Nhưng anh ta có thể làm gì được Nam Thanh Yến đây?
Đại thiếu gia gia nhập giới giải trí không thiếu tiền, không ham danh, chỉ là muốn tự do tự tại, muốn gì làm nấy.
"À đúng rồi, hôm nay anh thấy Hạ Húc ở Mặc Thành, cậu ta cũng đi thử vai.
” Anh Thái liếc nhìn Nam Thanh Yến một cái, nửa đùa nửa thật nói: “Cậu đừng nói chứ, chẳng trách cư dân mạng ship hai người các cậu, đúng là xứng đôi lắm.
"
Nam Thanh Yến đang cầm điện thoại chơi game, đầu cũng không ngẩng lên một chút.
"Anh nghĩ cậu ta có khả năng trúng vai đấy.
" Anh Thái nói: "Chỉ không biết là diễn vai gì thôi.
"
Nam Thanh Yến mặt không cảm xúc tiếp tục chém giết, chỉ nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
"Thấy cậu ta ngoài đời rồi, anh mới cảm thấy việc cậu bị đá cũng không phải không thể hiểu được nữa.
" Anh Thái nói một câu cuối cùng: "Cậu ta thực sự xinh đẹp đến mức phát sáng được luôn đấy.
"
Sau đó, anh ta nghe thấy một tiếng "KO" truyền ra từ điện thoại.
Nam Thanh Yến bị hạ đo ván.
—
Cách thử vai của đạo diễn Trương đều là trực tiếp quay hình.
Hạ Húc cũng không biết trong đám người trước mặt thì ai mới là đạo diễn Trương.
Một loạt đèn chiếu vào cậu, cậu theo chỉ dẫn của phó đạo diễn, quay từ đầu đến chân một lần.
Quay xong, một đám người bàn tán xôn xao, cậu cũng không nghe rõ bọn họ nói gì, chỉ ngoan ngoãn đứng dưới đèn lớn.
Trên màn hình giám sát, một khuôn mặt trắng như tuyết bị ánh đèn chiếu vào, áo sơ mi trên người đỏ diễm lệ như ngọn lửa.
Đầu tháng năm, tiết lập hạ đã qua, thời tiết bắt đầu nóng lên, bị ánh đèn lớn chiếu vào, nóng càng thêm nóng.
Sau vài phút, nhân viên công tác đưa cho cậu một tờ giấy.
Đây là quy trình thử vai thông thường, đôi khi kịch bản không nhất định phải dùng để quay phim mà còn dùng để cung cấp một tình huống cụ thể, vài câu thoại, chủ yếu là xem một số kỹ năng cơ bản.
Cậu nhìn một lúc, nhân vật cậu phải diễn là một người "cao quý nhưng phóng đãng".
【"Bọn họ đều nói ta bị ma chướng quấn thân, pháp nhãn của đại sư tinh tường, cảm thấy ma chướng trên người ta là gì?"
Nhà sư trẻ tuổi quay đầu nhìn về phía hắn, dưới ánh đèn dầu, y kinh hãi phát hiện mái tóc đen của hắn xõa tung, bên dưới chiếc áo mỏng thêu đầy hoa hải đường không một mảnh vải che thân, y vội quay đầu đi.
Hắn khẽ cười một tiếng, đê tiện mà đắc ý: "Đại sư vừa nói gì thế nhỉ? Phù dung bạch diện, âu cũng chỉ là một bộ xương khô bọc trong da thịt, mỹ mạo hồng trang, âu cũng chỉ là lớp áo rách che đậy lên?"】