Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi


Địch Tinh Thần hơi kinh ngạc.
Lập tức nhẹ giọng hỏi: “Anh không sao chứ?”
Bùi Úc nhìn cậu chằm chằm một hồi, sau đó lắc đầu.
Nghiêm Chấp đi tới, bọn Hoắc Thành cũng đều nhìn về phía này.
“Bùi Úc làm sao vậy?” Lâm Thanh Ninh nói.
“Hình như anh ấy uống nhiều rồi.” Địch Tinh Thần nói.
Mọi người nghe vậy đều cười đứng dậy, Nghiêm Chấp vỗ vai Bùi Úc, Bùi Úc liền ngôi ngay ngắn người lại, gương mặt thẫn thờ mà nhìn mọi người, cổ ửng hồng hết.
Thật sự uống nhiều rồi.
Hoắc Thành dìu Bùi Úc đi phòng ngủ của hắn, mọi người lúc này mới đứng dậy bắt đầu dọn dẹp bàn ăn.
“Không nghĩ tới tửu lượng của Bùi Úc kém như vậy.” Đoan Nghệ Hoa nói: “Mấy người chúng ta, cậu ta uống ít nhất đi?”
“Hình như anh ta uống hai ly, về sau chỉ uống nước lọc.” Ôn Nặc nói.
Mọi người đều cùng nhau cười, Địch Tinh Thần đi nấu canh giải rượu cho hắn.
“Em nấu nhiều chút, mọi người uống một chén.”
“May mắn ngày mai không cần dậy sớm.” Hồ Anh vuốt mặt nói: “Ngày mai mặt tôi nhất định sẽ bị sưng lên.”
“Hôm nay Tinh Thần uống nhiều nhất phải không?” Đoan Nghệ Hoa nói: “Trong lúc Hoắc ca đang kể chuyện, cậu ấy tự mình rót uống vài ly.”
“Đúng vậy, hoàn toàn không nhìn ra tửu lượng cậu cao như vậy.”
Ôn Nặc đưa bình hoa đến phòng của từng người.

Bên ngoài trời vẫn còn mưa, Đoan Nghệ Hoa cùng bọn Hồ Anh ngồi trên sofa ở phòng khách tán chuyện một lúc mới đứng dậy.
Mọi người dồn dập đến phòng của Bùi Úc xem hắn thử, Bùi Úc uống say đặc biệt yên tĩnh, ngủ rất ngon, mọi người luân phiên rời đi, không đánh thức hắn.
Mọi người uống canh giải rượu Địch Tinh Thần nấu xong trở về phòng của mình rửa mặt.

Địch Tinh Thần tắm xong, sang phòng Bùi Úc nhìn một chút, ngay cả xoay người cũng không xoay, ngủ siêu cấp ngon.
Địch Tinh Thần đặt bát canh lên tủ đầu giường, nghe thấy có người gõ cửa rất nhẹ.
Cậu quay đầu nhìn, là Nghiêm Chấp.
“Cậu ra đây một chút, tôi có chuyện này muốn nói với cậu.”
Cậu đứng dậy đi ra ngoài, khép cửa lại hỏi: “Sao vậy?”
“Trước không phải đã nói sẽ giới thiệu cậu với em họ tôi sao?” Nghiêm Chấp nói: “Hôm nay tôi đi gặp nó, liền nói việc này với nó, nó muốn ngày mai mọi người cùng ăn một bữa cơm.

Cậu xem có thời gian không?”
Địch Tinh Thần hơi sửng sốt, không nghĩ tới bữa tiệc này lại tới nhanh như vậy.
Cậu gật đầu, nói: “Được.”
“Vậy hẹn bữa trưa hay là bữa tối?”
“Bữa tối đi, buổi chiều vừa vặn em muốn đến trường một chuyến.”
Nghiêm Chấp gật đầu, sau đó xuyên qua khe cửa nhìn vào phòng Bùi Úc: “Không nghĩ tửu lượng của Bùi Úc kém như vậy.”
Anh đưa tay đóng cửa phòng lại, nói: “Tôi đi đây.

Ngày mai gặp.”
“Được.”
Địch Tinh Thân trở lại phòng ngủ của mình, thấy trời vẫn còn mưa liền mở cửa sổ ra.
Bọn họ dừng gửi tin nhắn, theo thứ tự từ ngày thứ hai đến ngày thứ bảy, ngày hôm nay không có nhiệm vụ gửi tin nhắn, mừng rỡ thanh nhàn tự tại, Địch Tinh Thần sẽ đọc sách.
Hôm nay cậu cũng uống hơi nhiều rượu, thêm trời mưa, đọc không bao lâu cậu liền buồn ngủ.

Cậu liền làm nóng cơ thể, nâng chân đặt lên giường, dễ dàng xoạc chân.
Bên ngoài đột nhiên vang lên hai tiếng “deng deng”, cậu hơi dùng sức ở eo, thu hai chân lại, một giây sau liền đứng thẳng.
Hình ảnh này trực tiếp khiến người của tổ tiết mục nhìn đến sững sờ.
“Cậu ấy vừa nãy sao đứng lên được vậy? Không phải đang xoạc chận hay sao?”
“Tính dẻo dai này cũng quá tốt rồi.”
“Đây không phải là vấn đề tính dẻo dai tốt, đây là eo tốt.”
“Cảm giác thân thể cậu ấy giống như máy nâng tự động vậy.”
Địch Tinh Thần thở ra một hơi: “Vào đi.”
Hoắc Thành liền đẩy cửa đi vào.
Người còn chưa vào, Hoắc Thành đã nở nụ cười, đầy mặt đều là sắc rượu, khiến anh thoạt nhìn càng lưu manh, cười xấu xa, dựa vào cửa sau lưng một chút.
“Anh cũng uống nhiều rồi?” Địch Tinh Thần cười nói.
Hoắc Thành nói: “Chút rượu này, có thể làm anh say?”
Địch Tinh Thần nói: “Em thấy cũng quá sức rồi.”
“Tửu lượng anh trước đây không tốt, sau đó khi gây dựng sự nghiệp, thường xuyên đi tiệc rượu liền luyện thành.”
Địch Tinh Thần đỡ anh: “Ngồi đi.”
Địch Tinh Thần ngồi xuống ghế, đột nhiên hít một hơi, nói: “Phòng em thật thơm.”
Địch Tinh Thần hỏi: “Anh uống nước không?”
Hoắc Thành nói: “Em không cần làm gì, ngồi đi.”
Địch Tinh Thần ngồi xuống đầu giường, nhìn về phía Hoắc Thành.
Ánh mắt cậu rất trong sáng vô tư, sắc rượu trên mặt cũng lui xuống, đôi mắt đen láy, khuôn mặt trắng phát sáng, Hoắc Thành và cậu nhìn nhau một lúc, đưa mắt dời đi, vươn tay cầm chai nước Địch Tinh Thần uống một nửa: “Anh uống chút nước.”
“Em uống rồi, em đi lấy cốc khác cho anh.”
“Anh không chê.” Hoắc Thành nói rồi vặn nắp ra, ừng ực uống mấy ngụm nước lớn.

