Buổi chiều nhà trường sắp xếp cho học sinh tan học sớm một chút, hiệu trưởng yêu cầu học sinh trước 5 giờ mười lăm đến hội trường, sắp xếp ổn thỏa vấn đề chỗ ở cùng với những nhiệm vụ sau khai giảng cần chú ý, yêu cầu học sinh tiết tự học buổi tối đi học bình thường.
Buổi chiều tiết 4 khá nhàn nhã, chép bài tập cũng chép xong rồi, một đám nhãi ranh ngoan ngoãn ngồi tại chỗ nghe giảng.
Chủ nhiệm lớp bọn họ là thầy Triệu, là một người đàn ông trung niên khoảng chừng 40 tuổi, bình thường luôn cười haha nhưng dưới nụ cười luôn ẩn chứa kim châm, bởi vậy các bạn học lấy biệt danh cho thầy là “Hổ cười”.
*Hổ cười: từ gốc là tiếu diện hổ.
Hổ cười thầy Triệu vừa cười ha hả vừa hỏi thăm tình hình làm bài tập hè của học sinh.
Phía dưới học sinh kêu rên một trận.
“Vừa mới khai giảng liền thu bài tập ngay, còn không có tiết học khởi động giảm sốc, không có nhân tính quá thầy ơi!”
“Ngày mai thu cũng được mà thầy, cho tụi em thêm chút thời gian, em muốn về nhà sửa bài một xíu.”
“A a a! Thầy Triệu giết em đi, bài tập giết em đi, cấp 3 giết em đi.”
……
Thầy Triệu hiểu ẩn ý, chậm rì rì nói: “Nếu như vậy thì các ủy viên bộ môn đứng dậy thu bài tập đi, chưa làm xong thì chúng ta chậm rãi tính sổ.”
Nghe thông báo, tiếng kêu rên lại vang lên một hồi.
Thầy Triệu không hề có nhân tính tiếp tục tàn phá đám học sinh bên dưới, “Năm nay muốn trọ ở trường thì trước tiết 4 phải đăng kí với lớp trưởng, nhớ báo một tiếng, học sinh nội trú có thêm một giờ tự học buổi tối.”
Nghe thấy học sinh nội trú còn phải học thêm một giờ tiết tự học buổi tối, tiếng kêu rên lại vang lên lần nữa.
Trên cơ bản học sinh đều trọ ở trường, số người không trọ ở trường có tăng lên cũng không vượt quá năm người.
Thịnh Dục là một người, Tống Dã cũng không trọ ở trường.
Thịnh Dục cảm thấy không ở ký túc không sao cả, có khi còn thấy thoải mái hơn, dù sao cậu cũng không chuẩn bị trọ ở trường, dù Tống Dã có ở ký túc hay không cũng không liên quan đến cậu.
Hệ thống như thấy được ý nghĩ của cậu, kịp thời mở miệng: “Ký chủ không hỏi xem Tống Dã có ở ký túc hay không sao?”
Thịnh Dục không hiểu nổi hệ thống, “Tao hỏi cậu ta làm gì?”
Hệ thống: “Hệ thống vừa mới thống kê, khi ký chủ nói chuyện hoà hợp với Tống Dã thì giá trị oán niệm của Tống Dã đã giảm 50 điểm, nếu cậu với Tống Dã trọ ở trường ở chung phòng thì cơ hội nói chuyện sẽ tăng, giá trị oán niệm giảm bớt càng nhiều hơn, như vậy cậu có thể sớm ngày thoát khỏi cậu ta đó.”
Thịnh Dục cảm thấy hệ thống nói rất có lý, “Làm thế nào mới có thể khiến giá trị oán niệm của cậu ta nhanh chóng giảm bớt?”
“Giả vờ ngoan ngoãn nghe lời chăm chỉ làm nũng, khiến cậu ta yêu thương cậu như bảo bối trong tim, đồng thời ngăn cản các nữ sinh muốn tiếp cận cậu ta, để cậu ta bối rối vì bị cậu bám dính lấy là được.”
“…… Mày cảm thấy tao sẽ làm được mấy chuyện này?”
“Đây là đích thân hệ thống tính toán kĩ lưỡng phương pháp có ích nhất với ký chủ đó, nếu không làm chỉ sợ…….”
“Mày cho rằng có thể uy hiếp tao?”
“Haha, cậu nghĩ vậy hả?”
Thịnh Dục vô cùng kiên định, “Đúng vậy.”
Nội tâm Thịnh Dục: đĩ mẹ mày(*).
(*): Từ gốc là MMP, từ chửi tục ở Tứ Xuyên.
Hệ thống này thật sự là lừa đảo!
Cái gì cũng không nói, quả thực không hiểu nổi.
Nghĩ như vậy, cậu liền nhìn thoáng qua Tống Dã bên kia.
Tống Dã đang cúi đầu viết thứ gì đó trên bàn.
Từ góc độ này có thể thấy Tống Dã đã đổi gọng kính, lúc trước chỉ là một gọng kính đen bình thường bây giờ đã đổi thành gọng kính mạ vàng, thoạt nhìn còn có vẻ tri thức (*).
(*): Từ gốc là nhân mô cẩu dạng, là thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ bề ngoài là hình dáng con người nhưng phẩm chất bên trong ti tiện thấp hèn.
Chậc.
Thầy Triệu vui vẻ nghe tiếng kêu rên và oán giận của đám nhóc, làm theo khuôn phép bắt đầu triển khai nhiệm vụ học kỳ này và lắng nghe phương hướng tương lai của từng học sinh, tới lượt Thịnh Dục, thầy Triệu chờ mãi không thấy Thịnh Dục đáp lời cũng không thèm nhìn mình một cái, cảm thấy kỳ quái liền nhìn theo hướng Thịnh Dục đang nhìn chằm chằm đến xuất thần.
“Thịnh Dục!”
Nghe thấy có người gọi Thịnh Dục quay đầu lại thấy thầy Triệu cười ha hả nhìn cậu, “Bạn học Tống Dã đẹp như vậy hả? Khiến em chết mê chết mệt nhìn đắm đuối, thầy gọi em năm sáu lần đều không nghe?”
Bạn học trong lớp nghe xong mỉm cười đùa vài câu.
“Thầy ơi, Tống Dã đương nhiên đẹp, cậu ấy chính là giáo thảo trường chúng ta!”
*Giáo thảo (校草): nam sinh đẹp trai nhất trường.
Mặt Thịnh Dục nóng lên, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía Tống Dã, quả nhiên hắn cũng cong môi nhìn mình.
Mẹ nó, mất mặt quá.
Hệ thống ồn ào: “Tăng rồi tăng rồi, cậu làm cách gì vậy?”
Thịnh Dục: “Cái gì tăng?”
Hệ thống: “Độ hảo cảm tăng, nó có thể giảm bớt giá trị oán niệm đó, là một cơ hội tốt đó nha, tính ra cậu cũng thích bạn học Tống Dã mà.”
Thịnh Dục: “Thích cái rắm.”
Hệ thống: “Haha.”
“Có thể giảm giá trị oán niệm thật?”
Hệ thống: Mỉm cười.jpg.
“Mau nói!”
Đồ nghĩ một đằng nói một nẻo.
Hệ thống: “Chỉ có thể xem bản lĩnh của ký chủ.”
Được thôi.
Vì thế dưới sự chứng kiến của tất cả bạn học trong lớp, Thịnh Dục kéo khóe môi không tim không phổi cười nói: “Bạn Tống Dã lớn lên hoàn toàn hợp gu thẩm mỹ của em, cái này thầy không thể trách em nha.”
Tống Dã kinh ngạc một chút nhưng không lâu sau đó lại là mỉm cười, bạn cùng bàn Hứa Thánh tưởng Thịnh Dục nói thật liền xoay người, “Anh Dã, vậy mà Thịnh Dục khen anh đẹp, đúng là cảnh tượng trăm năm khó gặp á.”
Tống Dã nhướng mày, “Tôi khó coi?”
“Đẹp mà, ý em không phải vậy, em muốn nói là Thịnh Dục công khai thừa nhận anh lớn lên đẹp trai kìa, không phải cậu ấy luôn đối đầu với anh sao? Chẳng lẽ giữa hai người đã xảy ra chuyện xưa gì mà em không biết?”
Tống Dã một lần nữa nhìn về phía Thịnh Dục, hắn híp híp mắt, thưởng thức bút máy đã phai màu trong tay, không biết đang nghĩ cái gì, sau một lát hắn kéo đầu Hứa Thánh đang nhìn chăm chăm Thịnh Dục lại.
Hứa Thánh đang thắc mắc vì sao anh Dã của hắn lại xoay đầu mình liền nghe được anh Dã nghiêm trang nói với thầy Triệu: “Thầy à, bạn Thịnh Dục biết sai rồi, thầy nói tiếp đi.”
Thầy Triệu cười ha hả, “Đừng nóng vội, tới tới tới, chúng ta tiếp tục đề tài.”
Thịnh Dục giữa khe hở thầy Triệu nói chuyện nhìn về phía Tống Dã:??? Tao sai chỗ nào hả thằng chó?
Tống Dã không hiểu ý cậu, ném cho cậu một ánh mắt: Đừng nhìn nữa.
“……”
Tiết 4 kết thúc, các ủy viên bộ môn thúc giục mọi người nộp bài tập, người nào chưa chép xong đều đau lòng dứt khoát không ăn cơm, nhờ bạn khác mua giúp cái bánh mang về liền xong việc.
Buổi chiều Thịnh Dục ăn cơm ở nhà xong mới tới, hiện tại không đói bụng, hơn nữa buổi tối cậu sẽ về nhà, Vương Phỉ nhất định sẽ cho làm cơm cho cậu, nếu bây giờ đi ăn thì tối về sẽ cô phụ một phen tâm ý và công sức của mẫu hậu đại nhân, hai việc gộp lại vừa khéo là lý do cậu không đến nhà ăn.
Cậu không đi, Đoạn Lạc Ân cũng không muốn đi, nhờ người mang giúp cái bánh về lớp, sau đó trốn trong lớp chơi game.
Thịnh Dục nhìn mấy lần, không thấy trò chơi này có cái gì hay bèn đứng lên đi rót nước, Đoạn Lạc Ân vừa thấy cậu đi cũng lấy bình nước chạy theo sau, không chơi game nữa.
Thịnh Dục rót đầy nước sau đó xoay người liền đối diện với Đoạn Lạc Ân gần trong gang tấc.
“Làm gì vậy?” Thịnh Dục hoảng sợ, nhét bình nước vào tay hắn, “Giúp ba mày cầm bình nước về lớp trước, ba mày muốn đi tiểu.”
“Anh Dục anh quá đáng.” Đoạn Lạc Ân cầm bình nước theo Thịnh Dục vào WC, Thịnh Dục kéo khóa quần, hắn liền nhìn Thịnh Dục kéo khóa quần.
Thịnh Dục bị ánh mắt hắn nhìn đến không chịu nổi, “Sao quá đáng? Nói xem, mày theo tao làm gì?”
Vừa đúng lúc Tống Dã vào WC liền nghe thấy những lời này, hắn dùng ánh mắt đánh giá khoảng cách giữa Thịnh Dục và Đoạn Lạc Ân, nhíu nhíu mày.
Đoạn Lạc Ân không hề nhận ra: “Ba ba, ba với Dã thần chắc chắn có vấn đề.”
Thịnh Dục thấy Tống Dã đứng đó liền nhìn người nọ nói vài câu trêu đùa, “Chuyện này cũng bị mày nhìn ra, tao với cậu ta chính là có vấn đề, anh mày để ý cậu ta, mày đồng ý không?”
Nghe vậy Đoạn Lạc Ân dùng mười phần sức lực mãnh liệt lắc đầu.
Đùa cái gì vậy, đừng nói là sự thật, Thịnh Dục có nói giỡn cũng quá hoang đường, tốt xấu gì Đoạn Lạc Ân cũng đi theo Thịnh Dục từ cấp 2 tới tận bây giờ, còn học chung một lớp với nhau, lúc trước hai người tương đối hợp cạ vì thế luôn cùng nhau ra ngoài quậy phá, đối với Tống Dã nhiều ít cũng có chút hiểu biết, nếu anh Dục thực sự coi trọng Tống Dã thì trong lòng hắn cũng có chút ngổn ngang.
Tóm lại, tuy Tống Dã nhìn sơ qua vô cùng chính trực, một bộ không có dã tâm, nhưng dù sao đó cũng chỉ là nhìn sơ qua, nếu nói tới con người thật của Tống Dã thì có mười Thịnh Dục cũng không đủ cho Tống Dã chơi, cơ bản là không cùng đẳng cấp, không thể kết giao!
“Không đồng ý, tuyệt đối không bao giờ đồng ý!”
“Không đồng ý?”
Đoạn Lạc Ân nghe được âm thanh này toàn bộ thân mình đều cứng đờ, vội vàng xoay người, “Không, không phải ý kia, em nhớ em còn chưa nộp bài tập, em về lớp trước!”
Nói xấu sau lưng người ta còn bị người ta bắt tại trận, Đoạn Lạc Ân xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, không quấn lấy Thịnh Dục hỏi đông hỏi tây nữa, cực kỳ ngoan ngoãn nhấc chân chạy lấy người.
Thịnh Dục chậc một tiếng, tay bắt đầu kéo khóa quần, “Mày xem mày doạ con trai tao chạy mất rồi.”
Tống Dã đi đến cạnh cậu liền đứng lại, hai mắt chứa đầy ý cười nhìn chằm chằm cậu cười một tiếng, “Cậu ta nói bậy còn bị tao nghe được.”
“Được rồi.” Thịnh Dục trừng hắn một cái, kéo khoá quần lên đi đến bồn rửa tay, từ trong gương liếc thấy bình nước trong tay hắn, “Mày tới WC lấy nước?”
“Không phải.” Tống Dã nói, “Tao tới chính là muốn hỏi một chút, lúc thầy giảng bài sao mày luôn nhìn chằm chằm tao?”
Tống Dã vừa nói như vậy, tất cả sự xấu hổ lúc nãy lại ùa về, Thịnh Dục không tự chủ được nói lớn tiếng, “Không nhìn thì không nhìn, mày cho rằng tao thích nhìn mày chắc?”
Tống Dã cười: “Không phải ý đó.”
“Vậy mày có ý gì? Tránh ra, tao phải đi.”
Bỗng nhiên Tống Dã túm chặt tay cậu khiến cậu loạng choạng muốn ngã, sức lực của hắn quá lớn, cậu nhất thời không kịp phòng bị thiếu chút nữa đụng trúng mũi hắn, hắn cũng không nghĩ tới sẽ như vậy liền vội vàng dùng tay ôm eo cậu, tay cậu vừa khéo nắm chặt vai áo hắn, tình huống này giống như cậu cưỡng ép muốn bắt Tống Dã lại làm chút chuyện mờ ám.
Chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, hai người còn chưa phản ứng kịp liền nghe thấy một âm thanh rõ ràng, “Răng rắc!”
Hai người bọn họ đồng thời nhìn cửa phòng WC, chỉ thấy một bóng người chợt lóe rồi biến mất.
Thịnh Dục vội vàng đẩy Tống Dã ra.
“Má, mày làm gì vậy?”
Tống Dã nghe lời buông tay cậu, tự mình nhặt bình nước rơi trên mặt đất lên, cái bình nước này đã gắn bó với hắn nhiều năm, trước nay chưa từng rơi rớt, chủ yếu là không ai dám làm phiền hắn hay chạm vào đồ vật của hắn, ai ngờ hôm nay bị bể như vậy, nước trong bình không ngừng chảy ra từ khe nứt.
Tống Dã mở nắp bình ra đổ nước vào bồn rửa tay.
Thịnh Dục cảm thấy tên này đúng là thần kinh, thế nhưng cậu chỉ im lặng không lên tiếng nhìn một loạt động tác của Tống Dã hoàn tất.
Đang muốn nhấc chân đi liền nghe hắn nói: “Tao chỉ muốn nói với mày một chút, muốn nhìn tao cũng không cần nhìn trong tiết học, trong tiết nên tập trung nghe giảng đừng phân tâm, hết tiết cứ tùy ý nhìn.”
Dứt câu còn dùng tay xoa tóc cậu, kết hợp ngữ điệu khi nói chuyện cùng với động tác, quả thật giống như đang dỗ dành một đứa bé.
Má mày!
Thịnh Dục không biết cọng dây thần kinh nào truyền tín hiệu sai, thế quái nào mặt cậu lại đỏ như máu!
Tống Dã không bỏ qua một động tác nhỏ nào của cậu, “Sao mặt đỏ như vậy, có phải bị sốt không?” Nói xong còn muốn dùng tay đo thân nhiệt cho cậu, còn chưa chạm tới trán đã bị cậu chặn lại.
“Mày có bệnh hả?”
Hệ thống luôn xuất hiện đúng thời điểm: “Ký chủ, nhẫn nhịn nhất thời - gió yên biển lặng.”
“……”
Thịnh Dục nuốt xuống một bụng chửi thề, “Mày, mày không cần phải động tay động chân.”
Câu nói này thật sự chưa thêm nội lực hổ trợ, Tống Dã bên này nhìn vào mắt chính là bạn học nhỏ mềm mại trắng trẻo khuôn mặt ửng hồng, ánh mắt vừa quật cường vừa không phục nhìn hắn, nói tới nói lui cứ thế đâm vào nơi mềm mại trong tim, càng nhìn càng muốn bắt nạt bạn học nhỏ.
“Được được, tao không động tay động chân nữa, mày đừng khóc.”
“!!! Ai khóc?!!” Thịnh Dục trời sinh khó khống chế nước mắt, Tống Dã chưa nói dứt lời cậu đã kích động, ban đầu chỉ hơi ướt hốc mắt lập tức không nhịn được khóc thật.
Tống Dã hoàn toàn hoảng loạn, hắn vốn dĩ chỉ muốn nói rõ với cậu một chút, không nghĩ tới bạn học nhỏ này bây giờ vẫn mau nước mắt như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cái gì bình tĩnh cái gì giữ vững tinh thần tất cả đều bị ném đến chỗ nào không biết..