Giản Lê vừa đi vừa ngẫm lại đời mình.
Cậu vốn là một nhân viên văn phòng bình thường đến độ không khỏi bình thường hơn, hôm đó cậu vừa tan làm định về nhà đánh một giấc thật ngon kệ mẹ cuộc đời.
Thế mà đang đi bộ giữa đường thì bị một viên gạch rơi xuống đầu do bên cạnh có công trình thi công, do viên gạch rơi ở độ cao hơn 15m nên làm cậu chết luôn tại chỗ.
Giản Lê chỉ nhớ là trước khi chết có một số người vây quanh như thể xem kẻ xui xẻo bị gạch rơi trúng là ai vậy.
Sau đó cậu chả biết gì nữa mà từ trần, cũng chẳng biết sẽ có ai vì cậu mà khóc thương không nữa...
Không hiểu sao tự nhiên cậu tỉnh lại trong một không gian xa lạ, phải mất gần một ngày cậu mới thích ứng được.
Vậy mà xuyên sách rồi! đúng là phi logic mà, nhân vật mà cậu xuyên vào là một tên công tám si tình.
Theo đuổi thụ chính suốt hơn 10 năm nhưng lại chẳng nhận được gì, cuối cùng chỉ nhận được câu chúng ta chỉ là bạn.
Vậy mà thụ chính gặp công chính chưa đến ba tháng mà đã yêu như điếu đổ, công tám không chấp nhận được lền chơi thuốc thụ chính.
Có lẽ đây là quyết định dại dột nhất từ trước đến nay của công tám.
Ai mà ngờ công tám còn chưa kịp làm gì thì bị công chính phát hiện, sau đó bị thụ chính chán ghét và nam chính âm thầm sai người trả thù.
Cuối cùng bị nam chính cho người chặt mất của quý, mất một con mắt, cho gia đình công tám phá sản.
Cuối cùng không công tám chết trong đói khổ.
Khi đọc truyện này cậu cũng có chút thương công tám, người vừa si tình, dịu dàng, ân cần, kinh tế đều ổn cả thế mà thụ chính như mù mà bỏ qua.
Nếu mà cậu là thụ chính thì ắt hẳn sẽ yêu luôn công tám rồi, vậy mà không hiểu sao cậu lại xuyên vào nhân vật công tám mà không phải thụ chính chứ, nếu cậu mà xuyên vào thụ chính ắt hẳn cậu sẽ cưng chiều công tám đến chết mới thôi.
Giản Lê quyết tâm rồi, cậu sẽ sống cuộc đời ở đây nhàn nhã, không lo cơm áo gạo tiền gì hết.
Chỉ cần không đi theo cốt truyện mà bám lấy thụ chính là được mà.
Nghĩ đến tháng ngày được sống tận hưởng trong sự giàu có mà Giản Lê không khỏi vui vẻ, dù sao thì bố mẹ nguyên chủ rất giàu mà.
Chưa kể nguyên chủ cũng rất đẹp trai nữa, tuy không cao lắm nhưng không sao như này cũng đủ cua đổ cả đống em thụ rồi.
Nói gì đến thụ chính, nếu hỏi tại sao lại là cua các bé thụ á.
Tất nhiên vì cậu là gay rồi, do trước đây mải mê học tập với sau ra trường làm việc sấp mặt nên cậu gần như không có thời gian để hẹn hò.
Khi đó cậu chỉ đọc truyện rồi u mê với mấy em thụ mà thôi chứ cậu còn chưa biết nắm tay là gì chứ mà ở đấy nói chuyện yêu đương.
Đang tung tăng trên đường thì từ đằng xa cậu nhìn thấy thụ chính, đang định tránh đi thì bị giọng nói quen thuộc gọi lại.
" Giản Lê " Hoài Thanh đứng từ xa gọi cậu.
Giản Lê định chuồn đi nhưng bị giọng nói kia vọng lại không khỏi phải ở lại.
Tính ra cậu cũng ở đây hơn tháng rồi, cũng đã quen với các nhân vật trong cốt truyện.
Đặc biệt là thụ chính Hoài Thanh, khuôn mặt nhỏ nhắn, môi chúm chín, mắt cong má hồng trông cực kì đáng yêu .
Bảo sao công 8 mê như điếu đổ cơ chứ.
" Haha trùng hợp ghê, không ngờ lại gặp cậu ở đây" Giản Lê giả trân nói.
" Ừm , mình định bây giờ đi ăn.
Đi cùng mình không " Hoài Thanh nói.
" À không , mình vừa ăn sáng xong.
Thôi cậu ăn đi , mình đi đây.
Có chút việc " nói rồi cậu nhanh chóng rời đi.
Trời ạ sao đi đâu cũng gặp thụ chính thế không biết, nhìn mặt muốn yêu đấy nhưng mà ông đây biết tự lượng sức mình!
Thật ra là cậu vẫn chưa ăn sáng, bụng bây giờ đang đói gần chết đây này, nhưng mà quan trọng bây giờ là tránh xa thụ chính càng xa mới càng tốt.
Nhìn bóng dáng Giản Lê dời đi làm Hoài Thanh có chút khó chịu khó tả.
Không hiểu sao dạo gần đây Giản Lê đang trốn tránh hắn vậy.
Rõ ràng là lúc trước người này hận không thể suốt ngày dán chặt vào hắn hay sao, sao bây giờ nhìn thấy hắn cứ như thấy tà mà tránh đi.
Hoài Thanh cứ đứng đó một lúc lâu, cho đến khi không còn thấy bóng dáng của cậu nữa hắn mới rời đi..