Cậu cư nhiên không phải người đến cuối.
Các nhân vật trong tiểu thuyết bỗng nhiên trở nên cụ thể hóa, Địch Tinh Thần nhất thời không biết nên nhìn ai.
"Xin chào."
Một nam sinh cười khanh khách hướng cậu vẫy vẫy tay.
T shirt trắng cùng quần bò, vừa nhìn quân áo cũng biết là Hồng phương nam bốn.
《 Hồng Lam tín hiệu 》mùa này chủ yếu đánh hào thời kỳ hào môn, đại khái là sợ hướng phát triển quá vật chất, sẽ không chào hỏi quá kỹ, cho nên đã thêm vào hai người vừa vào nghề, hai người này một là cậu, người còn lại chính là Hồng phương nam bốn.
Cậu ấy là sinh viên thanh thuần nghèo khó, đối phương đã sớm nghỉ học làm một anh chàng đẹp trai bán bánh ngọt, gia thế hơn cậu một chút.
Đối phương ngại ngùng mà cười: "Tôi tên Ôn Nặc."
Ôn Nặc người cũng như tên, là chàng trai ấm áp dễ thẹn thùng, Địch Tinh Thần đặc biệt coi trọng y.
Bởi vì y ôn nhu thanh thuần lại ngọt ngào.
Kiểu ngọt ngào chính là đại sát khí trong tống nghệ luyến ái, mười chương trình luyến ái thì chín chương trình đều rất hoan nghênh loại hình ngọt ngào.
Bất kể là BL hay BG, ngọt ngào vĩnh viễn có thể xếp số một, khẩu vị của nhóm khách mời luôn rất thống nhất.
*Đại sát khí 大殺器 (từ Baidu): lần đầu tiên xuất hiện trong một video trực tuyến "Đàn áp băng cướp núi lồng chim" do Hồ Ca sản xuất, là từ viết tắt của "vũ khí hủy diệt hàng loạt" (WMD,weapons of mass destruction).
Chữ viết tắt này không được tiêu chuẩn hóa và có tính chất vui tươi.
Cậu nhìn về phía nam chân cao gầy thành thục bên người Ôn Nặc.
"Xin chào, Đoan Nghệ Hoa." Đối phương khách khí vươn tay ra.
Đoan Nghệ Hoa, con trai cả của một gia tộc thương hiệu đồ uống nổi tiếng, là người theo phái đoan chính hào phóng thường thấy trong tống nghệ luyến ái.
Là một anh đẹp trai, nhưng so với đại soái ca còn có chút khoảng cách.
Nhìn chung chương trình yêu đương của ba nước Trung Nhật Hàn, khán giả tổng cảm thấy thương tiếc một loại người, có năng lực, độc lập, mạnh mẽ, lại có chút thiếu hụt không khí màu hồng của tình cảm.
Cậu bắt tay với Đoan Nghệ Hoa, lại chào hỏi với Hồng phương nam hai Hồ Anh, nam ba Lâm Thanh Ninh.
Lâm Thanh Ninh, trong nhà sở hữu chuỗi khách sạn, loại hình phong độ.
Tính cách y yên tĩnh, một thân quần áo nam cao sang, mang mắt kính gọng đen, gầy gò trắng nõn, điển hình là hình tưởng từ phần từ trí thức.
Hồ Anh, con trai của ông trùm bất động sản, có mái tóc dài như khăn quàng khoác qua vai, diễm quang bắn ra bốn phía, dào dạt thanh xuân.
Y là phú nhị đại nổi danh danh viện trên mạng, kinh doanh thương hiệu thời trang của riêng mình, mặc dù ở trong một nhóm anh chàng đẹp trai, cũng khiến người liếc mắt nhìn mỹ mạo đãng hồn một lần.
Người thường bị ghép đôi chính là y, thường bị tắt tiếng cũng là y.
Mãnh liệt nghi ngờ y là thụ của Hoa gia.
Trong tiểu thuyết đương nhiên không có xấu, tham gia loại chương trình yêu đương này tất cả đều là đại soái ca, nhưng cậu không nghĩ tới mấy người này dĩ nhiên biểu hiện đông cứng hóa.
Từng người từng người so với nam sinh còn muốn thơm ngát xán lạn hơn.
Nam sắc thịnh yến!
Ôn Nặc nói: "Vali hành lý đặt ở đây là được, chúng tôi đều thả ở đây."
Địch Tinh Thần đem vali thả xuống, hướng về phía bọn họ cười cười.
Ôn Nặc che miệng cười nói: "Thật đẹp trai."
"Cậu là Lam phương?" Hồ Anh nhìn chuỗi hạt màu xanh trên cổ tay cậu, ngữ khí ngờ vực.
"Đúng vậy." Địch Tinh Thần nói.
Bình luận:
【 Biểu tình Hồ Anh là gì vậy? 1 nãi (non) cũng là 1 được không.
】
【 Hồ tỷ thiểu kiến đa quý, nhược 1 cũng là 1 nha.
】
*Thiểu kiến đa quý少见多怪: Hiểu nôm na là "lấy làm kinh ngạc về những thứ vốn chưa được thấy bao giờ."
【 Hồ tỷ không phải là thiểu kiến đa quý, Hồ tỷ chỉ nhìn không lọt loại hình 1 này.
Các người có thể vào tài khoản video của cậu ấy xem khẩu vị của cậu ấy liền biết.
】
Địch Tinh Thần liếc mắt nhìn bốn nam khách mời đối diện, chuỗi hạt đều là màu đỏ.
Nhưng cậu cũng không phải khách mời Lam phương duy nhất ở nơi này, cậu quan sát camera trong phòng khách thấy trên ghế sofa còn một người đang ngồi.
Hắn lười biếng ngồi trên ghế sofa, quần tây ôm hai cẳng chân thon dài thẳng tắp, áo sơ mi đen làm hắn càng thêm anh tuấn kiệt suất, lông mày đen kịt mà sắc bén, tràn ngập khí tràng người chớ đến gần.
"Xin chào." Địch Tinh Thần chủ động chào hỏi.
Đối phương khẽ nhướng mi, miễn cưỡng hơi gật đầu, khách khí lại xa cách: "Xin chào."
Nói xong liền cúi đầu nhìn máy tính bảng trong tay.
Giọng nói thờ ơ trầm thấp, thân hình thon dài tuấn mỹ, gầy gò trắng nõn, mũi cao, hầu kết lớn, các đốt ngón tay lớn, gân xanh trên mu bàn tay đẹp đẽ.
A, nghe nói nam nhân như này đều không đơn giản.
Không hổ là nam chủ trên Tấn Giang!
Bản thân Bùi Úc không phải người trong giới giải trí, nhưng vì mẹ hắn là đại minh tinh Bùi Hoa Nung tiếng tăm lừng lẫy, cho nhà bọn họ thêm một tầng ánh sao, trong hào môn phú nhị đại, hắn là người thường được lên bảng tin tức giải trí.
Bùi Úc này, gia thế khiến nhiều người hâm mộ, ngoại hình xuất chúng, dùng nguyên văn để nói: "Hắn cái gì cũng không cần làm, chỉ cần đứng chỗ kia, sẽ có một đống người muốn yêu hắn."
Chỉ có điều nguyên văn còn có nửa câu sau: "Có lẽ đấng tạo hóa cảm thấy như vậy quá bất công, cho nên cho hắn một linh hồn vừa hỏng bét vừa tẻ nhạt.
Trừ phi bị cuồng tra tấn, không ai có thể duy trì được năng lượng tình yêu một tháng với hắn."
Một đống người người trước ngã xuống, người sau tiến lên yêu hắn, bởi vì không chịu được mà rời khỏi hắn.
Bùi Úc là thiên tài tài chính, sơ trung đạt quán quân toán học toàn quốc, là một học tra khoa khoa tự nhiên, Địch Tinh Thần nhưng là rất kính nể thiên tài khoa tự nhiên.
Bùi Úc chính là loại nam nữ hắn đều không yêu, cũng không có bạn bè nào, trong lòng chỉ có con số tài chính.
*Học tra 学渣: Học dốt.
