Phía bên trong hội trường rộng rãi, đã có rất nhiều tân sinh viên đã đến sớm và chọn những vị trí tốt để ngồi.
Vì Hoài Thanh đến muộn nên gần như mấy chỗ đầu đều đã chật kín người và chỉ còn nhiều ghế đằng sau còn trống nên lẳng lặng chọn đại chỗ ngồi rồi ngồi xuống.
Hoài Thanh để ý bên cạnh có một chiếc túi trông khá quen, có vẻ ai đó đã để quên chiếc túi rồi đi đâu mất.
Nhưng nó cũng chẳng làm Hoài Thanh bận tâm mà ngước mắt lên nhìn các giảng viên đang bắt đầu giới thiệu trường!
Bỗng lúc này có bóng ai đó lại cầm chiếc túi rồi ngồi cạnh hắn, Hoài Thanh theo bản năng mà nhìn người bên cạnh sau đó có chút kinh ngạc khi nhìn rõ người kia.
Giản Lê đến trước Hoài Thanh cũng không lâu, vì buồn đi vệ sinh nên cậu bỏ lại cái túi rỗng rồi hỏi người ở đó địa điểm nhà vệ sinh.
Một lúc sau quay lại cậu thấy bên cạnh ghế có người nhưng do đèn ở hội trường đã được tắt để tân sinh viên tập trung chú ý đến màn hình rộng kia nên cậu không nhìn rõ người bên cạnh.
Chỉ đến khi người kia quay qua nhìn cậu, hai người chạm mặt nhau thì Giản Lê mới nhận ra đó là Hoài Thanh.
Cả hai đều bất ngờ mà nhìn nhau, đây là lần đầu tiên Giản Lê nhìn Hoài Thanh ở cự li gần như này, sống mũi cao lông mi dài môi mỏng, phải nói là tổng thể quá đẹp rồi đi.
Tuy Hoài Thanh bây giờ không còn dáng vẻ của một bé thụ đi nữa thì cũng rất đẹp rồi, không ngờ gu của nam chính là như này.
Hoài Thanh thấy cậu cứ nhìn chằm chằm vào mình thì cuối cùng cũng lên tiếng trước.
" Trùng hợp thật, không ngờ bọn mình lại gặp nhau ở đây ".
Nghe Hoài Thanh nói cậu nới hoàng hồn mà đáp lại " đúng là trùng hợp thật ".
Xong hai người cũng không ai trò chuyện nữa, cậu không nói và Hoài Thanh cũng vậy.
Lúc này đột nhiên có một cánh tay đặt lên vai Giản Lê, đó là một đàn anh khoá trên mà ban nãy cậu hỏi đường đến nhà vệ sinh.
" Trùng hợp thật, không ngờ lại gặp em ở đây ".
Người kia nói xong liền ngồi ngay cạnh cậu, bên ghế còn trống.
Giản Lê cũng lịch sự mà đáp lại hắn " vâng, không ngờ gặp lại anh ở đây ".
Người kia cười nói " đúng vậy, chắc có lẽ chúng ta có duyên đấy.
Làm quen nhé, anh là sinh viên năm 3 tên là Khương Đạt, còn em"
Giản Lê cũng lịch sự mà đáp lại hắn " em là Giản Lê, sinh viên năm nhất ngành quản trị kinh doanh.
"
Khương Đạt nghe cậu nói thì đáp " không ngờ lại trùng hợp đến vậy, anh cũng học ngành này.
Nếu có gì thì có thể hỏi anh nhé.
"
Giản Lê :" Vâng.
"
Khương Đạt :" Đây là số điện thoại của anh, em lưu vào nhé.
" Nói rồi Khương Đạt đọc một dãy số cho Giản Lê, cậu nhanh chóng lấy điện thoại ra và lưu vào.
Khương Đạt mỉm cười mà nhìn cậu nói " đây là trang mạng xã hội của anh nữa, có thể giao lưu tốt hơn! "
Hai người vừa cười đùa vừa trao đổi thông tin liên lạc của nhau rồi làm quen mà không ai để ý bên cạnh Giản Lê có một người khuôn mặt trông có vẻ không được khả quan cho lắm.
Hoài Thanh không nói gì chỉ nhìn chăm chăm vào mục giảng, nhưng hai người kia nói gì hắn đều nghe hết vào tai.
Hoài Thanh không biết cảm xúc trong mình là gì nữa, phải nói là cái hôm mà Giản Lê tự nhiên bị ốm vào viện, khi ra viện liền như một người khác mà đúng hơn là chỉ như một người khác đối với hắn mà thôi còn những người khác thì cậu vẫn đối xử bình thường như trước đây.
Ban đầu hắn còn vui vẻ ra mặt vì không bị Giản Lê suốt ngày gọi điện, nhắn tin!
Hoài Thanh không biết cảm xúc bây giờ ra sao nữa, có ghen tỵ mà cũng có bực bội!
Hoài Thanh âm u nhìn hai người đang trò chuyện vui vẻ với nhau kia mà tay nắm thành quyền.
Bàn tay thon dài nổi lên một chút gân xanh nhưng trông vẫn rất đẹp mắt.
Khương Đạt thì đang nói chuyện vui vẻ với cậu, tâm trạng vô cùng tốt.
Thật ra chẳng có sự trùng hợp nào cả, hắn là gay và rất thích những bé thụ ngây thơ như Giản Lê vậy, hắn thấy cậu ngơ ngác mà chạy lại hỏi hắn, khiến hắn vừa nhìn đã thích liền theo cậu từ nhà vệ sinh tới đây còn đặc biệt giả vờ như đó chỉ là sự trùng hợp mà thôi.
Thật ra Giản Lê cậu cũng chẳng đặc biệt để ý đàn anh này tí nào cả, cậu tuy là gay thấy trai đẹp tất nhiên là thích cơ mà gu cậu là mấy bé thụ dễ thương cơ.
Cậu bắt chuyện và đồng ý kết bạn với Khương Đạt bởi vì có Hoài Thanh bên cạnh khiến cậu có chút không được tự nhiên cho lắm, may sao có người đến bắt chuyện!.