Lúc nãy còn có có thể cứu vãn một chút, bây giờ thì hết sạch hy vọng rồi.
Ân Lâm Sơ trơ mắt nhìn Mạc Kỳ kéo Tiêu Ức Cẩm đi, ngồi xổm xuống ôm chân, lòng dạ nguội lạnh.
Ân Lâm Sơ nhìn mặt Hoắc Kiệu, trong mắt tràn đầy khó hiểu: "Tôi phí bao nhiêu công sức tâm tư như vậy, chỉ muốn anh và anh ta gặp nhau.."
Kia là bạch nguyệt quang đó, đặt trong kịch bản khác còn có thể làm người ta buồn nôn đến chết.
"Tôi chưa từng nói tôi muốn gặp cậu ta."
Hoắc Kiệu nói, "Sao em cứ muốn tôi gặp những người khác?"
"Vì bên cạnh anh sẽ có rất nhiều người, cái này là anh nói."
Ân Lâm Sơ cúi đầu, "Thôi, cậu ta đã đi rồi, nói gì nữa cũng vô ích."
Hoắc Kiệu không có cách nào phản bác.
Hắn quả thật đã nói với Ân Lâm Sơ, bên cạnh hắn sẽ xuất hiện rất nhiều người.
Ân Lâm Sơ cũng đã trả lời, cậu không để ý.
Cho nên bây giờ hắn đang chứng minh những gì mình nói sao?
Hoắc Kiệu chăm chú nhìn bóng dáng rời đi của Ân Lâm Sơ, trong mắt hiện lên một tia giãy giụa rồi lại trở nên bình tĩnh.
Đổng Nhuận Ngôn đứng bên ngoài nhà kính, mê mang nhìn lên không trung.
Để Hoắc thiếu gia và Tiêu Ức Cẩm có không gian riêng, anh cùng đại thiếu gia ra ngoài nhà kính.
Đến lúc anh pha trà xong lần nữa lại nhận được chỉ thị của đại thiếu gia, nói Tiêu Ức Cẩm nhận ra giọng anh, bảo anh tạm thời đừng xuất hiện.
Anh không biết chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này, nhưng việc bị Tiêu Ức Cẩm nhận ra, chắc chắn là một chuyện rất nghiêm trọng.
Đổng Nhuận Ngôn không hề dị nghị ngồi yên trong phòng, không nhận được chỉ thị thì không bước ra cửa một bước.
Mãi cho đến khi biết Tiêu Ức Cẩm đã rời đi từ miệng những người hầu khác, rất lâu không nhận được chỉ thị của đại thiếu gia, Đổng Nhuận Ngôn quyết định ra ngoài tìm.
Sau đó, anh nhìn thấy đại thiếu gia xông vào nhà kính như một cơn gió, khoá trái cửa.
Khi trốn trong phòng, Đổng Nhuận Ngôn hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, giống như vừa rồi.
Cuộc sống của đại thiếu gia luôn thay đổi chóng mặt, chỉ cần không ở cùng với đại thiếu gia trong chốc lát liền như thể lạc lõng với thế giới, chỉ có thể đứng tại chỗ mà bối rối.
Đổng Nhuận Ngôn sửa sang lại tâm tình, gõ gõ cửa: "Đại thiếu gia, ngài gặp phải vấn đề gì sao?"
"Không có chuyện gì, để tôi yên tĩnh một lát."
Người sau cửa nói.
Ngay sau đó, trong nhà kính vang lên tiếng dương cầm, từng nốt nhạc phát ra như bị đập mạnh, khiến lòng người run theo từng nhịp.
Âm nhạc trong nhà kính hưng phấn lại nặng nề, đó là một khúc nhạc không rõ tên, từng nốt nhạc như thể từng chút từng chút khảm sâu vào màng nhĩ, không ngừng vang vọng: "Tăng tăng tăng tằng, tăng tăng tăng tằng..."
Ân Lâm Sơ đàn chương đầu của Giao hưởng số 5 ở cung C, tiếng nhạc càng lúc càng kịch liệt, nội tâm cậu dần dần bình tĩnh trở lại.
Nếu có thể, cậu muốn tóm lấy yết hầu của vận mệnh.
Sau đó bóp chết nó!
Chắc chắn có gì đó không ổn, nhưng Hoắc Kiệu là người phụ trách giải quyết vụ việc lần này, hẳn là không có vấn đề gì.
Có thể thấy, Tiêu Ức Cẩm không phải không có hứng thú với Hoắc Kiệu, việc y tự mình tới cửa cảm ơn đã thể hiện được.
Không phải Hoắc Kiệu, cũng không phải Tiêu Ức Cẩm, vấn đề là ở cậu.
Có lẽ đúng là bởi vì hai lần cậu đều có mặt, căn cứ theo thí nghiệm khe đôi lượng tử, việc quan sát sẽ tạo nên ảnh hưởng đến vật bị quan sát, làm xuất hiện trạng thái giao thoa, dẫn đến kết quả không ổn định.
Nói tóm lại, dưới sự quan sát của cậu, mọi chuyện dẫn đến những hậu quả khác nhau.
Nhưng cậu đã kết hôn với Hoắc Kiệu, không ở đây thì còn có thể đi đâu?
Được rồi, thế thì cậu ly hôn.
Nhưng vấn đề lại đến, sau khi ly hôn, Hoắc Kiệu không còn liên quan gì đến cậu, còn có thể được cộng điểm sao? Đầu ngón tay đang nhảy múa của Ân Lâm Sơ từ từ dừng lại, cậu thở dài một hơi.
Làm cậu còn mang theo Đổng Nhuận Ngôn đi bắt cóc Tiêu Ức Cẩm, kết quả một điểm cũng không vớt được, đúng là mất công.
Xảy ra chuyện như vậy, cũng không thể trách Hoắc Kiệu.
Đúng là cậu có thất vọng, nhưng cũng không đến nỗi nghiêm trọng như vậy.
Ân Lâm Sơ nhớ lại lúc vừa mới mang tro cốt của Ân Vinh về, Hoắc Kiệu rất quan tâm cậu, sợ cậu buồn, muốn gì cho nấy.
E rằng thái độ của hắn với Tiêu Ức Cẩm, cũng là bởi vì Hoắc Kiệu sợ cậu buồn, xuất phát từ mục đích bảo bọc cậu.
Cửa bị gõ lần hai, Ân Lâm Sơ quay đầu lại nhìn nửa bóng người phản chiếu trong lớp kính mờ, bất đắc dĩ nói: "Không phải nói để tôi yên tĩnh một lát sao?"
Người ngoài cửa im lặng trong chốc lát, giọng nói của Hoắc Kiệu truyền đến: "Lâm Sơ, là tôi."
Ân Lâm Sơ đóng nắp đàn: "Ừm."
"Em đang làm gì vậy?" Hoắc Kiệu trầm giọng hỏi.
Ân Lâm Sơ chống cằm, rũ mi: "Tôi tự kỉ."
"Em đã bảo là không được rồi, anh tránh ra, em tới khuyên anh Lâm Sơ."
Giọng của Hoắc Yểu?
Hoắc Yểu nhận được tin tức Tiêu Ức Cẩm đến Hoắc gia, hỏi cũng không kịp hỏi mà leo tường trở về.
Đáng tiếc là lúc cô về đến nhà đến cái bóng của y cũng không nhìn thấy.
Nỗi thất vọng trong lòng dạt dào đến mức không muốn đi học, Hoắc Yểu đúng lý hợp tình bước vào nhà, định lừa anh trai đưa mình về.
Thế là cô có thể quang minh chính đại nói với giáo viên, là anh cả đón cô về.
Nhưng bây giờ xem ra, anh trai hẳn là không có tâm trạng quản cô.
Từ mấy tin tức nghe được từ miệng người hầu, Hoắc Yểu cũng đại khái biết được đã xảy ra chuyện gì.
Anh Lâm Sơ hảo tâm chiêu đãi Tiêu Ức Cẩm, kết quả y làm vỡ bình đựng tro cốt của cha anh, anh trai tức giận, sau đó anh Lâm Sơ lại giận anh trai đang tức giận...Hoắc Yểu che trán, cảm thấy có chút choáng váng, suýt nữa thì hôn mê.
Trường hợp này quá phức tạp, cô chỉ là một em bé xinh xắn, căn bản không thể hiểu nổi!
Nhưng hiện tại rõ ràng là anh Lâm Sơ không muốn nói chuyện với anh trai.
Khóe miệng Hoắc Yểu lộ ra một nụ cười âm hiểm, thời của cô đến rồi.
Chỉ cần cô dỗ được anh Lâm Sơ, từ nay về sau chẳng phải cô sẽ muốn gì được nấy hay sao!
Hắng giọng, Hoắc Yểu nói: "Anh Lâm Sơ, em dẫn anh ra ngoài thư giãn được không? Có lẽ ra ngoài một chút anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn."
Ân Lâm Sơ nghĩ ngợi, không từ chối.
Tự nhốt mình ở đây chẳng có ích lợi gì, nói không chừng đi ra ngoài sẽ có kỳ ngộ khác.
Cậu đứng lên mở cửa, ánh mắt vừa quét qua người Hoắc Kiệu, Hoắc Yểu lập tức nhào lên, ôm cánh tay Ân Lâm Sơ: "Anh Lâm Sơ từ lúc trở về từ tinh cầu xa xôi vẫn chưa ra ngoài dạo chơi đúng không?"
"Từng đi một lần."
Cùng Hoắc Kiệu.
Ánh mắt Ân Lâm Sơ vừa hơi nghiêng về phía Hoắc Kiệu, đã ngay lập tức bị chặn lại.
"Vậy anh nhất định chưa đi hết, em đưa anh đi dạo phố."
Hoắc Yểu không chỉ dùng sách lược ngôn từ, trực tiếp lôi Ân Lâm Sơ ra ngoài.
Đổng Nhuận Ngôn liếc nhìn Hoắc Kiệu mặt không rõ biểu tình gì, nhanh chóng đi theo.
** wtp AnhLam267
Hoắc Yểu thấp thỏm quan sát sắc mặt Ân Lâm Sơ, cậu dừng bước: "Chúng ta đi đâu?"
Bọn họ đã lang thang không mục đích gần một tiếng đồng hồ, đi qua nhiều nơi như vậy, chẳng lẽ Hoắc Yểu không thích nơi nào sao?
"À, chúng ta chỉ là, đi dạo xíu thôi."
Hoắc Yểu làm bộ làm tịch nhìn xung quanh rồi chỉ vào một tiệm bánh ngọt, "Vậy thì đến quán này đi, bánh red velvet của họ ăn rất ngon."
Ở các thành phố sử dụng hoàn toàn việc đặt hàng máy móc tự phục vụ, đặt hàng thủ công đã trở thành một dịch vụ đặc biệt chỉ có ở các nhà hàng cao cấp.
Người phục vụ lịch sự bước tới, Hoắc Yểu ngựa quen đường cũ gọi hai ly đồ uống và hai chiếc bánh kem red velvet.
Người phục vụ lập tức thông báo cho nhà bếp thông qua thiết bị trên người, và ngay sau đó thông báo lại rằng bánh red velvet chỉ còn lại một cái.
"Vậy một cái là được rồi, tôi không cần, cảm ơn anh."
Ân Lâm Sơ nói, "Thêm một ly nước trái cây, cho hắn."
Cậu chỉ vào Đổng Nhuận Ngôn, người vừa bị dùng mệnh lệnh cưỡng ép ngồi xuống.
Hoắc Yểu không nhịn được nói: "Anh Lâm Sơ thật tốt."
Ân Lâm Sơ đang chờ câu nói tiếp theo của cô, Hoắc Yểu cười hề hề: "Anh tốt như vậy, nhất định sẽ không giận anh trai em đúng không?"
"Anh không giận hắn."
Ân Lâm Sơ ăn ngay nói thật, nhưng vào tai Hoắc Yểu lại giống như đang giận dỗi.
Cô năn nỉ nói: "Không tức giận thì anh mau cười một cái em xem? Không cười thì là vẫn còn giận."
Ân Lâm Sơ thật sự không cười nổi, duỗi tay chỉ ra phía sau cô: "Bánh của em tới rồi kìa."
Hai mắt Hoắc Yểu sáng lên, nháy mắt đã quên vừa rồi đang nói gì, tầm mắt chuyển ra phía sau.
Cách đó không xa vang lên một giọng nói: "Tôi chỉ muốn bánh red velvet."
Giọng của người phục vụ bàn đó tràn đầy khó xử: "Nhưng hôm nay đã hết bánh rồi ạ."
Người nọ chỉ vào chiếc bánh đang được bưng ra: "Đây không phải sao?"
"Đúng vậy, nhưng đó chiếc cuối cùng."
Người nọ không thuận theo cũng không buông tha, thậm chí còn đứng lên, ẩn ẩn có ý định ra tay.
Ánh mắt của những người khác đều hướng về phía hắn, người ngồi cùng bàn kéo tay áo, hắn mới im lặng và ngồi xuống lần nữa.
Thấy người bưng bánh càng lúc càng gần, khi đi ngang qua bàn thì đột nhiên ngã về phía trước, dù cố hết sức điều chỉnh tư thế cũng không cứu được chiếc bánh.
"Bánh của tôi!" Hoắc Yểu tức giận đập bàn, "Tôi nhìn thấy, là anh giơ chân cản đường anh ấy."
Người bị cô chỉ vào nhún vai: "Ra vậy...!thì sao? Miếng bánh thôi mà sao lại giận như vậy.
Trước đây chưa được ăn mấy thứ như này sao?"
"Sao anh lại có thể như vậy!"
Giọng nói của Hoắc Yểu có vẻ rất tức giận, Ân Lâm Sơ nhíu mày, không vui mà nhìn về phía người đàn ông và mấy người đi cùng anh ta.
Không ngờ trong số những người đó, lại nhìn thấy một gương mặt hơi quen thuộc.
Vị bạn trai cũ, Phương Trình.
Nhưng anh ta lảng tránh ánh mắt của Ân Lâm Sơ, giống như không muốn xuất đầu.
Có hai lần đi dạo phố, đều có thể gặp người này, quả là có duyên phận.
"Ngại quá, nhiều nhất tôi trả cho cô giá gốc."
Người đàn ông cười nhạt, không để Hoắc Yểu vào mắt, "Coi như dùng để tống cổ khất cái, dù sao cũng chỉ là một chút tiền trinh."
"Anh!" Hoắc Yểu quýnh lên, quên mất lời nói trong đầu, không nghĩ ra nên nói cái gì.
Ân Lâm Sơ nhẹ nhàng ôm lấy vai cô: "Anh dạy em cách nói lại."
Hoắc Yểu mặt đầy nhỏ giọng nói: "Anh Lâm Sơ, anh rất giỏi mắng người sao?"
"Để anh thử xem.
Tuy nhiên, về mảng cãi nhau anh chưa bao giờ thua."
Ân Lâm Sơ nhìn người đàn ông với vẻ mặt "không ai có thể kiểm soát được tôi", nói: "Trên răng anh có dính rau."
Sau khi sững sờ một lúc, người đàn ông lộ rõ sự bực tức: "Mày đang nói cái mẹ gì đấy??"
"Trên răng anh dính rau."
Ân Lâm Sơ bình tĩnh nói.
Xung quanh đã có người cười rộ lên.
Người đàn ông càng tức điên, càng chửi tục, Ân Lâm Sơ chỉ bình tĩnh lặp lại câu kia: "Trên răng anh có dính rau."
Rốt cuộc, người không thể chịu đựng được nữa, giơ nắm đấm lao về phía Ân Lâm Sơ.
Mắt Ân Lâm Sơ nheo lại, chân phải lùi lại nửa bước, tung ra một cú đấm thẳng chuẩn xác.
Cậu cũng không thèm nhìn người đang nằm trên mặt đất, quay đầu lại cười với Hoắc Yểu: "Yểu Yểu, cãi nhau với người khác không cần từ ngữ phong phú, chỉ cần đối phương chần chờ trong chớp mắt, em đã thắng rồi."
Cậu chưa bao giờ cãi nhau thua bất cứ ai.
Bởi vì chỉ cần cậu lặp lại câu nói này, kẻ thức thời sẽ sớm không còn biết nói gì mà bỏ cuộc.
Không thức thời thì sẽ ra tay với cậu.
Một khi ra tay, vậy thì cậu thắng rồi.
Hoắc Yểu sùng bái mà đi theo sau Ân Lâm Sơ, về đến nhà Ân Lâm Sơ đã mỉm cười như thường lệ.
Cô vui vẻ chào Hoắc Kiệu, sau đó liền trở về phòng tắm rửa.
"Em đã nói gì với Lâm Sơ? Tâm trạng em ấy có vẻ tốt hơn nhiều."
Hoắc Kiệu chặn đường Hoắc Yểu, khiêm tốn thỉnh giáo.
"Em có nói gì đâu."
Hoắc Yểu cẩn thận nhớ lại, a một tiếng, "Vừa rồi anh ấy đánh nhau với người bên ngoài, đánh xong liền cười."
Hai mắt Hoắc Kiệu sáng lên, như đã lĩnh hội được một chân lý mới, xoay người chạy theo Ân Lâm Sơ.
"Lâm Sơ."
Ân Lâm Sơ dừng bước, quay đầu nhìn lại.
Hoắc Kiệu dừng lại trước mặt cậu, ánh mắt ôn nhu bao trùm lấy cậu, tựa hồ có chuyện quan trọng muốn nói.
"Nếu như sau này em lại không vui," Hoắc Kiệu nhẹ giọng như đang nói lời âu yếm, "Chúng ta liền đánh một trận.
Đánh đến khi em vui vẻ mới thôi."
Ân Lâm Sơ: "...!Không cần đâu!"
Hoắc Kiệu suy nghĩ một chút, khóe miệng hơi nhếch lên: "Chúng ta cũng có thể cùng đi đánh người khác nữa.".