Sau đó hắn tốt nghiệp đại học Columbia, cũng không tiến vào xí nghiệp của tập đoàn Chu thị của cha dượng hắnm mà tự sáng lập công ty ngân quỹ tên Hoa Húc, hai năm qua, Bùi Úc dùng suất Sharpe siêu cao với tỷ rút vốn siêu thấp nhanh chóng bạo hồng, tấn công cùng phòng ngự tất cả đều xoát đủ, quả thực giống như mở quẻ, bây giờ quỹ hắn quản lý đã đạt đến quy mô gần nghìn trăm triệu, đa số người gọi ngài nghị sự Bùi công tử.
*Sharpe: Là một thước đo xem lợi nhuận thu được là bao nhiêu trên một đơn vị rủi ro khi đầu tư vào một tài sản hay đầu tư theo một chiến lược kinh doanh.
Tỉ lệ Sharpe được phát triển bởi William F.
Sharpe và được sử dụng để giúp các nhà đầu tư hiểu được lợi tức của khoản đầu tư so với rủi ro của nó.
Ngoài ra, thiết lập tính cách của Bùi Úc còn có cổ quái cẩu huyết, người mẹ đại minh tinh mang theo đứa con tiến vào hào môn, có thể thấy được trình độ cẩu huyết thế nào.
Hào môn Chu gia tồn tại trăm năm, con cái đông đảo, mấy tin phân tranh thường thường lên hot search, mức độ phức tạp không thua văn trạch đấu, không ai biết Bùi Úc sinh tồn trong hoàn cảnh mang danh đứa con khác họ có bao nhiêu ác liệt, nói chung tâm lý hắn âm u, không quen cùng người khác ở chung, chỉ chờ mệnh định chi nhân cứu rỗi hắn, xoa dịu hắn, trở thành ánh sáng duy nhất của hắn.
*Trạch đấu 宅斗: Thường nói về sinh hoạt trong đại gia đình, 7 cô 8 bà đấu trí đấu dũng, gom tiền tranh quyền lợi...
*Mệnh định chi nhân 命定之人: Người trong định mệnh.
Có phải những chi tiết ôn nhu cứu rỗi này rất quen thuộc trong văn Tấn Giang hay không!
Nghĩ tới đây, Địch Tinh Thần dùng dư quang quan sát bốn khách mời một chút.
Ừm, quả nhiên, tất cả mọi người đều muốn cứu rỗi hắn.
Cư dân mạng xem phát sóng trực tiếp cũng phát hiện ra.
【 Quả nhiên nhược 1 không có sức hấp dẫn.
】
【 Nãi 1 không bằng mặt thối 1 a.
】
【 Đều đã nói Địch Tinh Thần đàng hoàng làm một tấm bảng nền là đủ rồi, trong ái tình của phú nhị đại vốn không có điểm của hắn.
】
Bởi vì là lần đầu gặp mặt, mọi người ít nhiều đều có chút lạ cùng lúng túng.
Đoan Nghệ Hoa cùng Lâm Thanh Ninh một bên thưởng thức cà phê, một bên đưa mắt đánh giá mọi người.
Hồ Anh nằm trên ghế sofa, vẫn luôn vuốt mái tóc dài của mình.
Ôn Nặc thì lại càng thẹn thùng một chút, ôm cái gối, đầu ngón tay như có như khống cuốn lấy đoạn tua rua ngắn bên góc gối, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn về hướng cậu cùng Bùi Úc, tình cờ không giải thích được mà hé miệng hơi cười, hiện ra điểm ngại ngùng cùng hồn nhiên.
Nối tiếp loại hình vui vẻ kinh điển tên tình cảnh, động một chút là cười, nếu như chưa quen thuộc nội dung vở kịch, khẳng định cho là y có hảo cảm với hai người bọn họ, trên thực tế, Ôn Nặc chỉ là nhất thời không có cách nào giảm bớt làm một nhan cẩu cuồng loạn.
Ôn Nặc thích gặm CP, nam-nữ nam-nam nữ-nữ y đều gặm, hứng thú cực kỳ rộng.
Nhưng y cười rất ngọt, rất thanh thuần.
Đoan Nghệ Hoa bên cạnh cười hỏi: "Lão Nhị cười gì vậy."
"Không có gì, tôi cũng cảm giác rất lúng túng, tất cả mọi người đều không nói lời nào." Ôn Nặc đỏ mặt nói.
"Ngày đầu đều như vậy, quen là tốt rồi." Địch Tinh Thần an ủi y.
"Hai người có phải còn chưa giới thiệu lẫn nhau đúng không?" Đoan Nghệ Hoa bỗng nhiên chỉ cậu với Bùi Úc: "Vừa nãy hai người chưa nói tên cho nhau?"
Địch Tinh Thần vừa định nói mình biết Bùi Úc, liền nghe Bùi Úc không ngẩng đầu lên mà nói: "Bùi Úc."
Lãnh đạm thì lãnh đạm, nhưng giọng nói thật dễ nghe, trầm thấp thuần hậu, tê vô cùng.
Hắn vừa mở miệng, mấy người đều xấu hổ mang theo khiếp sợ mà liếc nhìn hắn.
Đây chính là giọng nam trầm khiến người muốn mang thai trong tiểu thuyết.
Tấn Giang thật sự sản xuất ra rất nhiều tổ tông.
Địch Tinh Thần vội vàng nói: "Tôi tên Địch Tinh Thần."
Nói tên xong, bọn họ lúc này mới rảnh rỗi trò chuyện.
Giống trong nguyên tác đã viết, thỉnh thoảng sẽ có người lén lút đánh giá Bùi Úc, ánh mắt ái mộ căn bản không đè ép được.
Nhưng Bùi Úc không tham gia tán gẫu với bọn họ, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không cho bọn họ một cái.
Nói chưa tới hai cậu, liền nghe thấy tiếng người đẩy đẩy cửa đi vào.
"Hình như lại có người đến." Ôn Nặc đứng lên nói.
Y vừa dứt lời, chỉ thấy nam nhân đầu trọc thân cao lớn cường tráng nhấc hành lý tiến vào.
Nhìn thấy anh, hai mắt Địch Tinh Thần sáng ngời.
Nam chủ Điểm gia Hoắc Thành, ngoại hình phương Bắc, ngũ quan lập thể, đường nét rõ ràng, nước da màu lúa mạch nam tính, khí chất có hơi thô lỗ, có vẻ ngoài rất có hương vị nam nhân.
Bất đồng với Bùi Úc sinh ra liền ngậm thìa vàng, Hoắc Thành đến từ một huyện nhỏ ở thành phố phía Bắc, khổ cục học hành thi đậu vào một trường cao đẳng hàng top trong quốc nội, đặc biệt ra dáng lập nghiệp từ bàn tay trắng, còn chưa tốt nghiệp đại học liền bắt đầu gây dựng sự nghiệp, cái gì cũng làm qua, rốt cuộc ở hai năm cố gắng thành công đứng vững, trước mặt vẫn chưa tới ba mươi tuổi, đã sở hữu bốn căn hộ cao cấp ở Thang Thần, một đống xe hàng hiệu, còn có thể lái máy bay! Lớn lên đẹp trai, vóc người đẹp, yêu vận động, không biết đã lên tạp chí bao nhiêu lần.
Đợi thêm hai năm, Trung Quốc sẽ không thể chứa được hắn, video APP ngắn của công ty bọn họ sẽ lập tức vươn ra khắp thế giới, chân chính trở thành đại lão internet thực thụ.
"Chào mọi người." Hoắc Thành thả hành lý xuống.
"Xin chào."
Hoắc Thành không chút che giấu ánh mắt quan sát bọn họ, cuối cùng tầm mắt rơi trên người Địch Tinh Thần, vừa liếc nhìn chuỗi dây hạt màu xanh trên cổ tay cậu.
Tuy rằng chủ đề của《 Hồng Lam tín hiệu 》là tình cảm nam giới, tuyên bố trong chương trình này của bọn họ có tình yêu cũng có tình bạn, cũng do vậy tạo thành tính mê hoặc nhất định, chương trình tua nhanh do nhiệt độ, mà tổ tiết mục cũng biết rõ điểm hấp dẫn chân chính của bọn họ là gì, cho nên thời điểm lựa chọn khách mời, bọn họ xác định lấy hướng chọn người kén vợ kén chồng, chủ ý này chủ yếu được tổ tiết mục thể hiện trong việc phân nhóm Hồng Lam.
Tỷ như bọn Hồ Anh, xem khí chất liền thiên về nhu, tổ tiết mục liền an bài bọn họ vào Hồng phương.
Đối tình cảm không có hứng thú, hoặc là thẳng nam, tự nhiên sẽ vào trận doanh Lam phương.
Về phần Địch Tinh Thần thuộc loại nãi 1, dĩ nhiên cũng là Lam phương.
Dù sao nãi 1 cũng là 1.
Từ xưa Hồng Lam tạo ra CP, công thụ rõ ràng, thuận tiện để khán giả ship CP.
Theo lý mà nói, bọn họ cũng có khả năng tự lý giải, nhưng trên thực tế 《 Hồng Lam tín hiệu 》quay ba mùa, mỗi một mùa đều là Hồng Lam kết duyên.
Đều nói đồng tính luyến ái không phân công thụ, xem ra đều là lừa người.
Càng không cần nhắc tới văn đam mỹ, Hồng Lam kết duyên là đương nhiên!
Bọn họ chào hỏi lẫn nha, Hoắc Thành cuối cùng đưa mắt khóa chặt trên người kình địch số một Bùi Úc, anh đi tới hỏi thăm Bùi Úc một chút, Bùi Úc vẫn là cái bộ dáng kia, chỉ là lần này đứng lên cùng Hoắc Thành bắt tay.
"Hai người các anh quen biết?" Đoan Nghệ Hoa hỏi.
"Trước đây từng gặp nhau ở đại hội thanh niên khen thưởng." Hoắc Thành nói.
"Chúng tôi vừa nhận được thông báo, nói khách mời số ba tạm thời có việc chưa thể tới, có thể phải trong thời gian muộn mới đến được." Người trong tổ tiết ục bỗng nhiên nói.
"Chúng ta không cần chờ hắn đúng không?" Đoan Nghệ Hoa hỏi.
Tổ tiết mục: "Đúng."
Tất cả mọi người đứng lên.
Hoắc Thành hỏi: "Mọi người đều tham quan phòng ngủ chưa? Chúng ta đi xem phòng một chút đi, thuận tiện phân người cùng ở chung."
Đây là một ngôi biệt thự hai tầng, tổ tiết mục cân nhắc nề nếp sống của đám phú nhị đại bọn họ, mùa nãy mọi người đều có phòng ngủ đơn, chỉ là hai phòng ngủ một sẽ tạo thành một gian phòng, như trước xem như là hai người cùng ở.
Mọi người đối với điều kiện gian phòng đều rất hài lòng, bất quá làm cho bọn họ ấn tượng sâu sắc vẫn là nhà nhỏ Hồng Lam được gắn camera ở khắp mọi nơi, Địch Tinh Thần đếm thử, lầu trên lầu dưới có 30 cái camera trên tường, 3 cái đồng hồ tốc độ cùng với 42 cái giám sát, bên ngoài còn đặt phi miêu cỡ lớn cao khoảng năm mươi mét, chuyên dùng để quay chụp hình ảnh ngoại cảnh nhóm khách mời ra vào nhà nhỏ.
[ Phàn Phàn: Huhu đoạn này tui xem mãi không hiểu cái camera ấy.
]
Bên cạnh cầu thang lên tầng hai đặt một tấm bảng, nội dung bên trên viết quy tắc cùng với cuốn sổ bọn họ nhận được cũng không khác lắm, chính là ngắn gọn hơn một chút, Ôn Nặc nhận được chỉ thị của tổ tiết mục, đem nội dung bên trên đọc lại một lần.
Thí dụ như không lén lút trao đổi phương thức liên hệ, trước khi kết thúc chương trình không được tỏ tình, chú ý trật tự chung: "Hi vọng trong khoảng thời gian một tháng, cậu có thể thu hoạch được tình yêu hoặc tình bạn của mình trong ngôi nhà nhỏ này, không bàn đến tuổi tác, nghề nghiệp, bối cảnh..."
Ôn Nặc cẩn trọng đọc xong, bọn Hồ Anh đã chạy lên lầu hai.
Cảnh trên tầng hai dù sao cũng khá hơn chút, tầm nhìn cũng rộng hơn, bên ngoài cửa sổ phòng khách là biển lớn, phà chim trắng, sương mù trên đồi xanh, rất đẹp.
Khách mời Hồng phương lựa chọn ở lầu trên.
Tầng dưới hai phòng xếp, dĩ nhiên trở thành gian phỏng của nam khách mời Lam phương bọn họ.
"Tinh Thần, cậu muốn chọn gian phòng nào?" Hoắc Thành chủ động hỏi cậu.
"Gian này đi." Địch Tinh Thần chỉ vào gian phòng bên cạnh.
Phòng này sát sân sau, quay về hướng Bắc, là gian phòng trong góc, cậu là quần chúng ăn dưa liền thích hợp ở nơi này.
"Hai chúng ta cùng ở một gian đi."
Hoắc Thành cùng Địch Tinh Thần đều quay đầu nhìn, chỉ thấy Bùi Úc nhấc hành lý đi vào.
Địch Tinh Thần nhìn về phía Hoắc Thành, Hoắc Thành tốt tính mà cười cười: "Vậy tôi ở bên cạnh."
Địch Tinh Thần cầm hành lý của mình lên tiến vào.
Quả nhiên giống y như trong nguyên tác đã viết, cậu còn lo lắng sẽ có sự khác biệt nào đó.
Bùi Úc lựa chọn ở cùng phòng với cậu, nguyên nhân rất đơn giản.
"Cảm giác cậu ấy tương đối yên tĩnh."
Yên tĩnh, ít chuyện, không có uy hiếp.
Trên thực tế quan hệ của cậu với ba nam khách mời Lam phương cũng không tệ, đều đặc biệt chăm sóc cậu.
Xét cho cùng cậu là người ít đe dọa nhất, hết thảy cùng khách mời đều là anh em tốt, chị em tốt.
Địch Tinh Thần thu dọn phòng của mình một chút, tiện thể thu dọn luôn phòng khách.
Làm nhiều nhất, thu ống kính ít nhất, là bố trí dành cho cậu.
Trời nóng, dọn xong toàn thân cậu đều toát ra mồ hôi, cậu vào phòng tắm tắm rửa, bời vì dùng chung một phòng vệ sinh với Bùi Úc, tính khí Bùi Úc rất kém, cho nên sau khi cậu tắm xong liền ngồi chổm hổm trên mặt đất cẩn thận lau dọn phòng tắm một lần, một sợi tóc cũng không lưu lại, giặt xong quần áo từ buồng tắm đi ra, cậu vươn tay lấy quần áo trên kệ đang muốn mặc, cửa phòng bỗng nhiên bị người đẩy vào.
Cậu lập tức quay đầu nhìn lại, là Bùi Úc.
Bùi Úc nhìn thấy cậu cũng sững sốt một chút, nói: "Tôi không nghe thấy tiếng nước, cho rằng không có ai."
Địch Tinh Thần hơi nghiêng người, để cho Bùi Úc một tấm lưng mông: "Mới giặt quần áo xong, tôi định mặc quần áo."
Cậu vừa mới tắm xong, tóc tai vẫn ướt nhẹp, chiều cao 1m83, eo nhỏ chân dài, tỷ lệ cơ thể đáng kinh ngạc, cơ bắp khinh bạc, có đường nét lưu loát của thanh xuân.
Cậu dùng khăn mặt lau tóc một chút, quay đầu nhìn Bùi Úc, hai má bị hơi nước làm cho ửng hồng.
Bùi Úc lúc này mới lui ra, đóng cửa phòng lại.
"Tôi sắp xong rồi." Địch Tinh Thần nói.
Sau đó cậu nghe thấy Bùi Úc ở bên ngoài "ừ" một tiếng.
Bùi Úc đến phòng khách, cầm một chai nước khoác nhà tài trợ cung cấp, vặn ra uống vài ngụm lớn, hầu kết lồi ra trượt lên xuống, quan sát nhân viên công tác đi về phía hắn.
"Bùi Úc, hôm nay cậu vẫn chưa làm quay đơn đúng không?" Nhân viên công tác hỏi.
Bùi Úc "ừ" tiếng, mím môi mỏng nói: "Hiện tại?"
Nhân viên công tác vào phòng của hắn, đối với hắn tiến hành quay đơn.
"Nguyên nhân gì khiến cậu tham gia tiết mục này vậy?"
"Cái này trước đó không phải đã hỏi qua rồi à?" Bùi Úc nhìn về dì hắn đứng sau người quay phim, cũng là nhà sản xuất tống nghệ Chu Lan, có chút không tình nguyện trả lời nói: "Trả nhân tình."
"Cho nên cậu tới tham gia 《 Hồng Lam tín hiệu 》, không phải đến nói chuyện yêu đương?"
Bùi Úc hỏi ngược lại: "Anh cảm thấy tôi sẽ là người ở trên tống nghệ nói chuyện yêu đương...!Các người nhất định phải hỏi những vấn đề này? Người như tôi không nói câu khách sáo."
Nhà sản xuất ở phía sau cười lạnh: "Ai biết kết quả sẽ thế nào, có lẽ khai thác trước đó sẽ trở thành tư liệu vả mặt sau này?"
Bùi Úc nghe vậy có chút cong khóe miệng, không phản đối.
Nụ cười thoáng qua kia làm cho toàn bộ nhân viên công tác đều kinh diễm một phen, như băng tuyết vừa tan, vừa nhìn đã làm người động lòng.
Nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, Bùi Úc đã khôi phục vẻ lạnh lùng của hắn, lông mày hắn hơi nhướng lên, con ngươi trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm về phía ống kính.
"Ngày đầu cảm giác thế này."
"Vẫn vậy."
Chu Lan ở phía sau tăng cao âm lượng.
"Bùi Úc."
Sắc mặt Bùi Úc nghiêm túc chút: "Vẫn thế, so với tưởng tượng của tôi không sai biệt lắm."
"Bốn vị khách mời Hồng phương ngày hôm nay đều đến đông đủ, cậu có ấn tượng tương đối sâu sắc với người nào không?"
Bùi Úc lắc đầu, sau đó hỏi: "Nhất định phải là Hồng phương?"
"Nam khách mời khác cũng có thể."
"Địch Tinh Thần đi." Bùi Úc nói.
Nhân viên công tác tựa hồ cũng bất ngờ, còn có cô gái lén lút nở nụ cười: "Tại sao?"
"Bởi vì vừa nãy không cẩn thận thấy cậu ấy lõa thể, ấn tượng sâu sắc nhất."
Tổ tiết mục: "..."
Chu Lan theo dõi hắn, liếc mắt nhìn camera, tính cách Bùi Úc không tốt, nhưng gương mặt kia thật sự quá tuấn tú, xem trong ống kính quả thực kích động như gặp được thiên nhân (người trời), vừa sắc bén vừa rõ ràng.
Bùi Úc nhìn mấy người đối diện sững sờ, mím môi mỏng, nhẹ nhàng nhíu mày.
Chu Lan không nhịn được hỏi: "Cậu thích cậu ấy?"
Bùi Úc: "Nếu như dì cho rằng tôi thích kiểu người như vậy, tôi sẽ nói cho dì, tôi từ nhỏ đến lớn, không thích bất luận người nào."
Cuối cùng, Bùi Úc liền bỏ thêm một câu: "Các người muốn xem sau này tôi bị vả mặt, tôi nói, chuyện này không thể xảy ra trên người tôi."
Lần này bình luận liền nổ.
【 Holly shit, nam khách mời cuồng nhất trong lịch sử.
】
【 Hắn cũng quá bá đi, người nào mau tới thu phục hắn đi! Tôi muốn nhìn hắn vả mặt, đem hắn đánh sưng! 】
【 Anh tốt nhất là kiên trì tới cùng, về sau không được phép khóc! 】
———————————————
Tác giả có điều muốn nói:
Trứng màu (Tiểu kịch trường): Cảnh cuối hình ảnh Bùi Úc ở trong gió rét, đứng đối diện Địch Tinh Thần, lạnh đến mức mũi đỏ lên, viền mắt đỏ hơn, lóe lên lệ quang đang nói gì đó, hình ảnh cố định, ca khúc chủ đề vang lên, bình luận trực tiếp đứng lên vả mặt: "Rốt cuộc đã đợi đến ngày này!".