Lâu rồi cậu không nghĩ đến số phận bia đỡ đạn của mình.
Bây giờ quay đầu nhìn lại, số mệnh con người là do trời định, cậu đúng thật là mệnh bia đỡ đạn mà.
Đẹp đến vậy mà cũng không hot nổi, không phải bia đỡ đạn thì là gì!
Đệt!
Thật sự khiến người ta tức hộc máu.
Cậu từ sofa đứng dậy, ngậm một điếu thuốc xuống lầu, ra ngoài chạy bộ.
Đã là rạng sáng, nơi họ ở cũng khá hẻo lánh, trên đường gần như không có một bóng người.
Cậu hổn hển chạy một tiếng đồng hồ, khi trở về thì chân không nhấc tiếp được nữa.
Dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm, để có trạng thái tốt trên thảm đỏ, mấy ngày nay cậu đều ăn kiêng.
Vừa đi cậu vừa nghĩ, Nam Thanh Yến giờ chắc đã hết chia rồi lại về với Tạ Mộc Hân được vài lần rồi nhỉ?
Hắn nói sau này không bao giờ yêu đương nữa, nghe qua như câu nói khi giận dỗi thường thấy trong tiểu thuyết thế thân vậy, sớm muộn gì cũng tự vả mặt trong quá trình khốn đốn theo đuổi vợ thôi.
Có lẽ là ngày nghĩ gì đêm mơ đó, đến tận lúc trời hửng sáng, cậu ngủ thiếp đi, thế mà lại mơ thấy mối tình đầu.
Trong mơ là mùa hè dài đằng đẵng, nửa người cậu sắp thò ra ngoài cửa sổ đến nơi, hai chân gác lên bờ vai rộng của Nam Thanh Yến.
Tiếng ve kêu râm ran, khuôn mặt hắn vừa thanh nhã vừa ngây ngô.
Khi tỉnh dậy, Hạ Húc chui vào nhà tắm giặt quần áo, vừa giặt xong đã thấy Văn Vũ đi vào.
"Nam Thanh Yến không hổ là đỉnh lưu hiện nay, đội trưởng anh lên hot search rồi này! Đội trưởng, sáng sớm tinh mơ mà anh đã giặt quần áo rồi á.
"
Hạ Húc: "Cậu cũng phải tập thành thói quen giặt giũ hàng ngày đi, đừng có tích trữ lại thành một đống.
"
Văn Vũ cười nhạt, suy nghĩ bị cậu dắt đi: "Trời nóng rồi, em thật sự không tích lại một đống mới giặt nữa mà! "
Hạ Húc phơi quần áo, về phòng nhìn qua Weibo.
Cậu, Hạ Húc, lần đầu tiên trong đời thấy tên mình trên hot search.
Còn là lên hot search cùng Nam Thanh Yến nữa.
Thật sự là càng sợ cái gì thì cái đó càng đến!