Nếu như muốn cử hành hôn lễ các loại tất nhiên cần chuẩn bị, Hứa mẹ cũng Hứa cha cùng với Thẩm lão tướng quân thương định thời gian, vốn là vào tháng sau, kết quả Thẩm Dập lực bài chúng nghị kiên quyết chọn tuần sau kết hôn, nhiều người cũng không làm gì được đành đáp ứng, thế là càng thêm bận rộn.
Tuyển địa điểm, ghi thiệp mời, đặt lễ phục theo yêu cầu, đặt làm nhẫn cưới, bố trí phòng mới vô cùng bận rộn.
Hứa Nặc cũng phải đi phát thiệp mời luôn.
Nhưng đối với người bên nhà Thẩm Dập thì Hứa Nặc thật đúng là không biết nhiều lắm, hơn nữa căn bản đều là vị thượng tướng này vị tướng quân kia, thoạt nhìn thế lực rất to lớn đó...! Tuy rằng nhà bọn họ địa vị cũng không thấp nhưng vẫn không sánh được với đại gia tộc như Thẩm gia.
Cứ bận rộn như vậy cho đến sát ngày cươi, Hứa Nặc cuối cùng cũng cảm nhận được lo lắng trước khi kết hôn.
Bây giờ y lại được gả cho Thẩm Dập rồi, tuy rằng ở cổ đại cũng có làm qua một lần nhưng lúc đó mình không hề tình nguyện, mà lúc này, chỉ cần vừa nghĩ tới ngày mai là hôn lễ của mình liền không ngăn được kích động.
Buổi tới Hứa mẹ Hứa cha cùng ba đại ca thay phiên nhau "truyền thụ kinh nghiệm" cho Hứa Nặc.
Chủ yếu là nếu nó đối với con không tốt thì phải báo cho chúng ta biết, chúng ta bốn người không sợ đánh không lại một người!
Hứa Nặc buồn cười đáp ứng, chỉ sợ các người bốn người cũng không đánh được một mình hắn, bất quá lời này y cũng không dám nói ra, nếu không bọn họ sẽ nổi cáu.
Ban đêm Hứa Nặc khẩn trương đến mãi mới ngủ được, kết quả ngày hôm sau mém chút nữa không dậy nổi.
Sau khi luống cuống tay chân mặc quần áo cùng rửa mặt các thứ, chờ y xuống lầu liền thấy Thẩm Dập đang ngồi trên ghế salon nhà mình chờ đợi mình.
Thẩm Dập cùng Hứa Nặc hôm nay một trắng một đen, Thẩm Dập tây trang màu đen làm nổi bật lên vẻ nội liễm thành thục của hắn, càng thêm mê người cùng có mị lực.
Thẩm Dập cũng quan sát Hứa Nặc, hôm nay âu phục màu trắng khiến Hứa Nặc càng thêm trẻ trung, càng thêm hấp dẫn mình...!lột quần áo của y!
Trong lễ đường người rất nhiều, có một phần mang theo chân thành tha thiết tới chúc phúc thật có một phần chỉ đến ôm kim đại thối(*) mà thôi.
(*)kim đại thối: là cái gì?
Hứa Nặc còn đang ngồi trong phòng bên cạnh là Hứa mẹ, còn Hứa cha và ba anh trai của y đã sớm bị đuổi ra ngoài dành không gian riêng cho bọn họ nói chuyện.
"Thời gian trôi qua thực vui vẻ mà!" Hứa mẹ cảm thán nói.
"Cứ như chỉ trong chớp mắt con liền trưởng thành, ta còn nhớ con khi bé luôn bày ra bộ dạng muốn được ôm ôm!"
"Mẹ, đều là chuyện đã qua lâu rồi, mẹ vẫn còn nhớ rõ như vậy!" Hứa Nặc quýnh, y khi còn bé hình như rất thích khóc thì phải, đừng có nhớ ra nha!
"Ta không thể nói sao?" Hứa mẹ làm bộ trừng y, Hứa Nặc liên tục đầu hàng.
"Có thể chứ có thể chứ! Mẹ muốn nói sao thì nói như vậy, được chưa!"
"Hừ! Thế còn được!"
Hứa Nặc bật cười, nhưng trong lúc lơ đãng lại phát hiện tóc mai Hứa mẹ đã một vòng trắng, rất chướng mắt, cũng làm cho lòng y quặn đau.
"Mẹ, cám ơn mẹ!" Hứa Nặc nghĩ đến mẹ làm nhiều chuyện cho mình trong lòng hết sức cảm động.
"Con cái đứa ngốc này nói cái gì đây?" Hứa mẹ vốn là sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh khôi phục lại.
"Làm mẹ thì phải tốt với con cái như vậy!"
Hứa Nặc cười, sau đó, ôm chặt lấy Hứa mẹ.
Vẫn không nỡ buông...
Hứa Nặc nghe tiếng Hứa mẹ nghẹn ngào rất nhỏ, đỏ hết vành mắt.
Vì để cho Hứa mẹ yên tâm Hứa Nặc chỉ đành nói:
"Mẹ người yên tâm con khẳng định sống rất tốt, sau này cứ nói con tùy thời đều có thể tới thăm các người mà, không cần lo lắng cho con đâu!"
"Ta biết rồi, ta biết rồi."
Lức này Hứa cha đẩy cửa vào được:
"Tiểu Nặc, chuẩn bị một chút là có thể đi rồi."
"Vâng."
"Mẹ, con...!đi nhé."
"Đã biết, mau đi đi!"
Bởi vì là hôn lễ của hai nam nhân, bởi vậy Hứa Nặc cũng không để Hứa cha dắt tay mà đi theo bên người.
(Cha dắt tay cô dâu đi vào lễ đường:3)
Hứa cha thân thể đi thẳng đến trước mặt Thẩm Dập, Hứa cha lúc này mới đem tay hai người đặt cùng một chỗ, trịnh trọng nói với Thẩm Dập:
"Hôm nay ta đem Tiểu Nặc giao cho con, hy vọng con có thể đối xử với nó thật tốt."
"Cha người yên tâm, con sẽ dùng cả đời chứng minh con yêu Tiểu Nặc."
Hứa Nặc...!người trong cuộc còn ở đây, có thể không nói những lời này được chứ?!
Thẩm Dập sủng nịch nắm thật chặt tay Hứa Nặc, nghe từng câu từng câu mục sư nói ra.
"...!Hứa Nặc tiên sinh, xin hỏi cậu có nguyện ý..."
"Tôi nguyện ý!" Hứa Nặc không chần chờ chút nào.
"Vậy thì, Thẩm Dập tiên sinh, xin hỏi anh..."
"Tôi cũng nguyện ý!"
"Mời hai bên trao nhẫn cưới!"
...
Hứa Nặc nghe tiếng chúc phúc bên tai, nhìn lại Thẩm Dập nhìn y thâm tình, trong lòng cảm giác hạnh phúc tràn đầy sắp muốn vỡ ra rồi!
Quay đầu nhìn về phía Thẩm Dập phát hiện hắn cũng đang nhìn mình.
"Tiểu Nặc, anh yêu em!"
"Ừ, em cũng vậy!"
《Hoàn》.