Uống xong, cùi chỏ đặt trên bàn lật sách xem.
Bởi vì mở cửa sổ, trong phòng nghe tiếng mưa rơi đặc biệt vang, Hoắc Thành lật sách của cậu, cũng không nói.
Lúc Địch Tinh Thần đang định mở miệng, liền nghe Hoắc Thành nói: “Ngày hôm nay uống nhiều rượu, bụng đầy lời nói.”
“Vậy chúng ta tâm sự đi.” Địch Tinh Thần cười nói.
Hoắc Thành quay đầu nhìn Địch Tinh Thần, nhìn thấy ánh mắt Địch Tinh Thần vẫn trong sáng như vậy, cắn môi, thần sắc cương quyết, sau đó cào đầu trọc của mình.
“Chúng ta đến đây hai ngày rồi, trong số các khách mời, em có thích ai không?”
Cư nhiên đến tìm cậu nói đến vấn đề này.
Địch Tinh Thần cười cười, nói: “Có thể nói sao?”
“Không phải nói muốn tâm sự sao, chỉ có hai chúng ta.” Hoắc Thành nói: “Nếu không anh che máy quay lại?”
Trong phòng tràn ngập mùi rượu nhàn nhạt, đều là Hoắc Thành mang đến.
Xem ra hôm nay Hoắc Thành uống say rồi, cậu phát hiện, Hoắc Thành uống rượu, lời nói đặc biệt nhiều.
Vị đại ca này kỳ thực rất thú vị.
Địch Tinh Thần thấy đối phương trân thành như vậy, cảm thấy mình cũng không cần thiết phải che giấy, liền nói: “Kỳ thực hai ngày này, quá ngắn, anh muốn nói nhanh như vậy thích một người có chút không thực tế.”
“Cái thứ gọi là tình cảm này, chia làm hai loại, một loại là ban đầu không thích nhưng lâu ngày sinh tình, loại hai chính là vừa gặp liền có hảo cảm, thời gian ngắn hay dài không liên quan lắm.” Hoắc Thành dừng lại một chút, bỗng nhiên nở nụ cười: “Bất quá em thích Đoan ca, anh thật sự tương đối bất ngờ.”
Địch Tinh Thần hơi sửng sốt, liền mỉm cười.
“Tại sao?”
“Trong tám người chúng ta, anh ấy lớn tuổi nhất, em nhỏ tuổi nhất, anh ấy lớn hơn em mười tuổi.” Hoắc Thành nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt sâu thẳm: “Tinh Thần của chúng ta thích người lớn tuổi hơn mình, đúng không?”
“Nhưng Đoan ca không có ý gì với em.” Địch Tinh Thân rất sợ Hoắc thành vì tình nghĩa mà không tiếp xúc với Đoan Nghệ Hoa nữa, Hoắc Thành rất giống kiểu nam nhân kia.
Vì vậy liền nói: “Anh ấy dường như không thích người nhỏ tuổi hơn mình quá nhiều.”
Hoắc Thành cắn môi, hơi nâng cằm lên, vẻ mặt ủ rũ suy nghĩ nhìn cậu, từ đâu lấy ra bật lửa.
“Có thể hút thuốc không?”
Địch Tinh Thần gật đầu: “Thế nhưng tổ tiết mục có khả năng sẽ làm mờ hình ảnh, không thể phát sóng.”
“Không thể phát sóng càng tốt.”
Hoắc Thành hắng giọng, châm một điếu thuốc.
Bộ dáng anh hút thuốc rất mê người, hoặc là nói chuyện hút thuốc này cũng rất hợp với anh, sau khi hít vài hơi, anh đi tới bên cửa sổ, duỗi ra gảy tàn thuốc.
Gió thổi mùi thuốc lá qua, Địch Tinh Thần đến bên người Hoắc Thành, nói: “Có phải do uống rượu, tâm tình khá nặng nề không? Mọi người đều giống nhau, uống rượu vào liền trở nên như vậy.”
“Anh cảm thấy mình so với mấy người Đoan ca, Bùi Úc, Nghiêm Chấp, không biết nói chuyện, cũng không biết lấy lòng người khác, cũng không hiểu lãng mạn, em nhìn anh, hiện tại có thành công, thực chất vẫn là một thằng nhóc nghèo khó không thể đạt tới cao cấp.”
Hoắc Thành uống rượu thật sự biến thành người khác.

Một người bình thường rộng rãi như vậy, trở nên nặng nề, tựa hồ giấu tâm sự rất sâu.
“Nếu như anh đang hỏi ý kiến của em…” Địch Tinh Thần nhỏ giọng, không muốn để tổ tiết mục thu được những câu nói này: “Em cảm thấy nếu anh tham gia chương trình này vì lưu lượng, tiết lộ gì đó, cũng ok, vậy anh tận lực bao bọc mình một chút, thể hiện mặt tốt của mình, nếu như anh thật sự thích ai đó, muốn cùng với hắn, vậy anh cứ là chính mình, không biết nói chuyện không hiểu lãng mạn không quan trọng, anh làm chính mình, có chân tâm, người khác sẽ nhìn ra, nếu không nhìn ra, hoặc là nhìn ra được nhưng không đáp lại, vậy rõ ràng không có duyên, cũng không có gì phải nuối tiếc.

Kỳ thực chuyện tình cảm rất kỳ quái, đôi khi người mà mình yêu, có khi khác hoàn toàn những gì mà anh dự đoán.

Hơn nữa vừa nãy anh cũng nói, tình cảm có hai loại, có nhất kiến chung tình, cũng có lâu ngày sinh tình, vậy làm sao để lâu ngày sinh tình? Chỉ cần dựa vào một tháng này anh phải nỗ lực tranh thủ biểu hiện tốt một chút a.”
Hoắc Thành nở nụ cười, nói: “Lâu ngày sinh tình.”
Địch Tinh Thần muốn làm sôi động bầu không khí, cười đùa nói: “Đừng nói lung tung.”
*Nguyên văn - Khai hoàng khang 开黄腔: Là phương ngôn của tỉnh Tứ Xuyên, Trùng Khánh, đề cập đến việc nói lung tung, nói chuyện chẳng liên quan gì đến thực tế.
Hoắc Thành nói: “Anh không nói lung tung a, anh thật sự muốn làm, nhưng làm không được.”
Địch Tinh Thần nở nụ cười.

Hoắc Thành quay đầu nhìn cậu, kẹp thuốc lá nhoài người trên cửa sổ.
“Có mưa.”
Địch Tinh Thần thấy nước mưa rơi trên mặt Hoắc Thành.
“Có mưa thì tốt, dập tắt lửa.” Hoắc Thành nói.
Đây là nam chủ Điểm gia?
Mẹ nó anh đây là Hải Đường gia đi?
Sau khi tán gẫu xong mấy chuyện này, tâm trạng của Hoắc Thành tựa hồ tốt hơn không ít, hai người liền trò chuyện vấn đề khác, cuối cùng lại nói đến đề tài tán gẫu trên bàn ăn.
Hoắc Thành hút vài ngụm khói thuốc: “Em nhìn anh hiện tại nghiện thuốc lá, lúc đầu anh không biết hút thuốc, khi đó mặc dù có người giúp đỡ, nhưng bản thân lại tiết kiệm vô cùng, bắt đầu học hút thuốc chính là sau khi gây dựng sự nghiệp, hết cách rồi, mọi người đều hút thuốc, đều uống rượu, em không hút không uống, căn bản sẽ không thể hòa nhập được.

Lúc anh vừa gây dựng sự nghiệp, không thể uống rượu, có lần gặp phải một tên khách hàng, đối phương xem thường anh, sau đó lấy ra một tờ văn kiện, đặt trên bàn rượu, trên một tờ văn kiện đặt một ly rượu, ly rượu lớn như vậy, màu trắng, nói, cậu uống một ly, tôi sẽ ký một tờ cho cậu.

Anh muốn nói, mẹ nó, chỉ cần ông chịu ký vào, đừng nói một ly rượu, một bình rượu tôi cũng uống được, anh cầm ly rượu lên uống, uống điên cuồng, uống đến cuối cùng đối phương bị dọa sợ, ngăn anh không cho anh uống nữa, ký văn kiện cho anh.”
Hoắc Thành nhắc đến chuyện cũ, Địch Tinh Thần nghe âu sầu trong lòng, nói: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó đều ký a.”
“Em nói anh ấy.”
“Anh, nằm viện a.” Hoắc Thành nói xong cười ha hả: “Nói đến đây còn thảm hại hơn, khi đó nằm viện cũng không dám nói cho người trong nhà, tự mình gắng gượng chống đỡ, hơn nữa cũng không nói uống xong lần này liền xong việc, về sau còn phải uống nữa, nếu không anh cũng sẽ không uống rượu không làm gì, đau dạ dày, ăn không ngon, hút thuốc, bị quật mạnh mẽ, đm.” Hoắc Thành lắc đầu: “Khi đó trẻ nhỏ miệng còn hôi sữa, hung hăng xông về phía trước.

Hiện tại không được, tiếc mạng sống, không dám nữa.”
Anh nói quay đầu nhìn Địch Tinh Thần, thấy trong mắt Địch Tinh Thần tựa hồ ngấn lệ.
Anh hơi sửng ốt, bỗng nhiên bị giọt nước mắt này như có như không chọt trúng tim.
Anh cảm thấy Địch Tinh Thần đang đau lòng cho anh.
Anh duỗi đầu lưỡi chống quai hàm: “Hiện tại đều tốt rồi.”
Địch Tinh Thần cười cười, có chút thương cảm: “Đúng vậy, anh xem, thời gian sau càng ngày càng tốt hơn, sau này anh càng tốt hơn nữa.”
Nam chủ Điểm gia, chưa đầy một năm rưỡi nữa, sẽ trở thành đại lão chân chính.

Cuộc sống khổ cực gì đó, sẽ không bao giờ có nữa.
“Thật đó.” Cậu nhấn mạnh một lần: “Không tin chúng ta đánh cược, không tốt anh tìm em.”
Hoắc Thành nhả khói, nói: “Được, không tốt, tìm em phụ trách.”
Địch Tinh Thần thở dài một hơi, mỉm cười.
Hoắc Thành sâu kín nhìn cậu, nói: “Địch Tinh Thần.”
“Hả?”
“Là cái tên khiến người gặp một lần liền không thể quên.” Hoắc Thành nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui