Tiêu Ức Cẩm bỗng nhiên cười rộ lên, nâng mu bàn tay che miệng, cười nói: "Lần trước gặp mặt anh chẳng buồn nói với em câu nào, em còn nghĩ mấy năm nay anh quả là thành thục hơn nhiều.
Kết quả hôm nay vừa nhìn, anh vẫn giống như trước đây, vẫn ấu trĩ như vậy."
Hoắc Kiệu lui về bên người Ân Lâm Sơ, hai người đứng kề vai, trên mặt đều không cảm xúc.
Mặt ngoài nhìn thì gió êm sóng lặng, thực tế tay Ân Lâm Sơ giấu đằng sau lưng đã bắt đầu nhéo thịt ở sau eo Hoắc Kiệu.
Nhưng trên eo không có một chút thịt thừa, xúc cảm rắn chắc, hơi chạm vào một chút liền căng ra, cách một tầng vải dệt lại càng khó nhéo.
Ân Lâm Sơ cắn răng từ bỏ, trở về phải lột áo nhéo cho đã!
Tiêu Ức Cẩm nhìn chăm chú bọn họ một lát —— chủ yếu là nhìn Hoắc Kiệu, ước chừng để ra hai giây nhìn Ân Lâm Sơ.
Không nghĩ tới người đến cùng Hoắc Kiệu sẽ là Ân Lâm Sơ, người mà Hoắc Kiệu chấp nhận kết hôn vì không muốn thất hứa.
"Ngại quá, sau khi trở về liền bắt đầu chuẩn bị cho ngày biểu diễn, vẫn theo thói quen cũ tặng hai vé, quên mất nhà anh có thêm một người, để anh khó xử là lỗi của em."
Y nói giọng giễu cợt, "Với tính tình kia của Hoắc Yểu, có thể lấy được vé từ chỗ em ấy cũng thật không dễ."
Đổng Nhuận Ngôn nghe hiểu, y đang nói Đại thiếu gia không biết đã dùng thủ đoạn gì mới có thể theo tới đây.
Không chỉ riêng Đổng Nhuận Ngôn, Ân Lâm Sơ cũng nghe hiểu vô cùng, cậu cười cười: "Vé chỉ là thứ yếu, quan trọng là lúc đầu Hoắc Kiệu cũng không muốn cùng tôi tới đây, tôi phải phí một phen công phu anh ấy mới đồng ý."
Hoắc Kiệu phụ hoạ theo sau: "Đúng vậy, tôi vốn dĩ còn không muốn nhận vé."
Ân Lâm Sơ giật giật khoé miệng: Loại thời điểm này anh có thể yên phận làm mỹ nam an tĩnh được không!
Tầm mắt Tiêu Ức Cẩm qua lại trên mặt hai người, cười nhẹ, giữa hai mày dính nét u sầu nhàn nhạt: "Đúng rồi, em còn chưa chúc mừng hai người tân hôn vui vẻ, chưa chuẩn bị lễ vật, đúng là có hơi thất lễ."
Dung mạo quá mức hoàn mỹ kia làm người ta cảm thấy ai làm y lộ ra biểu tình như vậy quả là tội ác tày trời.
Ân Lâm Sơ đưa mắt ra hiệu cho Hoắc Kiệu: Đến lượt anh biểu hiện, mau qua an ủi y đi!
Không biết Hoắc Kiệu có thể nhìn ra hay không, nhưng thân phận cậu hiện tại không thích hợp nói thẳng ra, mà Ân Lâm Sơ cũng không gấp gáp gì với quan hệ hai người.
Biểu hiện của Hoắc Kiệu lại nói cho Ân Lâm Sơ, hắn hiểu ý cậu —— rồi quay mặt đi: Còn lâu mới đi.
Tình cảnh này có chút gượng gạo.
Lúc này có người gọi tên Tiêu Ức Cẩm, y lên tiếng, bước chân lại không hề động đậy, ánh mắt khóa chặt trên mặt Hoắc Kiệu.
Cuối cùng y vẫn phải thất vọng, Hoắc Kiệu không nói gì, ngược lại Ân Lâm Sơ tiến lên phía trước, cười nói: "Tiêu tiên sinh bận rộn, hẳn là không có thời gian xử lý mấy việc vặt vãnh này.
Quan hệ của anh và Hoắc Kiệu tốt như vậy, hôn lễ chúng tôi lại không mời anh, đây mới là thất lễ.
Tôi muốn mời Tiêu tiên sinh tới nhà làm khách, ý Tiêu tiên sinh thế nào?"
Tiêu Ức Cẩm nhìn thẳng vào cậu, mỉm cười nói: "Đương nhiên là được, hội diễn cũng đã xong, mấy ngày kế tiếp tôi đều rảnh."
"Vậy thì tốt quá, chọn ngày không bằng gặp ngày, tôi thấy ngày mai rất thích hợp.
Tiêu tiên sinh đến thăm, chúng tôi nhất định sẽ chuẩn bị tiệc thịnh soạn đãi khách."
Tình hình trước mắt vẫn rất thuận lợi, Ân Lâm Sơ miễn cưỡng cứu vãn lại một phần kế hoạch, chưa đến nỗi hỏng bét hết.
Tiêu Ức Cẩm tươi cười: "Không cần khách khí như vậy, tôi cũng không phải lần đầu tiên tới Hoắc gia, đều đi nhiều lần vậy rồi, như bình thường là được."
Đổng Nhuận Ngôn nghe ra, người này đang nói y và Hoắc thiếu gia giao tình sâu đậm, tới nhà thường xuyên! Thật không tiện nói một câu, Đại thiếu gia tuyệt đối không phải đối thủ của người này, thân là quản gia riêng chuyên nghiệp, anh ta có trách nhiệm vì Đại thiếu gia gỡ mìn!
Ân Lâm Sơ đã đạt được mục tiêu, liếc mắt nhìn Hoắc Kiệu một cái: "Các anh là người quen cũ, trò chuyện một chút đi.
Hoắc Kiệu, tôi ra ngoài chờ anh."
"Ừ."
Hoắc Kiệu nhìn theo bóng dáng Ân Lâm Sơ đi xa, nhưng Đổng Nhuận Ngôn theo sau cậu lại đứng chắn gần hết, hắn không nhịn được nhíu nhíu mày mất hứng.
Phát hiện tầm mắt hiếu kì của Tiêu Ức Cẩm, Hoắc Kiệu thu lại cảm xúc, mặt không biểu tình nói: "Lời vừa rồi cậu đừng cho là thật."
Ý cười trong mắt Tiêu Ức Cẩm càng sâu, y biết mà, vừa rồi Hoắc Kiệu nói mấy lời đó chỉ là làm trò trước mặt Ân Lâm Sơ.
Bởi vì muốn y ghen, cố ý nói trước mặt y bó hoa kia là được Ân Lâm Sơ tặng, nhưng rõ ràng bó hoa giống với loại trước kia từng tặng cho y.
"Ý tôi là, chuyện Lâm Sơ mời cậu đến nhà cậu không cần nghĩ là thật."
Hoắc Kiệu nói, "Em ấy là người nhiệt tình như vậy, nhưng cậu tốt nhất đừng nên tới."
Tiêu Ức Cẩm: "......"
Một tên đàn ông lòe loẹt tay giơ hoa lan chỉ đi đến bên người Tiêu Ức Cẩm: "Ức Cẩm, sao còn chưa quay lại phòng trang điểm, lát nữa người ta còn phải ra ngoài ăn cơm...Oa, Hoắc thiếu gia, ngài không phải kết hôn rồi sao, sao lại tới tìm Ức Cẩm thế?"
Hoắc Kiệu không thèm nhìn tên đó một cái, xoay người rời đi.
Tiêu Ức Cẩm vội vàng ngăn người đại diện Mạc Kỳ của y lại: "Thôi, năm đó là tôi tự rời đi, anh ấy chưa nguôi giận cũng là bình thường."
Y nhìn chăm chú bóng dáng của Hoắc Kiệu, nhẹ nhàng lắc đầu, "Chúng ta đi thôi."
Cùng Đổng Nhuận Ngôn trở lại xe, Ân Lâm Sơ lẳng lặng chờ Hoắc Kiệu trở về, hy vọng không có cậu làm bóng đèn, hai người có thể trò chuyện lâu một chút.
Dù sao vừa rồi nhìn qua, hai người đứng chung một chỗ còn đúng là cảnh đẹp ý vui.
Ngày thường nhìn Hoắc Kiệu cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng vừa rồi đứng bên người Tiêu Ức Cẩm quang mang vạn trượng cũng không hề lép vế, là loại khí chất hoàn toàn khác với Tiêu Ức Cẩm, thế lực ngang nhau, thậm chí còn có phần lấn át.
Như vậy mới xứng đôi, mỗi người đều có chỗ đứng cao trong từng lĩnh vực, tỏa hào quang tứ phía, cặp tình nhân này đúng là có tiền đồ.
"Đại thiếu gia, có một chuyện, tôi không biết có nên nói hay không."
Đổng Nhuận Ngôn biết mình hẳn là cần ở bên người Ân Lâm Sơ tiếp tục yên lặng cổ vũ, nhưng anh ta thật sự không thể nhìn Đại thiếu gia lạc quan mù quáng như vậy nữa, cần chuẩn bị tâm lí tiếp nhận sự thật tàn khốc mới phải.
"Có gì muốn nói cứ nói."
Ân Lâm Sơ không thích bộ dáng ấp a ấp úng của người khác, liếc mắt qua tài xế bên cạnh, hạ giọng, "Nếu không nên nói, chúng ta nhỏ giọng một chút là được."
Thanh âm Đổng Nhuận Ngôn cũng đè xuống thấp: "Là chuyện này, theo tôi quan sát, Hoắc thiếu gia cùng Tiêu tiên sinh, bọn họ hẳn là không có khả năng gương vỡ lại lành."
Ân Lâm Sơ thẹn quá thành giận: "Im đi, tôi không cho anh nói như vậy, tôi phải trừ đùi gà của anh!"
"Nhưng tôi còn cho rằng, vị Tiêu tiên sinh này không xứng với Hoắc thiếu gia."
Đổng Nhuận Ngôn mạnh miệng.
"Tôi không cần anh cảm thấy, tôi chỉ cần Hoắc Kiệu cảm thấy."
Ân Lâm Sơ nói.
"Tôi cũng cảm thấy không được."
Hoắc Kiệu không biết từ bao giờ xuất hiện ngoài cửa sổ xe, hắn mở cửa xe, cúi đầu nhìn xuống, "Lâm Sơ, em rốt cuộc muốn làm gì?"
Ân Lâm Sơ trầm mặc một lát, vươn tay nâng mặt hắn: "Đừng cúi đầu, sẽ có nọng.".