Edit: Cas
Beta: Chloe
**
[Chồng của cậu hết lần này đến lần khác đều bị thiếu niên lương thiện, thuần khiết như pha lê kia hấp dẫn. Không đành lòng nhìn thiếu niên lang thang trên đường trong mưa, hắn dừng xe, đưa thiếu niên ra khỏi màn mưa mịt mù.]
Câm ngay.
Ân Lâm Sơ nhìn hai người bước vào cửa, cả người đều dính mưa, nhân viên phục vụ nhanh chóng mang máy sấy đến, mấy phút sau liền khôi phục lại trạng thái thoải mái dễ chịu.
Nhân viên lần lượt đi vào, đồ ăn rất nhanh đã được bày lên.
Hoắc Kiệu ngồi xuống đối diện Ân Lâm Sơ, mở miệng xin lỗi: "Xin lỗi, trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi đến muộn rồi."
Thẩm Ngọc Trạch đứng đó, không chủ động tiến lên, nhẹ giọng gọi anh Lâm Sơ, khuôn mặt trắng nõn có chút lúng túng khó xử.
Khóe miệng Ân Lâm Sơ nhếch lên: "Ngọc Trạch, ngồi xuống đi. Sao hai người lại đi chung?"
Thẩm Ngọc Trạch lén nhìn Hoắc Kiệu một cái, nhỏ giọng nói: "Em cãi nhau với cha rồi chạy ra khỏi nhà, không ngờ giữa chừng trời lại đổ mưa... Em không muốn quay lại gặp cha, cũng không biết nên đi đâu mới không bị đưa về nhà, anh Hoắc Kiệu đi ngang qua nhìn thấy liền gọi em lên xe."
Mặt Hoắc Kiệu không cảm xúc, không phủ nhận lời cậu ta nói.
Ân Lâm Sơ gật gật đầu: "Hoá ra là vậy à Hoắc Kiệu......"
Bị gọi tên, Hoắc Kiệu đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, tuy không có biểu cảm gì nhưng ánh mắt lại long lanh như đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì.
Ân Lâm Sơ cười nói: "Anh làm rất tốt. Tôi còn tưởng rằng anh không có lòng thương, sức khoẻ Ngọc Trạch vẫn luôn không tốt, không biết qua trận mưa này sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng thế nào, may là anh gọi em ấy lên xe rồi đưa đến đây."
Hoắc Kiệu lấy điện thoại ra: "Bây giờ tôi sẽ cho người đưa cậu ấy về nhà."
"Em không cần, anh Lâm Sơ, em không muốn về nhà, xin anh, đừng để anh Hoắc Kiệu đưa em về. Nếu, nếu em ở đây làm phiền hai anh, em có thể chờ ngoài cửa."
Thẩm Ngọc Trạch nắm lấy cổ tay Ân Lâm Sơ, bàn tay nhỏ yếu ớt giống như chạm vào sẽ gãy.
Ân Lâm Sơ duỗi tay ngăn lại Hoắc Kiệu, bảo Thẩm Ngọc Trạch bình tĩnh một chút, dịu giọng hỏi: "Sao lại cãi nhau với người nhà? Có chuyện gì không thể từ từ thương lượng sao?"
Thẩm Ngọc Trạch buồn bã, trên người thiếu niên sạch sẽ trong sáng nhuốm một tầng sầu muộn.
Cậu nhìn Ân Lâm Sơ, nói: "Em muốn đến học viện quân đội mà anh Hoắc Kiệu từng học, nhưng cha không đồng ý. Em thấy anh Hoắc Kiệu rất lợi hại, em cũng muốn trở thành người như anh ấy. Một người đàn ông mạnh mẽ, có trách nhiệm, dũng cảm và trung thành, người có thể được người khác tin tưởng và dựa vào."
Thú vị đấy, thưởng thức một người như vậy, đong đưa khen ngợi hắn trước mặt bạn đời của hắn, quả thật là không có cách nào phản bác.
Ân Lâm Sơ cũng không nghĩ tới chuyện phản bác, thuận thế gật đầu.
Thẩm Ngọc Trạch nói xong một câu, Hoắc Kiệu lại nhăn mày thêm một chút, hai mắt nhìn thẳng Ân Lâm Sơ.
Đối phương mặt mỉm cười, nhưng trong mắt không có lấy một tia cảm xúc.
"Cậu có thể."
Hoắc Kiệu đột nhiên nói.
Thẩm Ngọc Trạch dường như có chút kinh ngạc, đôi mắt không giấu nổi hoảng hốt nhìn Hoắc Kiệu.
Hoắc Kiệu nghiêng đầu nhìn Thẩm Ngọc Trạch, nghiêm túc nói: "Tôi thấy cậu hoàn toàn có thể đạt được như mong đợi. Ước muốn vào học viện quân sự của cậu, tôi rất tán thành."
Hắn quay sang Ân Lâm Sơ, ngữ khí không đổi: "Khi tôi bận công tác, là cậu thay tôi bầu bạn với Lâm Sơ, em ấy thường xuyên nhắc đến cậu, khen ngợi cậu. Cậu là bạn của Lâm Sơ, tôi nhất định sẽ giúp cậu chuyện này, đúng không Lâm Sơ?"
Ân Lâm Sơ suy nghĩ một chút, nhanh chóng hiểu ý hắn, gật đầu nói: "Anh Hoắc Kiệu của em nói không sai, em lương thiện như vậy, lại nhiệt tình làm bạn với anh, việc nhỏ này bọn anh nhất định sẽ giúp em."
"Cái gì... Vội gì chứ?" Ánh mắt Thẩm Ngọc Trạch càng hoảng loạn, con ngươi đảo trái đảo phải, "Em không phải đang nhờ giúp đỡ, các anh vội giúp em làm gì chứ?"
Hoắc Kiệu không chút do dự cầm điện thoại, tìm thông tin liên lạc của Cục trưởng Thẩm, bắt đầu yêu cầu liên lạc.
Thẩm Ngọc Trạch thoáng nhìn thấy cái tên kia, lập tức muốn ngăn cản, lại bị Ân Lâm Sơ ngăn lại: "Ngọc Trạch, Hoắc Kiệu không phải muốn đưa em về, anh ấy đang muốn cha em hiểu được mong muốn của em."
Nụ cười Thẩm Ngọc Trạch cứng đờ: "Không, không cần đâu, cha biết sức khoẻ em thế nào, ông ấy nhất định sẽ không cho phép."
"Em vẫn chưa hiểu được lòng cha mẹ, bọn họ đương nhiên sẽ muốn em sống thật tốt, em muốn đạt được ước nguyện thì phải dùng lý lẽ thuyết phục.
Em vẫn luôn đứng trong vòng bảo vệ, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, không đưa ra được ví dụ dẫn chứng nào, sao có thể tranh luận với cha em được? Em yên tâm, Hoắc Kiệu nhất định sẽ giúp em thuyết phục cha."
Ân Lâm Sơ an ủi nói.
"Em cũng không... nhất định phải đi, không phải một hai phải đi học viện quân sự..." Thẩm Ngọc Trạch có chút lắp bắp nói.
Ân Lâm Sơ chính trực nói: "Em có ý định tốt như vậy, anh và Hoắc Kiệu đều ủng hộ em kiên định với mục tiêu của mình. Đi học viện quân sự là chuyện tốt, em phải có niềm tin vững chắc, muốn trưởng thành, được người khác tin cậy dựa vào thì phải học cách kiên trì với bản thân. "
Không phải, cái này khác hoàn toàn với dự đoán.... Thẩm Ngọc Trạch bắt đầu đứng ngồi không yên, chính cậu nói muốn đến học viện quân sự, nhưng cậu không ngờ rằng Hoắc Kiệu sẽ vì chuyện này mà liên lạc với cha.
Tất cả mọi người đều biết sức khoẻ cậu từ nhỏ đã không tốt, hoàn toàn không có khả năng đi học viện quân sự, nghe được nguyện vọng của cậu, những người đó sẽ khen ngợi ý chí kiên định của cậu, nhưng cũng sẽ lấy lý do sức khoẻ không tốt mà can ngăn cậu.
Đây không phải là phản ứng bình thường sao? Không phải là hắn nên thuyết phục cậu từ bỏ điều không thể sao?
Dưới cái nhìn cực kỳ phức tạp của Thẩm Ngọc Trạch, liên lạc được kết nối tới bên kia, giọng nói của một người đàn ông trung niên truyền ra.
"Cục trưởng Thẩm, cháu là Hoắc Kiệu."
Hoắc Kiệu lễ phép báo họ tên, sau đó đi thẳng vào vấn đề, "Cháu gặp Ngọc Trạch trên phố, em ấy đang ở cạnh cháu."
Cục trưởng Thẩm vội vàng hỏi: "Ngọc Trạch không sao chứ? Thằng nhóc đó nhất thời xúc động chạy ra ngoài, bác đang hốt hoảng tìm nó. Hoắc Kiệu, cảm ơn cậu, bây giờ bác sẽ cho người đón nó về."
Hoắc Kiệu nói: "Cục trưởng Thẩm, nếu vấn đề không được giải quyết thì dù có đưa người về, mâu thuẫn vẫn sẽ tồn tại. Ngọc Trạch nói bác không đồng ý để em ấy học Học viện quân sự, phải không ạ?"
Cục trưởng Thẩm ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, không phủ nhận.
"Cháu biết bác lo cho sức khoẻ của em ấy, nhưng theo cháu được biết, sau khi em ấy xuất viện kết quả kiểm tra đều rất tốt, sức khoẻ đã ổn định. Em ấy đã ở trong phòng vô trùng nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể thoải mái hít thở, bác đã từng nghĩ đến cảm xúc của em ấy chưa?"
Giọng Hoắc Kiệu hơi trầm, nhưng nghe cực kỳ thuyết phục.
Hắn dẫn ra một vài ví dụ từ các học viện quân sự, trong các học viện quân sự rèn luyện ý chí, tăng cường thân thể, chỉ cần không huấn luyện thể chất quá mức, đối với sức khỏe có thể nói là trăm lợi không có một hại.
Trong học viện quân sự vẫn là học sinh, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống ngoài vòng kiểm soát, hơn nữa con trai của Cục trưởng Thẩm, nhất định sẽ được chăm sóc chu đáo.
Dưới sự thuyết phục hợp tình hợp lí của Hoắc Kiệu, Cục trưởng Thẩm trịnh trọng tuyên bố, ông đồng ý cho Thẩm Ngọc Trạch vào học viện quân sự.
Tận tai nghe được câu trả lời của cha mình, vẻ mặt của Thẩm Ngọc Trạch gần như rạn nứt, khiếp sợ đến mức không nói lên lời.
Cậu thật sự chưa từng nghĩ sẽ đi học viện quân sự, cậu... cậu không muốn đi đâu!
Ân Lâm Sơ tươi cười: "Ngọc Trạch, em xem, anh đã nói với em rồi, cha em nhất định sẽ đồng ý. Ầy, sao em có vẻ không vui vậy?"
Ánh mắt Thẩm Ngọc Trạch lấp lóe, khôi phục thanh âm: "Em không phải không vui... Là vì... ước mơ của em thành sự thật, vui quá thôi."
Cậu ta nhìn về phía Hoắc Kiệu, "Anh Hoắc Kiệu, cảm ơn anh."
Hoắc Kiệu khẽ gật đầu, lạnh lùng nói: "Không cần cảm ơn."
"Được rồi, đồ ăn trên bàn nguội hết rồi. Ngọc Trạch, ngồi ăn với bọn anh đi."
Ân Lâm Sơ cười nói.
Thẩm Ngọc Trạch nhìn thức ăn trên bàn, không hề thèm ăn, nói một cách yếu ớt: "Như thế cũng quá không biết xấu hổ rồi."
"Lâm Sơ, cậu ấy không muốn ăn thì không cần ép, gượng ép ăn vào chỉ khó tiêu."
Hoắc Kiệu nói.
Ân Lâm Sơ cảm thấy hắn nói có lý, săn sóc nói với Thẩm Ngọc Trạch: "Vậy em ở đây chờ người của cha em đến đón đi."
Cả hai đều ăn nhanh, lại có thêm người thứ ba nên cũng không nói thêm gì nữa.
Vừa ăn xong, người đến đón Thẩm Ngọc Trạch cũng đã đến, ba người cùng nhau đi ra cửa.
Thẩm Ngọc Trạch vừa đi, nụ cười trên mặt Ân Lâm Sơ liền biến mất.
Cậu nghiêm túc nhìn về phía Hoắc Kiệu: "Sao anh lại dẫn cậu ta đến đây?"
"Xin lỗi."
Hoắc Kiệu không hề định biện hộ cho việc này, bất kể là lý do gì, hắn cũng đã làm như vậy.
Đối với Ân Lâm Sơ, đây là sự thật không thể chối cãi.
Ân Lâm Sơ mặt mày oán giận, cúi đầu nhìn đồng hồ, quay người rời đi.
Cậu quyết định rồi, cậu sẽ dỗi mười phút!
"Nếu không làm như vậy, có thể sẽ không gặp được em.." Giọng Hoắc Kiệu nhỏ đến mức chỉ có một mình anh nghe được, hít sâu một hơi, đuổi theo gọi tên cậu, "Lâm Sơ."
Vươn tay từ phía sau nắm lấy tay Ân Lâm Sơ, Ân Lâm Sơ dừng bước, quay lại chất vấn: "Tại sao?"
"Tại sao anh có thể đưa Thẩm Ngọc Trạch theo, còn tôi lại không được đưa theo Đổng Nhuận Ngôn?"
"......" Hoắc Kiệu muốn nói gì đều bị nghẹn ở cổ họng, em ấy thế mà lại giận mình vì cái này!
"Đổng Nhuận Ngôn nếu biết chuyện, trong lòng sẽ khó chịu thế nào?" Ân Lâm Sơ ngữ khí nghiêm khắc, ra mặt bênh vực vì quản gia nhỏ trung thành tận tụy của cậu.
Hoắc Kiệu hít sâu ổn định cảm xúc, môi giật giật, do dự nói, "Vậy chúng ta, không nói cho hắn là được?"
Ân Lâm Sơ không dám tin tưởng nhìn hắn, rốt cuộc chờ được cơ hội nói ra câu nói trong kịch bản: "Hoắc Kiệu, tim anh quả là cứng như đá!"
Kết thúc một ngày làm việc, Đổng Nhuận Ngôn vẫn chưa thể nghỉ ngơi, vẫn tiếp tục đợi trong phòng khách.
Đại thiếu gia và Hoắc thiếu gia hẹn hò vẫn chưa về, nên bất cứ lúc nào anh ta cũng phải có mặt ở đây, sẵn sàng nghênh đón hai vị chủ nhân để nhận lệnh.
Ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ, Đổng Nhuận Ngôn lập tức huy động toàn thân, tiến lên mở cửa, hơi khom người: "Hoan nghênh trở về."
Ngoài cửa, Ân Lâm Sơ và Hoắc Kiệu đứng một trước một sau, không những không có bầu không khí ngọt ngào sau khi hẹn hò, mà giữa hai người họ thậm chí còn có chút kỳ lạ.
Đổng Nhuận Ngôn lập tức phát hiện, nhưng thức thời không biểu hiện điều gì khác thường, cúi đầu xuống hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
"Đổng Nhuận Ngôn," Ân Lâm Sơ đưa hộp cơm trong tay cho anh ta, "Đây là đồ tôi mang về cho anh, còn nóng, ăn từ từ cẩn thận bỏng đấy."
Cảnh tượng trước mắt quá quỷ dị, thiếu gia vừa lo lắng vừa thương hại nhìn hắn, Đổng Nhuận Ngôn bất giác nuốt nước bọt.
Nhận lấy đồ từ Đại thiếu gia, dưới ánh mắt háo hức của Ân Lâm Sơ, anh ta cẩn thận mở hộp cơm trong tay ra.
Một chiếc đùi gà bóng loáng nằm yên lặng trong hộp cơm, mùi thơm hòa với hơi nóng phả vào mặt khi nắp hộp mở ra.
Nước bọt trong miệng càng nhiều, không phân biệt được là do cảnh tượng quỷ dị hay là do mùi thơm của đùi gà.
Đổng Nhuận Ngôn nhìn đùi gà trong tay, rồi nhìn Ân Lâm Sơ trước mặt cùng Hoắc Kiệu sau lưng cậu, trong mắt lại một lần nữa hiện lên vẻ mê mang.
Khoảng thời gian anh ta không đi bên cạnh Đại thiếu gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng hai ngày gần đây tình hình đã dịu đi, sao hôm nay Hoắc thiếu gia lại bắt đầu dùng ánh mắt lạnh lẽo vô tình nhìn anh ta!
Anh ta có một linh cảm xấu, rằng kế sinh nhai của mình đang tràn ngập nguy cơ.