Tại Sao Cậu Bảo Mình Thẳng


Mặc dù đã bước vào mùa thu nhưng cũng chả mát mẻ hơn là mấy, tôi với người lấy cái điều khiển và bật máy lạnh lên.

Nắng nóng thế này mà có cái máy lạnh trong phòng thì tuyệt cú mèo, tâm hồn lẫn thể xác tôi như được lên chín tầng mây.
Đang chìm đắm trong sự sung sướng thì mẹ tôi kêu thật to, làm tôi giật hết cả mình.
"Vũ, con mau xuống ăn cơm cho mẹ."
"Dạ, con xuống liền."
Cũng may là tôi chưa vô trận, chứ giữa chừng mà afk thì chỉ có thiệt cho tôi thôi.

Mỗi lần tôi ngủ quên lúc chơi game là đồng đội tôi lại hỏi thăm đến ba mẹ tôi rất nhiều, còn tố cáo trừ hết uy tín nữa.
Tôi tắt máy lạnh rồi ba chân bốn cẳng chạy vội xuống phòng ăn, trong nhà này mẹ là người quyền lực nhất, thuận theo mẹ thì mới có thể sống vui vẻ được.

Ba tôi thì kiếm ra nhiều tiền đấy, nhưng mẹ vừa ho một cái là ba liền im ru không dám cãi lại câu nào.
Bước xuống cầu thang, tôi tung tăng vui vẻ mà nhìn các món ăn được bày sẵn trên bàn.


Món nào món nấy đều trông vô cùng đẹp mắt, tay nghề nấu ăn của mẹ tôi vẫn là nhất.
"Mau đi rửa tay sạch sẽ rồi ngồi ăn cơm, mẹ có chuyện muốn hỏi."
Tôi hoang mang, trong lòng cũng có chút lo lắng thầm nghĩ: "Ê! đừng nói ông thầy gọi mẹ mình rồi nha? Ổng bảo lần sau mới nói mà, bộ định giết chết mình trên bàn ăn hả?"
Tôi sợ quá nên đứng chỗ bồn rửa tay tận năm phút liền, không nhúc nhích lấy một tí nào.

Tôi kì cọ hết chỗ này tới chỗ kia, sạch rồi thì lấy thêm xà phòng rửa tiếp, rửa đến tay cũng đỏ luôn.
Mẹ tôi sốt ruột nên lên tiếng hỏi: "Con tính xả hết nước rồi mới lại ăn cơm à? Bình thường thì rửa cho có nay lại đứng như trời trồng ở đó, bộ ở trường con làm sai gì hay sao?"
Tôi chột dạ lên tiếng phản bác: "Kh, không có mà mẹ, con trai mẹ ở trường chăm ngoan lắm."
"Tốt nhất là vậy, thầy con mà gọi về như năm trước thì con chết chắc với mẹ."
"Dạ, con biết rồi!"
Tôi đi chậm rãi lại bàn ăn, ánh mắt láo liêng nhìn xung quanh chứ không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.

Mẹ tôi bình thường cũng hiền lành, nhưng đụng tới chuyện học hành của tôi thì hung dữ như sư tử hà đông ấy.
"Năm nay con có đi học thêm toán nhà thầy chủ nhiệm không? Điểm toán của con tệ thật sự luôn, chả học giỏi giống mẹ tí nào."
"Chuyện mẹ muốn hỏi con là chuyện này ạ?"
"Ừ, chứ con nghĩ mẹ định hỏi chuyện gì?"
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cái mạng nhỏ hôm nay được bảo toàn rồi.

Điểm toán của tôi quả thực rất tệ, chưa bao giờ tôi có con sáu luôn, lúc nào cũng là bốn năm điểm.

Mà đi học toán thì sợ ông thầy chủ nhiệm cốc đầu, tại tôi có hiểu ổng giảng gì đâu.
"Con sẽ đi học nhà thầy chủ nhiệm, nhưng nếu con học không nổi thì mẹ cho con nghỉ giữa chừng nha, nha mẹ."
Mẹ tôi nhìn ba tôi rồi nhìn thẳng vào mắt tôi, không biết là có đồng ý hay không nhưng biểu cảm của mẹ trông sợ thật sự.

Ba tôi chỉ biết im lặng ngồi nghe chứ có nói năng được câu nào đâu, ngày xưa ba tán mẹ khó quá trời luôn mà, ổng sợ hó hé cái là mẹ bỏ ổng.
"Ráng học đi, tới đâu hay tới đó.


Nghe nói con thầy chủ nhiệm cũng học lớp con mà đúng không?"
"Dạ đúng rồi mẹ, cậu ấy học giỏi lắm lu..." Vừa nói ra tôi liền muốn đánh chính mình, cái miệng hại cái thân.

Chắc mẹ tôi sẽ càu nhàu rồi so sánh tôi nữa đây mà!
"Ừm, thôi lo ăn cơm đi.

Nó có gen di truyền giống ba nên học giỏi là phải rồi, còn con ngu ngơ giống hệt ba con thì học dở là phải rồi!"
Một lời nói đơn giản mà sát muối vào hai trái tim người đàn ông đang ngồi đây, tôi với ba nhìn nhau mà không biết nói gì thêm, bởi nói đúng quá mà.
Cầm chén cơm trên tay, tôi khẽ đưa một ít cơm và thức ăn vào miệng, cơm hôm nay theo cảm nhận thì chua chát quá trời.

Bình thường thì cơm sẽ rất ngon, nhưng hôm nay chắc do bị mẹ nói móc nên tôi ăn cũng chả thấy ngon lành gì.
Cả bữa ăn hôm ấy, gia đình tôi đều im lặng đến đáng sợ, không ai nói với nhau thêm câu nào.

Sau bữa ăn, tôi tóm đống chén rồi đem đi rửa và úp lên cho ráo nước.

Nhiệm vụ của tôi có nhiêu đó thôi, làm xong thì muốn chơi game, bốc đầu làm gì tùy thích.
Xong xuôi hết mọi chuyện thì đã là mười hai giờ rưỡi, tôi chạy vội lên phòng để tiếp tục chuyện dang dở.

Vừa mở chiếc điện thoại lên thì thấy có quá trời tin nhắn, trong lòng tôi khó hiểu: "Đứa ôn nào mà nhắn lắm vậy? Trưa nắng không lo ngủ nghỉ đi lại còn spam tin nhắn, hâm rồi!"
Ấn vào thì thấy người gửi là Minh Quân, cậu ấy rủ tôi leo rank với cậu ấy, chỉ hai người thôi.

Tôi lập tức nhắn lại đồng ý, dù sao bản thân cũng đang chuẩn bị vô trận mà, có thêm một người lại càng tốt chứ sao.
Tôi nhắn hỏi: "Mà cậu thường đi lane nào vậy? Tớ thì hay đi mid với sp, mấy lane kia tớ chơi không được giỏi hehe."
"Tớ thì lane nào cũng được.

Vậy tớ chơi ad còn cậu hỗ trợ sau tớ nha? Không cần bảo kê tớ đâu, ở sau lưng tớ thôi là được, tớ sẽ gánh cậu."
Không biết cậu ấy nói thật hay đùa nữa, có sp nào không đi bảo kê ad đâu? Đứng sau lưng khéo bị đồng đội chửi cho to đầu ấy, nhưng mà nếu cậu ấy đã có lòng thì tôi cũng không ngại từ chối.
"Được."
Sau đó cậu ấy nhắn gửi tôi id phòng rồi cả hai cùng vô trận game đầu tiên.
*Lời nhắn của t/g đến độc giả nhỏ tuổi: "Lo học hành đi nha các em ơi, chơi game thì cũng vui nhưng sẽ hối hận đấy! Muốn chơi giải trí một vài trận thì cũng được, tuyệt đối đừng nghiện game nhé! Nhân vật trong truyện chỉ là hư cấu được tưởng tượng nên, ít ai mê game mà học giỏi như bạn Quân trong truyện lắm nha, mặc dù cũng có số ít nhưng cũng chỉ dừng lại ở số ít thôi."
*Làm ơn đừng đạo truyện của mình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận