Hoắc Kiệu đứng thẳng tắp ở phía sau cậu, hắn vừa đi tới liền bị đứa nhỏ phát hiện, nghe được đoạn đối thoại như vậy, trên mặt không khỏi nở nụ cười, hai mắt chăm chú nhìn Ân Lâm Sơ hơi sáng lên.
Ân Lâm Sơ đứng lên nhìn Hoắc Kiệu: "Tôi thấy anh và Ngọc Trạch vừa nói chuyện, có vẻ không tệ lắm?"
Nhắc tới Thẩm Ngọc Trạch, nụ cười của Hoắc Kiệu nhạt đi một chút, ngữ khí có vẻ bình thường, nhưng Ân Lâm Sơ nghe ra lại giống như đang oán giận: "Cậu ta tự nhiên chặn tôi lại nói không tìm thấy em, còn hỏi tôi gần đây em thế nào.
Thế nào thì liên quan gì đến cậu ta?"
Tất nhiên là không liên quan đến Thẩm Ngọc Trạch rồi, huynh đài à, người ta đang kiếm cớ tiếp cận huynh đấy! Ân Lâm Sơ lần thứ hai lo lắng cho tương lai của Hoắc Kiệu, một hai lần thì không sao, nhưng nhiều lần như vậy rồi thì không thể chấp nhận được.
Còn tiếp tục như vậy, hắn thật sự sẽ cùng cậu bốn mắt nhìn nhau đến già.
Như vậy cũng không hẳn là không được.
Không! đây không phải trọng điểm! Ân Lâm Sơ thầm thở dài trong lòng, điểm của cậu như con rùa đứng yên không nhúc nhích, cứ thế thì đến bao giờ mới có thể được max điểm chứ?
Ống quần bị kéo, Ân Lâm Sơ cúi đầu nhìn xuống, đứa nhỏ bướng bỉnh ngẩng đầu: "Cháu đoán đúng rồi chứ, con vật yêu thích của chú là chú Hoắc Kiệu đúng không?"
"Tiểu Vĩ, con lại nghịch ngợm đúng không?" Một người phụ nữ chạy đến, kéo đứa trẻ ra một chút, nói xin lỗi với Hoắc Kiệu và Ân Lâm Sơ, "Rất xin lỗi, nhóc con này hiếu động quá, vừa không để ý một chút đã không thấy bóng dáng đâu, làm phiền hai anh rồi."
Ân Lâm Sơ cười nói: "Không sao, đứa nhỏ rất đáng yêu."
Người phụ nữ lúng túng cười cười, hai tay định ôm đứa nhỏ rời đi, đứa nhỏ liền ra sức giãy giụa, suýt nữa vặn mình thành cái bánh quẩy: "Con không muốn đi, con muốn chơi với vợ của chú Hoắc Kiệu, con không muốn đi!"
Ân Lâm Sơ hơi nâng cằm, cười càng tươi.
Cậu giơ tay ngăn động tác của người phụ nữ, ngồi xổm xuống, ân cần nói: "Bạn nhỏ, cháu có muốn biết động vật chú thích nhất là gì không?"
Đứa trẻ gật đầu lia lịa, kích động khi sắp có được câu trả lời đúng.
Ân Lâm Sơ nói: "Là gà."
"Tại sao? Bởi vì nó có lông xù xù?" Trong mắt đứa trẻ tràn đầy ngây thơ.
"Không."
Ân Lâm Sơ thốt ra rõ ràng từng chữ: "Vì ăn rất ngon."
Đứa trẻ phản ứng trong vài giây, đồng tử chấn động.
Ánh mắt Ân Lâm Sơ càng thêm thân thiện: "Cho dù là chiên, xào, hầm hay nướng, đều có rất nhiều cách chế biến, nấu thế nào cũng ngon, thế nên chú rất thích.
Đúng rồi, chú cũng rất thích con."
Đứa trẻ oa một tiếng nhào vào lòng người phụ nữ: "Mẹ! Con muốn ra khỏi đây! Mau đưa con đi!"
Người phụ nữ bế đứa trẻ lên với ánh mắt phức tạp, nhanh chóng rời đi.
Khi hai mẹ con đi xa, Ân Lâm Sơ phá lên cười, Hoắc Kiệu hoàn toàn có thể chắc chắn, cậu cố ý.
"Tôi không thích động vật, cũng không thích trẻ con."
Ân Lâm Sơ nghiêng đầu nói với Hoắc Kiệu, "Nhưng nhóc ấy nói đúng một điều, trên thế giới này, tôi thích anh nhất."
Hoắc Kiệu dùng toàn bộ ý chí để duy trì vẻ mặt nghiêm túc: "Vậy em định ăn tôi thế nào?"
Ân Lâm Sơ giơ tay nhéo cánh tay hắn, lại vỗ ngực, ra dáng xem xét chất lượng thịt: "Đối với nguyên liệu cao cấp nhất, bất kì phương pháp chế biến nào đều sẽ ít nhiều làm mất đi hương vị vốn có của nó, anh thích hợp ăn sống."
Hoắc Kiệu nhướng mày, Ân Lâm Sơ tự mình cười: "Đùa thôi, tôi cũng không ăn được anh."
Ánh mắt Hoắc Kiệu khẽ động, thân thể hơi nghiêng về phía trước, áp sát bên má cậu.
Người ngoài nhìn vào, chỉ thấy đôi chồng chồng đang thủ thỉ thân mật, nói mấy lời chỉ dành cho nhau.
"Đổi thành một cách "ăn sống" khác là có thể."
Ánh mắt Ân Lâm Sơ lộ ra chút mê mang, hơi không phản ứng kịp.
Trong mắt Hoắc Kiệu hiện lên nét tinh ranh trẻ con, dời đi lực chú ý: "Sao em đứng một mình, Đổng Nhuận Ngôn đâu?"
"Đổng Nhuận Ngôn đang hỗ trợ, bên kia quá bận rộn."
Ân Lâm Sơ nói.
Hoắc Kiệu gật đầu, đáp lại tiếng gọi của Hoắc phu nhân, kéo cậu về phía bàn ăn.
Ngồi vào bàn, Ân Lâm Sơ còn chưa nghĩ ra "đổi cách ăn khác" là cách gì, sự chú ý của cậu đã ngay lập tức bị những người khác trên bàn thu hút.
Hướng Trường Ca cũng ngồi ở bàn này, bên cạnh là một người đàn ông giống ông ta đến bảy phần, khí chất ngang ngạnh, hoàn toàn khác với Hướng Trường Ca nho nhã dịu dàng.
Bên cạnh người đàn ông có một người phụ nữ, bên cạnh nữa là nhóm sinh ba có cái tên được Ân Lâm Sơ ghi nhớ sâu sắc.
Ân Lâm Sơ bỗng nhiên nhớ ra, Hoắc Kiệu đã bảo cậu rằng bộ anh em sinh ba cũng họ Hướng, là con trai của Tướng quân Hướng.
Rất có khả năng Tướng quân Hướng chính là người đàn ông khí chất ngang ngạnh kia, nhìn bề ngoài, bọn họ và Hướng Trường Ca không phải là thân thích nhỉ?
Vẫn luôn để ý đến chồng nhỏ bên cạnh, Hoắc Kiệu phần nào đoán được nghi vấn của cậu, nhẹ nhàng kéo tay cậu nhỏ giọng nói: "Tướng quân Hướng và Bộ trưởng Hướng là anh em ruột."
Ân Lâm Sơ không ngạc nhiên lắm, thắc mắc của cậu là: "Tên đầy đủ của Tướng quân Hướng là gì?"
Hoắc Kiệu hỏi gì đáp nấy: "Hướng Trường Phú."
Trường Ca và Trường Phú, tên của hai anh em này rất bình thường, thậm chí còn vô cùng văn nhã, tại sao...!Ánh mắt Ân Lâm Sơ dừng lại trên ba thiếu niên Hướng Tả, Hướng Hữu, Hướng Tiền Khán*, ánh mắt đang tràn ngập đồng cảm dần biến đổi, nhanh chóng quay sang nhìn Hoắc Kiệu mới nhịn được không phì cười vào mặt người ta.
(*) Hướng tả: bên trái, hướng hữu: bên phải, hướng tiền khán: đằng trước
"Tên ba anh em sinh ba là do Hướng phu nhân nhà Tướng quân đặt.
Nghe nói bà cho rằng Tướng quân Hướng và Bộ trưởng Hướng tính cách quá khác biệt, bởi vì Tướng quân Hướng nhập ngũ.
Để ngăn Tướng quân Hướng đưa ba đứa con trai đi tòng quân, bà liền đặt mấy tên này."
Hoắc Kiệu giải thích.
Dù Hoắc Kiệu giải thích rất nghiêm túc bình tĩnh, trong đầu Ân Lâm Sơ vẫn hình dung ra tình cảnh hỗn loạn kia, trán gác lên vai Hoắc Kiệu, vai khẽ run, phải mất một lúc mới bình tĩnh lại.
Đặt tên là một nghệ thuật, vị phu nhân Tướng quân kia quả thật là một nghệ sĩ.
w@ttp@ad AnhLam267
Các món ăn trên bàn lần lượt được dọn ra, người hầu tiến lên rót rượu cho khách, ly rượu của Ân Lâm Sơ mới được rót một nửa đã bị Hoắc Kiệu ngăn lại.
Hoắc Học Cần không phải kiểu người thích mấy loại lễ nghi phiền phức, nhưng yêu cầu nghề nghiệp lại không thể thiếu, nên ở nhà liền thả lỏng, ngoại trừ mấy phép xã giao cơ bản còn lại đều giản lược.
Là con trai của người tổ chức sinh thần, Hoắc Kiệu là người đầu tiên nâng cốc chúc mừng, Ân Lâm Sơ đi theo đứng lên nói vài câu, coi như là đã hết vai.
Tự động bỏ qua mấy lời khách sáo của những người khác, Ân Lâm Sơ nhìn các món ăn trên bàn, cầm đũa lên, gắp một miếng thịt màng cá, chấm vào gia vị rồi đặt vào bát của Hoắc Kiệu.
Cậu biết Hoắc Kiệu thích ăn cá, miếng cá này không có xương.
Hoắc Kiệu xin tặng lại quỳnh dao*, gắp lại cho cậu một miếng thịt bò, sau đó hai người ăn ý đình chiến.
(*) Xuất phát từ bài thơ Mộc qua 2 của Khổng Tử:
"Đầu ngã dĩ mộc đào.
Báo chi dĩ quỳnh dao.
Phỉ báo dã,
Vĩnh dĩ vi hảo dã."
(Người quăng sang tặng ta trái mộc đào
Thì ta đáp lại bằng món ngọc dao đẹp đẽ.
Chẳng phải là để báo đáp,
Mà là để giao hảo với nhau lâu dài vậy.)
Nếu không, hai người lại bắt đầu cuộc chiến gắp đồ, bữa cơm này coi như ăn không nổi.
Trong bữa tiệc, một người đàn ông trung niên không rõ tên mỉm cười nhìn đôi chồng chồng trẻ ngồi cạnh nhau, trêu đùa: "Hoắc Kiệu, khi nào cháu định có con?"
Miệng Ân Lâm Sơ nhai miếng thịt bò, ánh mắt hướng về người đàn ông trung niên, suy nghĩ trong đầu bay bốn hướng.
Cậu và Hoắc Kiệu có thể muốn có con sao? Ai sinh? Dù sao cậu cũng không thể.
Vì thế Ân Lâm Sơ dời tầm mắt về bụng Hoắc Kiệu.
Bụng dưới quần áo bằng phẳng, chỉ lộ ra kết cấu cơ bắp, vai rộng hông hẹp, eo gầy nhưng không mảnh khảnh, có thể gọi là eo đẹp — về cơ bản ngày nào Hoắc Kiệu thay quần áo cậu cũng thấy, nhưng cậu cũng không mong đợi gì nó sẽ có chức năng khác.
Lời nói của người khác như gió thoảng bên tai, Hoắc Kiệu mặt không chút thay đổi cầm chén trà lên, cũng không có ý định để ý, khóe mắt lướt qua thấy Ân Lâm Sơ đang nhìn mình, tầm mắt chăm chăm ở nơi tế nhị.
Nước trong cổ họng không kịp nuốt xuống, hít vào đã sặc một nửa, không nhịn được ho khan.
Ân Lâm Sơ vội vàng chuyển tầm mắt lên mặt Hoắc Kiệu, lấy chiếc khăn tay trong túi ra lau cho hắn, một tay vỗ nhẹ ở sau lưng.
Thấy bên tai Hoắc Kiệu và sau gáy đều đỏ bừng một mảng, ý cười trong mắt Ân Lâm Sơ càng đậm, khóe miệng cong lên.
Sau khi Hoắc Kiệu vất vả ngừng ho, Hướng Trường Ca bên cạnh mới nói: "Đúng vậy.
Có quá nhiều người nộp đơn, sức chứa của căn cứ "Cây Sinh Mệnh" cũng có hạn, sắp tới vừa lúc có chỗ trống, nếu bỏ lỡ lần này sẽ phải đợi thêm mười tháng nữa.
Nếu cháu muốn, bác có thể giúp đặt trước một suất."
Hoắc phu nhân thấy mọi người đang dần tập trung vào chuyện này, mà Hoắc Kiệu hình như đang không biết đáp lại thế nào, liền lên tiếng giải vây: "Cảm ơn Bộ trưởng Hướng quan tâm, tôi nghĩ bây giờ Hoắc Kiệu càng hy vọng đạt được thành tựu trong công việc hơn, cơ hội quý giá nên để lại cho ai cần thì hơn."
Những người trên bàn cười vài tiếng, sau đó lại nói sang chủ đề khác.
Sau bữa tiệc, Hoắc Kiệu bảo Ân Lâm Sơ về phòng nghỉ ngơi trước, hắn còn một số tài liệu cần xử lý, lát nữa sẽ quay lại.
Ân Lâm Sơ săn sóc không quấy rầy hắn, trở lại phòng một mình.
Nghĩ lại mấy chuyện trước đó, Ân Lâm Sơ tìm căn cứ "Cây Sinh Mệnh" trên mạng, vô số tin tức liên quan hiện lên trang tìm kiếm, đầu tiên là giới thiệu về căn cứ "Cây Sinh Mệnh", ngay lập tức làm cậu hứng thú.
Đọc sơ qua một lúc, đại khái có thể hiểu rằng, căn cứ này được ra đời với mục đích sinh sản.
Hôn nhân đồng giới được hợp pháp hóa, sinh sản là nhu cầu tất yếu, mà chi phí biến đổi cơ thể con người quá cao, thay vào đó, có một con đường tắt khác —--- mang phôi thai thông qua kỹ thuật di truyền, sau đó phát triển và hình thành trong tử cung nhân tạo của căn cứ, sau đó được sinh ra theo chu kỳ bình thường.
Từ phía Ân Lâm Sơ mà nói, đây còn không phải là người nhân tạo à? Đồng thời, đây cũng chính là điều cậu hứng thú, không biết quá trình tạo ra người nhân tạo sẽ như thế nào, nếu công nghệ này có thể vận dụng để đào tạo con người, vậy có nghĩa là có thể tạo ra nguồn nhân lực quân đội vô tận.
Nhưng nội dung của trang sau đã lập tức dập tắt ý định của Ân Lâm Sơ, chuyện mà cậu có thể dễ dàng nghĩ đến, đương nhiên người khác cũng có thể.
Việc áp dụng công nghệ này được đặt dưới sự giám sát chặt chẽ của nhà nước, số lượng tử cung nhân tạo có hạn, số lượng đặt theo hàng năm sẽ được xác định, lý lịch của người đăng ký sẽ được điều tra và sàng lọc vô cùng khắc nghiệt, sau mười tháng chờ đợi mới mở đợt đăng kí tiếp theo.
Khó trách nói là cơ hội hiếm có, Ân Lâm Sơ buông máy truyền tin trong tay, chìm vào trầm tư.
Khi Hoắc Kiệu trở lại phòng ngủ, Ân Lâm Sơ đang nằm trên giường chờ hắn, ánh mắt sáng lên lạ thường.
Hắn dừng một chút, đi đến bên mép giường ngồi xuống như không có chuyện gì xảy ra, hỏi một tiếng, nhận được câu trả lời thì tắt đèn, chỉ để lại ngọn đèn ngủ mờ mờ.
Trong ánh sáng lờ mờ, đôi mắt khúc xạ ra ánh sáng nhỏ vụn.
Ân Lâm Sơ đặt tay khoác lên cánh tay Hoắc Kiệu, hắn liền thuận theo nghiêng người ôm cậu.
"Hoắc Kiệu."
Ân Lâm Sơ khẽ gọi tên hắn.
"Tôi đây."
Hoắc Kiệu thấp giọng đáp lại.
Ân Lâm Sơ dựa gần hơn, giọng nói cũng mềm theo: "Chúng ta tạo em bé đi."
Hoắc Kiệu suýt chút nữa kinh ngạc ngồi dậy, trợn tròn mắt ngơ ngác nhìn cậu, khuôn mặt tuấn mỹ thường ngày nghiêm túc của hắn trong mắt cậu lại có chút đáng yêu.
"Ý em là, em muốn có con?" Hoắc Kiệu cảm thấy có khi hắn đang hiểu sai, thử thăm dò xác nhận lại lần nữa.
Nhưng lúc này, tại đây, đối mặt với người chồng hợp pháp của mình, sao mà có thể không hiểu sai?
Ân Lâm Sơ thấy cánh tay đang ôm mình không tự chủ được mà dùng sức, vỗ vỗ trấn an: "Ầy, con hay không không quan trọng.
Quan trọng là...!quá trình, tôi còn chưa được thử bao giờ đâu, anh với tôi cùng thử xem?" Những chuyện chưa từng trải nghiệm, cậu luôn gấp gáp muốn thử một chút.
Quá trình...
Xong rồi, Hoắc Kiệu cảm thấy hắn càng nghĩ càng xa....