Tại Sao Tra Công Còn Chưa Ngược Tôi


Cao Ngọc Lê giật giật mí mắt phải, lại không thể nói Hoắc phu nhân ăn nói hàm hồ, miễn cưỡng nặn ra nụ cười: "Tình trạng gần đây đúng là không quá khả quan, nhưng dì nghĩ nếu trong nhà có chuyện vui, bệnh tình có khi lại chuyển biến tốt.

"
"Con hiểu mà, cái này gọi là xung hỉ đúng không?", Ân Lâm Sơ một tay chống cằm nhìn về phía Cao Ngọc Lê
Ân Thần Hiên mở miệng giải vây giúp mẹ mình: "Anh sao có thể nói như thế chứ, đây là hôn ước mà mẹ anh để lại cho anh.

"
"Kết hôn thì không thành vấn đề, con quan tâm đến sức khỏe của cha hơn, khi nào mới có thể đến thăm ông ấy?" Ân Lâm Sờ chờ đợi nhìn đôi mẹ con kia, "Lẵng hoa này là Hoắc phu nhân nhờ con đưa cho cha, lẽ nào con không được tự mình đưa đến cho ông ấy sao?"
"Đương nhiên! là được.

"
Cao Ngọc Lê nghĩ tới Ân Vinh đang nửa tỉnh nửa mê trong bệnh viện, nỗi lo hai cha con xua tan hiềm khích lúc trước cũng vơi đi ít nhiều.

Bà ta đã từng ôm ấp bao hi vọng với Ân Vinh, mà dần dần bà phát hiện, nam nhân kia căn bản không hề đáng tin.

Bà và Ân Vinh là thanh mai trúc mã, đã từng nghe ông ta nói sẽ lấy bà cả ngàn lần.

Nhưng ông ta lại vì tiền đồ mà cưới mẹ Ân Lâm Sơ, bà không hề hay biết, vẫn luôn ngây ngốc ở cố hương chờ Ân Vinh trở về.

Năm ấy trước khi mẹ Ân Lâm Sơ qua đời, Ân Vinh mới quay về tìm Cao Ngọc Lê lần nữa, nói bà mới là chân ái thề non hẹn biển, rồi để minh chứng cho tình yêu chân thành mà nhẫn tâm bức chết vợ mình.

Bị lửa ái tình hun cho đầu óc hồ đồ, Cao Ngọc Lê mù quáng tin tưởng ông ta, cùng ông ta trở về thủ đô thành hôn.

Khi đó bà căn bản không có nghĩ đến, người này sao có thể xuống tay ác độc đến thế đối với một người phụ nữ?
Sau này Cao Ngọc Lê mới biết, vị bố vợ đem lại cho ông ta tiền đồ xán lạn kia đã qua đời, sau khi đem các mối quan hệ còn giá trị lợi dụng thu hết vào tay, ông ta không cần đến người đàn bà đáng thương kia nữa, trái lại lại nhớ về Cao Ngọc Lê bị hắn bỏ lại ở cố hương nhiều năm trước.

Ân Lâm Sơ nhỏ tuổi, Ân Vinh căn bản không thèm để mắt đến.

Cậu rời nhà nhiều năm ông ta cũng không có ý kiến gì.

Cao Ngọc Lê từng thử thăm dò hỏi ông ta chuyện của Ân Lâm Sơ -- Đương nhiên không phải vì thật lòng muốn nghe đáp án, Ân Vinh lại câu được câu không, tỏ thái độ sao cũng được.


Bà thuận thế nói Ân Lâm Sơ không chịu về nhà, Ân Vinh cũng chỉ lèm bèm chửi vài tiếng, chẳng tiếp tục để tâm.

Một người đàn ông vô tình độc ác như thế, sau khi nhận được báo cáo kiểm tra sức khỏe nói mắc bệnh nan y giai đoạn cuối, lại bắt đầu nhớ về chuyện xưa.

Nhớ tới vợ cũ qua đời, nhớ đến mình còn một đứa con đã lớn.

Ông ta vội vàng muốn Ân Lâm Sơ trở về, muốn cậu hoàn thành hôn ước mà vợ cũ từng nhắc qua.

Rõ ràng là bà luôn bên cạnh chăm sóc ông ta, mở miệng ra lại suốt ngày nhắc đến vợ cũ với Ân Lâm Sơ, những điều ông ta nói trước đây vứt cho chó ăn hết rồi à?
Cao Ngọc Lê cho rằng người đàn bà đã chết kia thật đáng thương, hiện tại phát hiện chính mình cũng không có tốt hơn chỗ nào.

Ghê tởm nhất vẫn là tên đàn ông kia, bây giờ bệnh tật có khi chính là quả báo.

Lúc vợ cũ và con trai còn ở bên cạnh, ông ta lại đi tơ tưởng người phụ nữ khác, đến khi biết mình sắp chết rồi, nhớ lại thì đã không còn cách nào cứu vãn vong thê.

Ông ta lúc nào cũng vậy, mãi mãi không học được cách trân trọng người bên cạnh, đây không phải có bệnh thì là gì?
Cao Ngọc Lê hoài nghi ông ta không chỉ có bệnh ngoài thân, ổ bệnh trong não cũng không thuốc nào trị được.

Bà cực kỳ khinh thường mấy hành vi hèn hạ của Ân Vinh, nhìn Ân Lâm Sơ nhất quyết muốn tiếp cận Ân Vinh chỉ cảm thấy tiếc rèn sắt không thành thép.

Bọn họ muốn gặp nhau, bà cứ không để bọn họ toại nguyện.

Cha đã thành ra như thế, muốn tới thì có ích gì? Bị vứt bỏ nhiều năm như vậy mà vẫn hi vọng vào nam nhân kia, xem ra đứa con riêng này quả thật ngu ngốc.

Nếu đây không phải con trai của vợ trước, Cao Ngọc Lê thiếu chút nữa muốn bám vào lỗ tai cậu ta mà hét "Mày còn không mau tỉnh táo lại!"
Bỏ đi, con trai mình sống thật tốt là được, hơi đâu mà lo cho người khác nữa? Cao Ngọc Lê gắp một miếng thăn bò vào bát Ân Thần Hiên, nhìn con trai thuận theo ăn mà mỉm cười trìu mến.

Ân Lâm Sơ nhìn hai mẹ con, quan hệ có vẻ thật sự rất tốt.

Hoắc Kiệu cũng vậy, có một người mẹ vì anh mà tự hào.

Bản thân cậu, hình như, chưa từng được trải qua thời khắc ấm áp như vậy.


[Giá trị chịu ngược +2, 15/100]
Ân Lâm Sơ chấn động tinh thần, ân cần gắp đồ ăn vào bát mẹ kế và em trai: "Mời hai người sau này thường xuyên đến đây dùng cơm, cho con cảm nhận chút ấm áp gia đình!"
Cao Ngọc Lê cùng Ân Thần Hiên dùng ánh mắt quỷ dị nhìn thức ăn trong bát, ăn không được mà không ăn cũng không xong.

"Dì hình như thấy no rồi.

"
Cao Ngọc Lê do dự đặt đũa xuống, Ân Thần Hiên liền vội vàng nói theo em cũng vậy, hai người hiểu ngầm xoa xoa tay rời chỗ.

Trên bàn ăn còn lại một mình Ân Lâm Sơ, cậu mờ mịt quay đầu lại nhìn Đổng Nhuận Ngôn, hắn như là hiểu cậu định hỏi gì, hơi gật đầu: "Cậu làm vậy là đúng, phu nhân và tiểu thiếu gia đã ăn no rồi.

"
Người này e rằng không thèm động não, thuận miệng qua loa thôi ha?
Ân Lâm Sơ nhún vai, một người ăn thì một người ăn.

[Truyện chỉ được đăng trên w/a/t/t/p/a/d AnhLam267]
Rốt cuộc cũng được Cao Ngọc Lê đồng ý, Ân Lâm Sơ từ sáng sớm đã cùng Đổng Nhuận Ngôn tới bệnh viện, không quên mang theo lẵng hoa để qua đêm vẫn khá tươi tốt.

Đây là lẵng hoa Hoắc phu nhân tự tay cắm.

Cuối cùng cũng có thể kiếm điểm!.

à không, cuối cùng cũng được gặp cha rồi!
Ân Vinh ở tại bệnh viện tốt nhất thủ đô, khuôn viên ngoài nhìn thoáng qua còn tưởng là một vườn cây.

Mức độ xanh hóa 60%, không khí trong lành, vô cùng thích hợp nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thân thể.

Ân Lâm Sơ đi tới tòa nhà Ân Vinh ở, ngẩng đầu nhìn tòa nhà lớn sơn trắng, nhấc chân chuẩn bị đi vào.


"Anh, anh Lâm Sơ!.

Lâm Sơ là anh sao?"
Luôn đặc biệt nhạy cảm đối với tên mình, Ân Lâm Sơ dừng bước, quay sang hướng âm thanh truyền tới.

Một thiếu niên lạ mặt mặc quần áo bệnh nhân đứng trong bụi hoa, nhìn thấy Ân Lâm Sơ lại vui mừng dị thường.

Có lẽ vì quá gầy mà đôi mắt kia trông vô cùng to, long lanh ẩm ướt.

Mái tóc nâu đậm dưới ánh mặt trời càng thêm nhạt màu, mềm mại ngoan ngoãn che trên đỉnh đầu.

Khuôn mặt trắng bệch vì tâm tình kích động mà hơi ửng hồng, hiện thêm vài phần huyết sắc.

Nhìn thế nào cũng là một thiếu niên xinh đẹp người gặp người thích.

Ân Lâm Sơ bất động nhìn về hướng âm thanh, thiếu niên cho là cậu không nghe rõ, vẫy vẫy tay chạy đến.

"Anh Lâm Sơ, em là Ngọc Trạch đây, Thẩm Ngọc Trạch!" Thiếu niên khống chế tâm tình kích động, muốn kéo tay Ân Lâm Sơ nhưng lại có chút sợ sệt, "Khi còn bé anh thường đưa em đi chơi, anh quên rồi sao?"
Bảng nhắc nhở không có động tĩnh, Ân Lâm Sơ quyết định đem nó gạt sang một bên trước, ưu tiên nhiệm vụ hàng đầu: "Ừm, thế này đi, cha tôi bệnh nặng cũng nằm viện ở đây, tôi đến thăm ông ấy trước, cậu ở phòng số mấy, lát nữa tôi đi tìm cậu.

"
Thẩm Ngọc Trạch lại như nghe được lời nào đáng sợ, không biết lấy đâu ra dũng khí, đáng thương nắm lấy góc áo cậu: "Nhưng mà, năm đó anh cũng nói lát nữa anh tới tìm em, vậy mà lại không tới nữa.

Đúng là miếng cao dán dính người.

Ân Lâm Sơ nhìn góc áo bị nắm chặt, bất đắc dĩ nói: "Hay là cậu đi lên cùng tôi đi, đứng ngoài cửa chờ tôi được không?"
Thẩm Ngọc Trạch liền vội vàng gật đầu: "được chứ được chứ!" Như là sợ Ân Lâm Sơ còn đang đắn đo, chủ động giải thích, "Bây giờ là thời gian hoạt động tự do của em, đi đâu cũng được"
Ân Lâm Sơ không nói tiếp nữa, để hắn lẽo đẽo theo sau, tìm phòng bệnh Ân Vinh đang ở rồi trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Đổng Nhuận Ngôn cùng Thẩm Ngọc Trạch chờ ở ngoài cửa, Ân Lâm Sơ đem giỏ hoa đặt ở đầu giường bệnh, ngồi lên băng ghế bên cạnh.

Mới có mấy ngày ngắn ngủi, người đàn ông lúc về nhà còn oanh oanh liệt liệt lên án "đứa con bất hiếu", bây giờ đã nằm bất động trên giường bệnh, hai mắt hõm sâu mệt mỏi.

Nghe thấy tiếng động, Ân Vinh hơi mở mắt, con ngươi vẩn đục chuyển hướng sang bên cạnh, nhìn vài giây mới phân biệt được người là ai.

Ân Lâm Sơ trong mắt chứa thân thiết: "Cha, cha khỏe không?"
Ân Vinh run rẩy kích động, lại nói không nên lời.


Hai cánh tay hắn run run, nhưng chỉ có thể nắm lại mở ra mấy ngón tay.

"Là con không tốt, con tới trễ, làm cho thời gian chúng ta được gặp mặt ít như vậy.

"
Ân Lâm Sơ nhìn kĩ Ân Vinh, thấp giọng nói.

Con trai cả quả nhiên là kính yêu ông! Ân Vinh nghĩ đến ánh mắt ghẻ lạnh của Cao Ngọc Lê mấy ngày nay, con trai trước giờ lạnh nhạt lại ngồi trước giường bệnh nói ra những lời tự đáy lòng như vậy, ông ta nhất thời lệ tuôn ướt gối, khó nén tâm tình.

"Thật đáng tiếc.

"
Ân Lâm Sơ thương xót nhìn hắn, "Thật muốn nghe cha mắng con thêm vài câu.

"
Ân Vinh chấn động khựng lại một lúc, vẻ nghi hoặc rõ ràng trong hai con mắt đục ngầu.

Ông ta bị bệnh đến hỏng hai tai rồi à?
Ân Lâm Sơ khoanh tay chống cằm, hai mắt đầy khát khao: "Tối nhất là có thể nhảy dựng lên đánh con vài cái, cha đánh chắc chắn sẽ có tác dụng.

"
Nghi hoặc trong mắt biến thành khó mà tin nổi, Ân Vinh chưa bao giờ nghe thấy yêu cầu vô lí như thế!
Ân Lâm Sơ cười cười, ngữ khí hòa hoãn: "Đùa chút thôi.

"
Đó không phải câu đùa! Ân Vinh nghĩ đến nó sống ở nước ngoài nhiều năm, chính mình không biết rõ tình hình của nó, cũng không biết có phải nó học đòi hư hỏng rồi hay không.

Cái thói này có phải là nhiễm từ đâu rồi không? Nó đều "đùa" với người khác như thế à?
Ân Vinh càng nghĩ càng nóng lòng, suýt thì hộc máu, đang đeo máy trợ thở cũng phải từ cuống họng khản đặc gằn ra âm thanh phẫn nộ: " Thứ!.

ngỗ nghịch! không có liêm sỉ!"
[Giá trị chịu ngược +2, 17/100]
Ân Lâm Sơ hài lòng, thấy chưa, cậu đã nói ông ta là cái máy kiếm điểm năng suất cao mà.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận