít dọn dẹp sách vở ra về.

Lý Viễn Hàng mặt đầy căm phẫn trừng Lăng Mặc, nói thật, cậu ta càng căm hận, Khúc Quân cậu im lặng xem kịch vui càng thoải mái.

Nhóc con ngu ngốc, tự cầm đá đập chân mình rồi kìa.

Người ta cũng không chỉ là học bá, mà còn là một nhà khoa học đứng đầu kim tự tháp trong tương lai đó, là cứu tinh của loài người đó, là vầng hào quang chói sáng như thế đó, nghĩ sao một thằng nhóc ấu trĩ như Lý Viễn Hàng có thể đấu lại y chứ?

Bất quá khi nghĩ đến cảnh ngộ của Lăng Mặc, Khúc Quân thầm đồng tình với y. Khi cậu đi qua bàn học của Lăng Mặc, đúng lúc y đang đeo cặp sách lên, trong một giây y xoay người kia, Khúc Quân thấy được nụ cười nhạt của y.

Kiêu căng, sắc bén và càn rỡ.

Bước chân của y vẫn thong thả như vậy, không nhanh không chậm đi ra khỏi lớp học.

Mà Khúc Quân cũng đã hiểu rõ ngọn ngành, tất cả mọi chuyện đều đã nằm trong tính toán của Lăng Mặc, bao gồm việc y làm giả cuốn bài tập sai hết kia, y biết Lý Viễn Hàng sẽ khoe khoang bài tập mà cậu ta chép của mình và cho những đứa khác chép, thậm chí vết bầm trên mặt là do y cố ý để Lý Viễn Hàng đánh, mục đích của y chính là muốn Lý Viễn Hàng nói những chuyện này với mấy đứa trong lớp, đồng thời cũng khiến bọn họ vạch trần chuyện nhà Lý Viễn Hàng đối xử tệ với Lăng Mặc như thế nào.

Chẳng qua là… Chuyện này có hơi ảo ảo.

Lúc này Lăng Mặc mới có mười bốn tuổi thôi mà, chẳng lẽ đây là phiên bản thiếu niên?

Nụ cười vừa rồi của cậu ta chắc là đang cười nhạo Lý Viễn Hàng tự làm tự chịu đi?

Cho dù có ra sao… Đói bụng quớ đê.

Khúc Quân lấy hộp cơm từ trong cặp sách ra, còn một cái bánh bao, mặc dù bánh bao dính chút bụi bặm, nhưng có sao đâu? Dù gì trong thực tế, Khúc Quân cậu không phải là người kén chọn, với lại đây là thế giới ảo, bao gồm cả cái bánh bao cậu sắp ăn vào bụng này.

Khúc Quân cầm lên cắn một miếng.

Mặc dù đã nguội ngắt nhưng cậu vẫn cảm thấy còn rất ngon.

Không biết có phải ảo giác không, cậu cảm thấy hôm nay Lăng Mặc đi chậm hơn mọi ngày.

Khi bọn họ đi tới ngã tư đầu tiên gần trường học, Lăng Mặc dừng bước lại, Khúc Quân vẫn còn giận y, không muốn lại gần y chút nào, vì vậy cậu đi phía sau nhóm học sinh cuối cùng ra về, yên lặng ăn bánh bao.

Ngay tại lúc băng qua ngã tư, Lăng Mặc dừng lại giữa đường.

Khúc Quân làm như không thấy đi lướt qua y, lúc đi ngang qua người Lăng Mặc, giọng nói của y truyền vào tai cậu.

Rất nhẹ nhưng rất rõ ràng.

“Thật xin lỗi vì đã làm bẩn bánh bao mẹ cậu làm.”

Nói xong, Lăng Mặc lập tức sải bước, kéo rộng khoảng cách giữa hai người.

Khúc Quân ngẩng đầu nhìn thì chỉ thấy bóng lưng của Lăng Mặc.

“Chòi má, một người cao ngạo lạnh lùng như giáo sư Lăng mà cũng biết xin lỗi?”

Khúc Quân bị tình huống bất ngờ này làm cho ngây ngốc.

Ngay sau đó cậu liền hiểu ra, Lăng Mặc nhất định là rất nhớ cái chết của mẹ mình, cho nên lúc Khúc Quân cậu nói đây là bánh bao mẹ mình tự tay làm thì đã khiến y xúc động.

Cộng thêm vừa rồi cậu làm ra bộ dáng không thèm để ý tới y mà cặm cụi gặm cái bánh bao bị rớt dưới đất, có lẽ đã làm cho Lăng Mặc cảm thấy cậu quý trọng mẹ mình?

…Chẳng lẽ đây là chó ngáp phải ruồi? Cậu bất ngờ xoát được ba điểm hảo cảm với Lăng Mặc?

Khúc Quân vui vẻ.

Cũng giống như nổ lô cốt vậy, cậu nằm rạp dưới đất suýt nữa là bị lô cốt đè chết! (giống như ý có miếng bánh từ trên trời rơi xuống, may mắn bất ngờ.)

Cậu đi đến bên cạnh Lăng Mặc, cười hỏi “Hôm nay cậu ăn bánh bao của tớ, còn nói có kịch vui để xem. Kịch ở đâu vậy?”

“Vậy mà còn chưa xem đủ, có muốn tôi cho cậu lên làm vai nam chính không?” Giọng nói của Lăng Mặc vẫn lạnh lùng, nhưng đã dịu nhẹ hơn trước nhiều.

“…Tớ không muốn đâu.” Khúc Quân nhớ lại bộ dáng kia của Lý Viễn Hàng, vai nam chính trong vở kịch của Lăng Mặc đúng là không có kết cục tốt!

“Cũng đúng, cậu đâu có nhớ được lời kịch.”

Lăng Mặc dừng bước, Khúc Quân lại thấy nụ cười nhạt kia của Lăng Mặc, mặc dù chỉ trong chớp mắt, nhưng Khúc Quân biết Lăng Mặc là một diễn viên cực kỳ xuất sắc, nhất là vai diễn sói đội lốt cừu non.

Lúc này chủ nhiệm lớp đạp xe dừng lại trước mặt hai người “Lăng Mặc, cô có lời muốn nói với em, chúng ta đi tới quán sủi cao kia nhé?”

Lăng Mặc lui về sau một bước, giọng nói bình tĩnh “Thưa cô, em phải về nhà, dì mà thấy em không về sẽ tức giận mất.”

“Dì của em chính là mẹ của Lý Viễn Hàng phải không? Bà ấy đang từ chỗ làm chạy đến trường đón Lý Viễn Hàng rồi. Chúng ta dành chút thời gian vừa ăn sủi cảo vừa trò chuyện nha, nói chuyện phiếm xong cô sẽ chở em về nhà.”

Lăng Mặc cúi đầu, nhưng chủ nhiệm lớp tới gần, nhẹ nhàng  nâng mặt y lên, quả nhiên thấy vết bầm ứ máu trên hốc mắt trái của Lăng Mặc.

“Đi thôi, cô mời em ăn sủi cảo. Cô còn có chút chuyện muốn hỏi, em học giỏi như thế không biết có bí quyết gì không đây.”

Khúc Quân có chút hâm mộ “Woa, cô chủ nhiệm mời cậu đi ăn sủi cảo kìa!”

“Trở về làm bài tập, đồ ngốc 35 điểm toán.”

Lăng Mặc gật đầu đi theo cô chủ nhiệm dắt xe đến quản sủi cảo đối diện bên kia đường.

Ánh mắt Khúc Quân lần nữa sáng lên— Woa, cậu ta không kêu mình là ‘ngu si’ nữa, mà là ‘đồ ngốc’ nha! Ở trong lòng Khúc Quân, trình độ của đồ ngốc cao hơn ngu si nhiều lắm nha!

Cô chủ nhiệm gọi hai mươi miếng sủi cảo, mười miếng cải trắng thịt heo, mười con tôm luộc đã bóc vỏ.

Lúc chờ sủi cảo chín, cô chủ nhiệm hỏi Lăng Mặc có khó khăn gì trong học tập không, khi sủi cảo được bưng lên, Lăng Mặc vẫn ngồi im không nhúc nhích.

Cô chủ nhiệm đẩy cái mâm đến trước mặt Lăng Mặc, nói “Em ăn trước đi, những món này đều dành cho em hết.”

Lăng Mặc vẫn cúi đầu, nuốt nước miếng, mấy giây sau, mới gắp sủi cảo ăn, y nhai rất chậm, giống như không nỡ nuốt miếng sủi cảo này xuống bụng, nhưng bộ dáng dùng bữa của y trông rất có giáo dưỡng.

“Lăng Mặc, hốc mắt bị ứ máu trên mặt em là sao vậy?” Cô chủ nhiệm hỏi.

“Dạ em bị té.” Lăng Mặc bỗng dừng đũa, ngồi im tại chỗ.

Cô chủ nhiệm híp mắt rồi khẽ thở dài “Lăng Mặc à, em là một học sinh thông minh, hẳn là biết làm sao có thể té mà khiến hốc mắt bị bầm như thế, cô không tin đâu. Em yên tâm, cô biết, em ở nhà của Lý Viễn Hàng…”

“Đó là nhà em, không phải nhà của bọn họ.” Lăng Mặc không nói lớn nhưng nghe rõ từng câu từng lời.

Chủ nhiệm lớp như nhận ra gì đó, gật đầu rồi nói tiếp “Đúng, đó là nhà em, bọn họ chẳng qua ở tạm và chăm sóc em thôi. Cho nên hốc mắt của em bị thương là do Lý Viễn Hàng đánh?”

Lăng Mặc do dự trong chốc lát rồi gật đầu.

“Lý Viễn Hàng chép bài tập của em?”

Lăng Mặc lại gật đầu.

“Vậy còn bài tập của Lý Viễn Hàng làm sai hết là do em cố ý?”

Lăng Mặc hít sâu một hơi rồi lại gật đầu.

“Em biết Lý Viễn Hàng sẽ cướp bài tập của mình nên mới cố ý làm sai?”

“Cậu ta xé mất cuốn bài tập của em rồi ném vào thùng rác. Em biết cậu ta một khi đã giựt lấy bài tập của em thì sẽ không trả lại, nên em dứt khoát viết một cuốn bài tập sai.”

“Mẹ em ấy có biết chuyện này không?”

“Dạ biết… Dì nói Lý Viễn Hàng là em trai của em, kêu em phải nhường nhịn cậu ta.”

Cô chủ nhiệm sáng tỏ trong lòng, nói “Ăn sủi cảo đi, ăn xong rồi cô chở em về nhà.”

Lăng Mặc ngồi im.

Chủ nhiệm lớp cười “Em lớn to đầu rồi nha, còn chờ cô giáo đút cho ăn nữa à?”

Lúc này Lăng Mặc mới cầm đũa gắp sủi cảo ăn.

Sau đó chủ nhiệm lớp để Lăng Mặc ngồi yên sau của xe rồi chở y về nhà.

===Hết chương 6===

Tác giả có lời muốn nói: DAY 6.

Khúc Quân: Ha ha ha, đồ ngốc tốt hơn ngu si nhiều ヽ(* ^ワ^)ノ ! 

Lăng Mặc: Đều là đại danh từ dùng để chỉ những kẻ có chỉ số thông minh dưới đáy cốc, không biết tại sao cậu lại cao hứng vì bị gọi là ‘đồ ngốc’ nữa  ┐ (¯ー¯) ┌.

Khúc Quân: Là bởi vì anh nha! Chỉ số thông minh của đồ ngốc trong miệng anh chắc chắn đã vượt qua đa số loài người ≧◠◡◠≦! 

Lăng Mặc: Tôi biết, cậu thích tôi, cho nên dù tôi có nói cậu là đồ ngốc thì cậu cũng sẽ vui vẻ ^‿^.

Khúc Quân: Giề (¯―¯٥)?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui