Tại Sao Đối Thủ Sống Còn Luôn Có Bộ Dáng Như Vậy


“Cái kia, mày đừng khóc……” Ngữ khí của Tống Dã mềm xuống.
“Câm miệng!”
Tuy rằng đang khóc nhưng khí thế không giảm chút nào, một tiếng “Câm miệng” vừa thốt ra khiến Tống Dã sửng sốt, phản ứng kế tiếp là muốn cười, nhưng hắn không dám, cố gắng kéo khoé miệng nhịn không dám cười.

Lông mi thật dài của Thịnh Dục còn vươn nước mắt, cậu chau mi, tự nhận là ánh mắt đặc biệt hung ác nhìn người trước mắt, tuy nhiên khuôn mặt cậu căn bản là không hung ác nổi, trong mắt Tống Dã chính là làm nũng giả vờ nổi giận, còn mang cảm giác nghẹo ngào ủy khuất.

Tống Dã nhìn đến ngứa ngáy, đặc biệt muốn đùa giỡn cậu một phen, nhưng hắn biết nếu hắn thật sự làm như vậy thì Thịnh Dục sẽ không chút do dự đánh hắn một trận, cho dù người trước mặt này nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu mềm mại nhưng cậu chính là một đóa hoa mang theo kịch độc nguy hiểm.

Hắn tự hỏi nếu người khác gặp phải tình huống này sẽ giải quyết như thế nào hoặc dỗ dành như thế nào, càng nghĩ càng mù mờ, đáng thương cho hắn - một bông hoa lạnh lùng cao quý bây giờ chân tay luống cuống nhìn người trước mặt.

“Thịnh Dục, anh Dục, đại ca Dục mày đừng khóc, xin lỗi, tao sai rồi, nếu không mày đánh ta một cái đi? Tao tuyệt đối không đánh trả.”
Tuy không biết bản thân sai ở đâu nhưng lúc trước Hứa Thánh từng nói với hắn, phàm là gặp phải tình huống này trước tiên nói xin lỗi không bao giờ sai.

Thịnh Dục thật sự không hề muốn khóc, chỉ là Tống Dã càng nói cậu càng muốn khóc, đặc biệt khi nghĩ đến trước kia hai người rõ ràng thân thiết ra sao, cậu càng ủy khuất đến không chịu được.

Còn có chuyện xuyên không trở về quá khứ, rõ ràng cậu đã thi đỗ đại học, có thể thoát khỏi phạm vi có Tống Dã, bây giờ vì phải tiêu trừ giá trị oán niệm không thể không một lần nữa trải qua cấp 3, chẳng lẽ chỉ vì cậu nghẹn một bụng tức giận muốn cùng Tống Dã ganh đua phân cao thấp nên mới xảy ra chuyện quái gở này ư, trừ lý do này ra cậu đã làm gì thương thiên hại lí bao giờ?
Ủy khuất không chịu được, nước mắt lập tức rơi ào ạt, ức chế không được bắt đầu nghẹn ngào hít thở, ai không biết còn tưởng cậu xảy ra chuyện.

Người trước mặt rõ ràng có liên quan đến ủy khuất của cậu, giọng cậu run rẩy hỏi Tống Dã: “Vậy mày nói đi, mày sai ở đâu?”
Tống Dã thấy cậu như vậy cực kỳ đau lòng, từ trong túi móc ra một tờ khăn giấy đưa cho cậu, “Mày đừng khóc, cái gì tao cũng sai được không?”
“Ai mượn mày mang giấy vệ sinh tới?”
“Không phải giấy dùng để đi vệ sinh, cái này là cố ý mang cho người nào đó dùng.”
“Chuẩn bị cho người nào đó? Tống Dã mày giỏi lắm! Lúc này mới bao lâu đã lo chuẩn bị khăn giấy cho người thứ hai!”
Tống Dã thành công bị cậu lôi lại đề tài cũ phán tội lớn, vội vàng giải thích: “Không phải, chỉ chuẩn bị cho mình mày thôi, thật sự đó, đừng khóc mà anh Dục, tao sai rồi, lúc trước tao không nên cãi nhau với mày, chúng ta giảng hoà đi, buổi chiều mày cứ ra điều kiện với tao tao đồng ý hết có được không?”
Thịnh Dục: “Mày thật…… Hức ~” Chưa nói xong một câu xong đã nấc cụt!
“……”
Mặt mũi ném ra ngoài vũ trụ.

Tống Dã nén cười tiếp nhận ánh mắt hình viên đạn của cậu, “Tao không nghe thấy gì hết!”
Hệ thống nhìn trò hay một hồi, “Ký chủ, còn để ý cái gì nghe hay không nghe nữa! Cơ hội tốt như vậy phải mau mau giảng hòa đi, mau đồng ý với cậu ta! Vậy cậu sẽ đường đường chính chính hoàn thành nhiệm vụ!”
“……”
Thịnh Dục thiếu chút nữa quên mất việc này, nhưng dùng cách này để hoàn thành nhiệm vụ thật sự quá mất mặt, thế nhưng chuyện cũng đã rồi, cậu đã làm trò khóc lóc trước mặt Tống Dã rồi!
Tống Dã như biết cậu nghĩ gì, “Tao bảo đảm tuyệt đối không nói với ai chuyện hôm nay, chỉ có trời biết đất biết mày biết tao biết, nếu nói với người ngoài sẽ bị…… sẽ thi khảo sát không được hạng nhất.”
“……”
Thịnh Dục: “Tao là loại người như vậy? Hạng nhất hay không với tao mà nói chẳng lẽ quan trọng như vậy?”
Nhìn bộ dáng hiên ngang lẫm liệt của Thịnh Dục, Tống Dã còn tưởng rằng trong khoảng thời gian ngắn mình đoán sai tâm tư của cậu, cũng có chút do dự.

Tống Dã: “Tao sai rồi, mày không phải……”
“Không, tao chính là người như vậy.”
“……”
“Lời mày vừa nói đều là thật đúng không? Phải làm tùy tùng cho tao, nếu như mày nói với người khác thì vĩnh viễn không thi được hạng nhất.”
“……”
Tống Dã dở khóc dở cười, hắn cũng không biết bản thân mình khi nào đồng ý làm tuỳ tùng cho cậu: “Rốt cuộc mày khóc thật hay khóc giả vậy?”
“Nói cái gì vậy, mày hỏi ai?”
“Được được được, mày nói gì làm gì cũng là sự thật.”
Thịnh Dục lúc này mới ngừng nước mắt, “Hừ, xem như cũng lanh lợi, không tệ lắm.”
Tống Dã thầm thở dài, khả năng cao hắn trêu chọc trúng tiểu tổ tông rồi.

Hệ thống mượn cơ hội lần nữa ồn ào: “Không được! Ký chủ dùng nắm đấm không thể có kết quả xuất sắc như dùng nước mắt được đâu!”
“…… Không phải! Tao dùng mị lực cá nhân chinh phục cậu ta!”
Dùng suy nghĩ nói chuyện với hệ thống xong liền hỏi Tống Dã: “Bởi vì tao khóc nên mày mới đồng ý?”
Tống Dã mặt không đỏ tim không đập nhanh nói dối: “Không phải, cơ bản là tao đã muốn đồng ý ngay lúc đó nhưng vừa hay chuông reo vào tiết nên chưa kịp nói với mày.”
Thịnh Dục không khóc nữa, đắc ý nói với hệ thống: “Nghe chưa? Cậu ta nói không phải!”
Hệ thống: “Ha hả, phát cơm chó sớm chia tay.”
“…… Mẹ mày mới phát cơm chó!” Cậu nhìn Tống Dã phía sau nói: “Nhớ kỹ, không có lần sau.”
Tống Dã thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thịnh Dục cố tình ra vẻ rất hung ác, nhưng vấn đề là không hù được người ta.

Tống Dã cười nói: “Được, nhớ kỹ, vậy trước hết mày rửa mặt được không, cứ như vậy đi ra ngoài chỉ sợ sẽ tổn hại hình tượng anh dũng vô song của mày.”
Thịnh Dục đối với lời thổi phồng của hắn rõ ràng rất hưởng thụ, ngạo kiều hừ một tiếng, ngoan ngoãn mở vòi nước rửa mặt, Tống Dã an tĩnh đứng bên cạnh chờ cậu, đôi mắt nhìn chằm chằm sườn mặt cậu không rời.

...!
Sau khi chuồn êm Đoạn Lạc Ân vẫn chờ Thịnh Dục về lớp, nhưng chờ mãi chờ mãi cũng không thấy người đâu, tuy biết Tống Dã không có khả năng làm khó dễ vị đại ca tâm tính đơn giản lại hơi ngốc nhà hắn, nhưng không quá yên tâm khi hai người bọn họ ở chung một chỗ, bắt hắn một mình kéo anh Dục về lớp thì hắn cũng không dám, vì thế liền cùng Hứa Thánh ra ngoài đi tìm hai vị đại ca.

Hứa Thánh ban đầu không đồng ý, Đoạn Lạc Ân lập tức lì lợm la liếm ỉ ôi bên tai, Hứa Thánh rơi vào đường cùng mới phải đáp ứng cùng Đoạn Lạc Ân đi tìm.

Chính là hai người bọn họ đến không đúng lúc, mới vừa bước chân vào cửa toilet đã thấy anh Dã không dễ chọc của bọn họ đang cúi đầu dịu dàng cầm khăn giấy lau tay cho người nào đó, thấy bọn họ đến cũng chỉ cao ngạo bố thí cho một cái liếc mắt, tiếp theo lại rút thêm một tờ khăn giấy nhét vào tay Thịnh Dục, bọn họ chưa từng diện kiến giọng nói hết sức kiên nhẫn như vậy, “Cho mày một tờ nữa, mặt chưa lau khô đâu.”
Thịnh Dục không nhận, “Không cần, một tờ là đủ rồi.”
Thịnh Dục có cảm giác có người đi vào liền quay đầu lại, nhìn thấy Đoạn Lạc Ân và Hứa Thánh không hẹn mà gặp gương mặt phức tạp nhìn hai người bọn họ, “Sao tụi mày đi chung tới WC vậy?”
Thịnh Dục vừa rửa mặt xong, do khóc quá lâu nên hiện tại hốc mắt hơi sưng.

“……”
Đoạn Lạc Ân cùng Hứa Thánh đứng ở cửa xem trọn một màn này cùng nhau rơi vào trầm mặc.

Ai có thể tới nói cho bọn họ biết rốt cuộc bây giờ là tình huống gì không, bọn họ có nên đi vào không?
Hứa Thánh dẫn đầu phản ứng trước, “A, kia gì, ngày mai thi khảo sát nên tiết tự học buổi tối hôm nay giáo viên phải đi họp ở Phòng Giáo Vụ để thẩm tra đối chiếu đề thi, tao với Đoạn Lạc Ân chuẩn bị đi chơi bóng rổ, tình cờ đi ngang qua WC thấy tụi mày ở đây nên ghé vào hỏi thử hai mày có đi không.”
Đoạn Lạc Ân mười phần trơ trẽn bán đứng đồng đội Hứa Thánh, “Tụi tao không phải đi…… Đau, đau, thằng chó!”
Hứa Thánh một bên bịt miệng Đoạn Lạc Ân không cho hắn vạch trần sự thật, tay từ phía sau ghì chặt cổ đồng đội heo, cường bạo cưỡng ép mang người đi, “Cái đó, nếu hai người bọn mày không đi thì tụi tao đi trước, quấy rầy quấy rầy rồi, bọn mày cứ tiếp tục.”
“……”
“Quái lạ, cầu thang không phải ở trước WC sao? Hai đứa nó làm sao đi ngang qua WC rồi mới xuống lầu?”
“Có lẽ tụi nó đi từ khối khác qua đây?”
Thịnh Dục nhìn Tống Dã như nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ, “Phòng WC ở cuối hành lang, hai đứa đó chắc phải xuyên tường để từ khối khác qua đây nhỉ?”
Tống Dã: “……”
Hắn cũng hoài nghi bản thân bị ấm đầu.

Tiết tự học buổi tối tổng cộng có bốn tiết, học sinh ngoại trú nghỉ sớm một tiết, Thịnh Dục lật sách xem thử một chút, toàn bộ kiến thức năm cấp 3 đều nhanh chóng phục hồi, cậu nhàm chán ném quyển sách trên bàn.

Tuy ai cũng biết ngày mai phải thi khảo sát nhưng hiện tại trong lớp không có bóng người học hành, tốp năm tốp ba ngồi sát vào nhau để ôn tập không hề tồn tại, chỉ có nhóm năm nhóm bảy tụ tập nói chuyện phiếm mà thôi.

Đoạn Lạc Ân đã sớm chạy ra ngoài chơi bóng rổ, bỏ lại Thịnh Dục một mình nhàm chán trong lớp.

Tống Dã nhìn cậu từ ngồi đến nằm ườn ra bàn, từ một cây bút vẽ ra hơn trăm đoá hoa đa dạng đến chui lên ngồi cạnh bạn học nữ ngồi phía trước vui vẻ trò chuyện cậu một câu tớ một câu, hi hi ha ha ném giấy, sắc mặt càng ngày càng đen..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui