Tái Sinh Chi Từ

Hội trường xì xào bàn tán một trận, cuối cùng rơi vào yên lặng ngưng trọng. Hiện tại người thắng cuối cùng chỉ còn lại ba người này, những khán giả khác cơ hồ bị bầu không khí căng thẳng này khiến cho không tự chủ được ngừng thở.

Nam nhân Ả Rập là trẻ tuổi nhất trong ba người, hắn thoạt nhìn vẫn chưa tới ba mươi. Vì để cho mình có vẻ thành thục, trên môi của hắn có để râu mép chỉnh tề. Lúc này hắn cau mày, mặc dù từ phương hướng của hắn nhìn không thấy vẻ mặt của hai người kia, nhưng thỉnh thoảng vẫn quan sát một chút.

“145 triệu.” Hắn nâng bảng tăng giá.

Theo sát hắn, phú hào nước Nga to tiếng nói: “146 triệu.” Hắn dường như vẫn nhận định nam tử Ả Rập mới là đối thủ sau cùng của mình, liền cắn đối phương thật chặt không tha.

Nam tử Ả Rập không thích đối phương nhìn chòng chọc như vậy, lúc này lại nghe được thanh âm già nua của Timothy · Garnert chậm rãi vang lên: “150 triệu.”

Ông vừa lên tiếng, giống như là một tảng đá lớn quăng vào đầm nước. Mọi người nhịn không được nói nhỏ với nhau, bọn họ phát hiện Timothy · Garnert đặc biệt tự tin mười phần, không sợ hãi chút nào. Ông tựa hồ đối với 《Bóng Tối Và Ánh Sáng》 nhất định phải lấy được.

Phú hào nước Nga nhìn ông một cái, rốt cục phát hiện lão đầu này mới là chướng ngại vật.

Vì vậy hắn liền tăng lên 10 triệu, phong cách vẫn là cắn chặt không tha, ra giá: “160 triệu! “

Cuộc chiến bùng nổ, Ả Rập cắn chặt răng, thanh âm cơ hồ là ép ra ngoài: “165 triệu!”

Timothy · Garnert không nhanh không chậm bình tĩnh nói: “170 triệu.”

Nam tử Ả Rập rốt cuộc còn trẻ, hắn không kiên nhẫn lộ ra thần sắc nôn nóng cùng không cam lòng, quai hàm bạnh ra, cuối cùng chán nản hạ vai. Chẳng qua là mua về để khoe khoang, nếu như giá quá đắt, ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống sau này của mình, ngược lại thì lợi bất cập hại.

Nét mặt phú hào nước Nga tựa hồ bất vi sở động, Nhưng thái dương mơ hồ toát ra mồ hôi, hắn kéo cà- vạt làm hắn có chút khó thở: “175 triệu…”

Hắn vừa dứt lời Timothy · Garnert lập tức giơ bảng lên: “180 triệu!”

Thanh âm của ông mạnh mẽ vang lên, giống như sau lưng có nguồn tài chính sâu không thấy đáy ủng hộ. Phú hào nước Nga rốt cục chần chờ, nếu liều mạng tiếp nữa, có thể thắng được tứ điều bình sao? Số tiền này hắn có thể mua mấy cái đồ cổ rồi? Mua được bao nhiêu bức tranh của danh nhân chứ? Thậm chí còn có thể mua được một du thuyền xa hoa nữa.

Mồ hôi trên trán chảy xuống, rơi ở trên tay đang nắm thành quả đấm của hắn, hắn đấm đầu gối, cuối cùng phờ người dựa vào lưng ghế.

Người chủ trì háo hức cất cao giọng: “Số 609 ra giá 180 triệu Euro! Còn ai ra giá cao hơn không?” Hắn biết lúc này tâm tình mọi người đã căng thẳng tới cực điểm, trái lại không có châm dầu vào lửa khiến người chán ghét, mà là dùng phương thức dứt khoát tiến hành xác nhận giá sau cùng.

Sau nhiều lần, trong phòng đấu giá vẫn là một mảnh lặng im, người chủ trì tươi cười, gõ búa: “Chúc mừng vị tiên sinh số 609, giành được vật đấu giá《Bóng Tối Và Ánh Sáng》!”

Theo cây búa gõ xuống, bầu không khí bên trong hội trường nhất thời buông lỏng. Ngay cả Timothy · Garnert vốn là bất động như núi, lưng thẳng tắp cũng buông lỏng, ông vuốt nếp nhăn ở góc áo, thở phào một hơi.

“Bốp, bốp, bốp…. Bốp bốp bốp bốp —— “

Lúc đầu chỉ là một hai người vỗ tay, sau cùng toàn trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Những người này đều đứng lên, hướng về Từ Cửu Chiếu và Timothy · Garnert chúc mừng. Đây là một buổi đấu giá đáng lưu lại lịch sử, không chỉ lập nên kỷ lục tác phẩm đương đại của nghệ thuật gia còn sống có giá cao nhất, cũng lập nên kỉ lục tác phẩm gốm sứ có giá sau cùng cao nhất toàn thế giới!

“Chúc mừng!” “Cảm ơn.”

Timothy · Garnert buông lỏng người đi bắt tay người đến chúc mừng, rất có phong độ gật đầu thăm hỏi.

“Chúc mừng ngài, Timothy · Garnert tiên sinh.” Ngô Diểu vừa cười vừa nói. Hắn ở bên ngoài phòng nghỉ đợi kết quả cuối cùng, ngồi hút thuốc cho đủ, lúc này mới vội vàng trở lại hội trường.

Phía sau hắn, Từ Cửu Chiếu và Tương Hãn vai kề vai đi tới.

“Chúc mừng mọi người, sáng lập ra kỷ lục xưa nay chưa từng có, sau này chắc sẽ không có người vượt qua đâu.” Timothy · Garnert cười nói.

“Kỷ lục này là do chúng ta cùng nhau sáng tạo mà.” Ngô Diểu nói.

Từ Cửu Chiếu ghé vào bên tai Tương Hãn nói vài câu, Tương Hãn gật đầu, hắn tiến lên một bước, nói với Timothy · Garnert : “Đầu tiên chúc mừng viện bảo tàng Louvre đã đấu giá thành công《Bóng Tối Và Ánh Sáng》. Thứ hai, thứ lỗi cho tôi mạo muội, tôi trước đó đã đoán bất cứ người nào ở buổi đấu giá, nhưng không nghĩ tới người thắng lại là ngài. Tôi muốn hỏi, vì sao ngài lại có quyết tâm và kiên quyết lớn như thế, hao tốn một khoản tiền lớn như vậy mua tác phẩm này?”

Timothy · Garnert nở nụ cười, cặp mắt có vẻ phá lệ cơ trí hữu thần trên khuôn mặt già nua: “Ta nghĩ ngày mai sẽ có phóng viên tới trước mặt ta đưa ra vấn đề giống như vậy.” Ông dừng một chút, nói: “Trước đó, ta nghĩ rất nhiều người đều khẳng định cho rằng, sau khi tác phẩm này bị người sưu tầm, muốn xem nó là chuyện không phải dễ dàng. Nó tuy rằng rất có thể sẽ được đối đãi đúng mực, thận trọng bảo quản. Thế nhưng chỉ có khi có khách viếng thăm, hoặc là tổ chức tụ hội thì chủ nhân mới có thể lấy nó ra.” Timothy · Garnert thở dài một hơi, “Tác phẩm đặc sắc tuyệt luân, sáng chói mỹ lệ như vậy, trong ngày thường lại chỉ có thể bị giam trong phòng, chẳng lẽ không thấy đáng tiếc sao?”

Nghe xong Tương Hãn phiên dịch, Từ Cửu Chiếu trầm mặc. Cậu chỉ là người sáng tạo, cậu chế tạo ra mỗi một dạng đồ sứ không phải đều bị người sưu tầm, trong ngày thường làm vật bài trí, lúc nhàn rỗi thì cầm trong tay thưởng thức sao? Cho tới bây giờ cậu không nghĩ tới, ngoại trừ con đường này, đồ sứ còn có thể làm gì?

Timothy · Garnert phảng phất như là thấy suy nghĩ của cậu, nói: “Lần đầu tiên thấy nó, ta đã bị nó làm cảm động sâu đậm. Khi đó, ta chỉ muốn nó được nhiều người thấy hơn, làm rung động nhiều người hơn. Tác phẩm không chỉ biểu hiện nền văn minh phát triển, lịch sử biến thiên, kỹ xảo phỏng chế tinh diệu, đồng thời còn ẩn chứa cảm xúc và lĩnh ngộ trong cuộc sống. Nó hẳn là nên thuộc về toàn bộ nhân loại, mà không phải bị cá nhân nào đem về bỏ vô góc.”

Hầu kết Từ Cửu Chiếu giật giật, có chút cảm động. Tác phẩm của mình có thể được người coi trọng như vậy, cũng là nỗ lực và trả giá mà cậu hướng đến, sao cậu không thể xúc động chứ.

Lúc này Timothy · Garnert có ánh mắt không phù hợp với hình tượng ngày thường: “Đương nhiên, lời ở trên đều là tư tâm của ta.” Ông ha ha nở nụ cười, nói: “Ta chính là ôm tư tâm như vậy, nên liền chạy đến chỗ thị trưởng, thậm chí đi du thuyết các nghị viên quốc hội. Thuyết phục bọn họ đem tác phẩm này bảo lưu ở Paris, Pháp, sau đó liền kiếm được một số tiền lớn.”

Thần thái ông sáng láng vì ba người giải thích: “Ta thuyết phục bọn họ đem tác phẩm kinh điển bất hủ này làm dấu hiệu đại diện mới cho Paris. Để người của toàn thế giới chỉ cần nghĩ tới Paris là có thể lập tức liên tưởng đến tác phẩm này. Ta nghĩ cậu còn không biết, bởi vì nó, sông Xen đã có thêm tên gọi mới là ‘Dòng sông của thời gian’. Lấy ‘Dòng sông của thời gian’ làm chủ đề văn hóa cho sông Xen được tổ chức hàng năm, tác phẩm này ắt không thể thiếu!”

Timothy · Garnert đến bây giờ vẫn vì hành động của mình mà đắc ý: “Ta cứ như vậy đem từng người một thuyết phục, quốc hội thông qua dành khoản 50 triệu Euro, chính quyền thành phố trích 80 triệu, viện bảo tàng tự bỏ ra 25 triệu. Phần còn lại là do các phú hào quyên góp cho viện bảo tàng nhiều năm qua. Cứ như vậy, ta góp được 230 triệu Euro!”

“230 triệu!” Nhất thời Ngô Diểu cảm thấy một trận mê muội, chính phủ bỏ tiền trách không được bảo tàng Louvre tài đại khí thô như thế.

Tương Hãn sợ hãi than: “Xem ra ngài nhất định là người thắng cuối cùng.” Thổ hào sao có thể so sánh với cơ quan quốc gia chứ?!

Timothy · Garnert lắc đầu nói: “Lúc đó ta cũng vô cùng căng thẳng. Bởi vì nếu như tốn hao quá nhiều, kinh phí mua triển thính, thiết bị riêng biệt và các biện pháp an ninh cho《Bóng Tối Và Ánh Sáng》có thể sẽ không đủ. Mà bây giờ còn thừa lại 50 triệu Euro, cũng đủ để làm tốt chuyện này.”

Tương Hãn giật mình nói: “Bảo tàng Louvre vì tứ điều bình thiết lập triển thính riêng biệt sao?” Vinh dự thật là lớn!

Cho tới bây giờ, còn không có tác phẩm nghệ thuật nào đơn độc chiếm lĩnh một tòa triển thính đâu.

Timothy · Garnert nói: “Đó là đương nhiên, nó đáng giá mà. Nó cần bộ đèn đơn độc, phương sách bảo dưỡng, cùng với nhiệt độ phối hợp. Đương nhiên nên vì nó mà tạo ra một triển thính độc lập.”

Từ Cửu Chiếu nghe xong phiên dịch, cảm thấy đối phương dày công, tốn hao khổng lồ như vậy, có thể hồi vốn sao?

Nghe xong nghi vấn của Từ Cửu Chiếu, Timothy · Garnert cười nói: “Cái này có cái gì khó, ta tin tưởng chỉ cần bảo tàng Louvre truyền đi tin tức đấu giá thắng lợi, từ ngày mai trở đi các nơi trên thế giới sẽ có người bởi vì muốn chính mắt thấy nó mà bắt đầu chuẩn bị vé máy bay! Cậu phải có tự tin chứ.”

Timothy · Garnert thở ra một hơi dài, mang theo tiếu ý nói: “Đồng lứa với ta chưa ai làm được chuyện kinh thiên động địa như thế đâu, cái này đều phải cảm ơn cậu, Từ. Cám ơn cậu đã đem《Bóng Tối Và Ánh Sáng》tới nhân gian.”

Vành mắt Từ Cửu Chiếu không khỏi nóng lên, cậu nói: “Được ngài khen ngợi như vậy, cháu không chịu nổi đâu ạ.”

Timothy · Garnert hướng phía cậu vươn tay: “Sau này ta sẽ vẫn chú ý cậu, đợi chờ cậu có thể sáng tạo ra nhiều tác phẩm kiệt xuất hơn, để thế giới gốm sứ nghệ thuật càng thêm rực rỡ.”

“Cảm ơn.” Từ Cửu Chiếu tự đáy lòng kính nể, cầm tay của vị quản lí tài giỏi này.

Trên đường trở về, Từ Cửu Chiếu vẫn một mực nói với Tương Hãn vị quản lí này có bao nhiêu quyết đoán, nhân phẩm chính trực, phong cách cao thượng. Nói đến mức Tương Hãn có chút ghen tị, hắn dính vào ôm lấy Từ Cửu Chiếu, ở cổ của cậu cọ cọ, thẳng đến khi Từ Cửu Chiếu đem tất cả lực chú ý phóng tới trên người của mình.

Ngô Diểu liếc mắt, cảm thấy sớm muộn gì cũng bị hai người này làm buồn nôn tới chết.

Từ Cửu Chiếu vẫn ngại mặt mũi, bọn họ đang ngồi trên xe sang trọng do khách sạn cung cấp, Ngô Diểu lại ở phía đối diện. Từ Cửu Chiếu nỗ lực xụ mặt làm ra vẻ tức giận, lúc này mới đem Tương Hãn từ trên người của cậu kéo xuống.

Ngô Diểu thấy hai người lại bắt đầu không tự chủ làm mù mắt người, liền nói: “Kỳ thực lấy sông Xen làm chủ đề cho tứ điều bình rất chính xác.”

Tương Hãn hãnh diện đưa ánh mắt bố thí cho hắn, hỏi: “Vì sao nói như vậy?”

Ngô Diểu tựa ở ghế da, hắn nói: “Nếu như lúc đó chọn đề tài là tháp minh châu Thượng Hải, tuy rằng cũng có thể gây ra oanh động. Thế nhưng chính phủ Pháp không có khả năng bỏ tiền ra. Mà trong nước cũng không có khả năng tốn một số tiền lớn đem về. Tứ điều bình có thể sẽ thực sự như Timothy · Garnert nói, bị vị Ả Rập kia hoặc là vị nước Nga chụp tới tay, kết quả là thuộc về cá nhân, từ nay về sau không bao giờ có thể thấy công khai nữa.”

Ngô Diểu dừng một chút nói: “Hiện tại rất may mắn được bảo tàng Louvre lấy đi. Thật ra đây là sơ sót của anh, hẳn là nên tổ chức triển lãm công khai một lần nữa rồi mới bán đấu giá. Tác phẩm đã từng khiến cho công chúng có hiếu kỳ rất lớn, chưa kịp nhìn đã bị phú hào mua đi, nói không chừng ngày sau sẽ có người mượn chuyện này mà gây sự.”

Tương Hãn không vui nói: “Chúng ta không có có nghĩa vụ thỏa mãn tất cả ý nguyện của mọi người.”

Ngô Diểu nói: “Trên thế giới này người thông tình đạt lý cũng không có nhiều, mọi người chỉ biết chú ý mình có được thỏa mãn hay không. Huống chi những kẻ gây chuyện trước đó rất có thể sẽ nhảy ra một lần nữa gây nên thị phi. Bất quá bây giờ thì tốt rồi, tất cả đều vui vẻ.”

Từ Cửu Chiếu lộ ra tiếu ý: “Chỉ cần có người, thì sẽ có thị phi.”

Ngô Diểu có lòng gật đầu, Tương Hãn thì cười nhạt một chút.

Nhắc tới cái này, ba người đều rất tức giận.

Bởi vì hai người đã công khai với trưởng bối hai bên, cho nên Từ Cửu Chiếu rất thản nhiên ở điển lễ trao giải thừa nhận Tương Hãn chính là người yêu của cậu.

Lúc đó ở Pháp nhận được rất nhiều chúc phúc, thế nhưng lúc trở lại nước mặc dù có một bộ phận nhân sĩ thông suốt bày tỏ chúc phúc, một nhóm người trung lập không phát biểu ý kiến, nhưng vẫn có một số khác biểu đạt ác cảm.

Nhất là những người có chút tiếng nói thấy Từ Cửu Chiếu đạt được giải thưởng quốc tế lớn liền đỏ mắt ghen tỵ, càng kỳ quái hơn là những người không cùng ngành cũng quơ tay múa chân giáo huấn cậu.

Sau điển lễ trao giải, đài trung ương bắt đầu đưa tin, buổi tối chiếu cả 1 giờ. Phỏng chừng nhân dân cả nước thấy được không phải là số ít.

Nhưng xuất phát từ lo lắng, đoạn tình tiết dính đến việc hai người công khai quan hệ được cắt đi. Tuy rằng tin tức trên đài đều nghiêm túc đưa tin mà không có dính đến tình cảm riêng tư, thế nhưng mạng truyền thông khác sẽ không bỏ qua tin tức như thế.

Từ lúc Từ Cửu Chiếu bắt đầu mang tân tác lên triển thai, thì đã có người đoán ra người yêu của cậu là nam giới, thế nhưng vào thời điểm như vậy mà chính chủ cũng chưa xác nhận thì cũng chỉ là tin tức ngoài lề, là chiêu trò mà thôi.

Nhưng ở trên điển lễ không giống như vậy, đây chính là đối mặt với toàn thế giới công khai tuyên bố. Nhất thời khiến một đám truyền thông hưng phấn như đánh máu gà.

Đương nhiên chuyện này cũng đưa tới không ít nghị luận, như đã nói ở trên, bởi vì người giữ trung lập không lên tiếng, nên cũng chỉ còn lại có phái chúc phúc và phái phản cảm nháo thành một đoàn.

Lúc ba người trở về nước, chưa kịp làm gì liền bị người tìm tới cửa phỏng vấn .

Tác phẩm của Từ Cửu Chiếu mọi người đều biết đến, cậu ở trên truyền thông lộ mặt, thế nhưng cũng không nói lên cậu thích cao điệu công khai như vậy. Cậu cảm thấy nên giữ cuộc sống yên ổn tự tại như trước đây. Cho nên lộ diện tiếp thu phỏng vấn gì gì đó, tuyệt đối không có khả năng. Ngay cả phỏng vấn bên nước ngoài đều bị cậu cự tuyệt .

Từ Cửu Chiếu không lộ mặt, Ngô Diểu thân là người đại diện cũng chỉ cười híp mắt, một giọt nước không lọt, những truyền thông này chỉ có thể lúc đến vui vẻ khi về mất hứng thôi.

Cậu không lên tiếng ở truyền thông báo chí, phái ác cảm coi đây là thắng lợi, lời khó nghe càng thêm quá phận. Cái gì đạo đức bại hoại, đi ngược lại luân lý, làm loạn quan hệ, cho đến khi có người trực tiếp công kích là cậu bại hoại tập tục cần phải cút ra khỏi giới đào nghệ Trung Quốc.

Lời như vậy, hoàn toàn chính là không có đầu óc. Hôm nay Từ Cửu Chiếu được xưng là “tài sản chung của nhân loại”, là hiện tượng trong nghệ thuật gia, quốc gia đang chuẩn bị trao tặng danh hiệu cao cấp. Làm vậy là muốn bảo đảm người tài giỏi không chạy đi ra hải ngoại, nói như vậy hoàn toàn là chạm đến điểm giới hạn. Lúc này phái chúc phúc và phái trung lập liên hợp lại đem đám người bởi vì đỏ mắt không biết lựa lời mà nói kia đập cho một trận không dám thò đầu ra nữa.

Mà lúc này, bên cao tầng liền ‘truy sát’ những mạng truyền thông thuộc dạng “xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện” kia vì đưa tin không đúng khiến quần chúng bất mãn. Phong ba rốt cuộc hoàn toàn ngừng lại.

Tương Hãn giận không kềm được, chỉ bất quá loại chuyện này không thể chính diện đáp lại, như vậy sẽ chỉ làm sự tình càng lúc càng lớn. Từ Cửu Chiếu không thích cao điệu, già dặn ổn trọng, thế nhưng không có nghĩa là cậu dễ bị khi dễ, không biết tức giận.

Tương Hãn hận không thể đem đám người ghê tởm, chỉ biết trốn ở sau lưng kia lột da treo ở trên cây cho người quất roi. Hắn trực tiếp tìm người truy tra, sau đó đăng lên mạng, cái gì tiểu tam, vứt bỏ vợ, ngại bần ái phú. Cho dù không có lông bệnh cũng phải tìm cho ra, không phải là thích tát nước dơ sao? Để cho bọn họ nếm thử tư vị bị người tát nước bẩn lại không thể tắm sạch sẽ đi.

Mà Từ Cửu Chiếu lại đơn giản thô bạo hơn, cậu trực tiếp tìm tới nhị sư huynh Lưu Tân Hoa của mình. Vị này hai năm gần đây lên chức, ở Bộ Văn Hóa cũng có tiếng nói, liền trực tiếp đem đám truyền thông và cá nhân nháo đằng bất lương trấn áp xuống.

Lần này trở lại, nói không chừng lại có người phạm vào bệnh đau mắt.

Ngô Diểu cũng chính là vì chuyện này, cảm giác nhân mạch trong nước của mình không đủ, một mình hắn lực bất tòng tâm, vô pháp lo lắng chu toàn mọi mặt.

Bên trong xe không một người nói chuyện, Ngô Diểu suy tính, hẳn là nên lập cho Từ Cửu Chiếu một đội ngũ, trong đó phân công người phụ trách quan hệ xã hội, không thể để cho chuyện lúc trước tái diễn nữa.

Hắn cau mày tính toán chọn vài người, đang muốn cùng Từ Cửu Chiếu thương lượng một chút, ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy hai người vừa mới nghiêm chỉnh không bao lâu, liền nhét chung một chỗ thì thầm to nhỏ.

Hắn cố ý chen vào nói: “Vừa rồi hai người biết ai tìm anh nói chuyện không?” Hắn đã quen Tương Hãn dùng ánh mắt như dao lia tới mặt của mình, bình tĩnh nhìn hai người.

Tương Hãn nhếch mi không nói chuyện, Ngô Diểu nửa đường ra ngoài, chờ có kết quả đấu giá mới đi vào, ai biết hắn ở bên ngoài gặp người nào.

Trái lại Từ Cửu Chiếu nhiệt tình hỏi: “Ai ạ?”

Ngô Diểu thoải mái trả lời: “Là mấy viện bảo tàng khác.”

“A?” Lần này Tương Hãn nghiêm chỉnh, hắn hỏi: “Bọn họ tìm anh có chuyện gì?”

Ngô Diểu đầu tiên là đứng đắn, sau đó vui vẻ ra mặt hướng Từ Cửu Chiếu nhếch miệng: “Chúc mừng chúng ta đi! Những viện bảo tàng này đều hướng về phía em đặt hàng tân tác! Đây chính là tư cách chỉ có nghệ thuật gia đương đại nổi tiếng mới có thôi đấy!”

Tương Hãn kinh hỉ: “Thật vậy sao? Mấy người thế?”

Ngô Diểu nói: “Trên cơ bản là tất cả viện bảo tàng tới tham gia đấu giá, bất quá anh có nói cái này phải xác định kế hoạch kế tiếp của tiểu sư đệ đã, cho nên không có lập tức đáp ứng.”

Từ Cửu Chiếu thật trấn định gật đầu: “Như vậy giá cả tân tác tính thế nào ạ?”

《Bóng Tối Và Ánh Sáng》 sử dụng vật liệu đã tuyệt tích, cho nên mới có thể bán đấu giá cao như vậy, thế nhưng cái này không thể nào làm tác phẩm phổ biến của Từ Cửu Chiếu được. Bằng không trên thế giới này không có mấy người có thể mua nổi tác phẩm của cậu.

Ngô Diểu nói: “Kỳ thực hiện tại tác phẩm có một giá tương đối hợp lý, sử dụng giá khởi đầu của tứ điều bình.”

“5 triệu Euro?”

Ngô Diểu nói: “Ừ, chính là cái giá này. Nhưng bây giờ em phải khống chế số lượng tác phẩm, hơn nữa phải tận lực bảo đảm chất lượng.”

Tương Hãn nói: “Cái giá tiền này vẫn có chút thấp, tranh sơn dầu nổi tiếng hiện nay tối thiểu cũng phải hơn 10 triệu Euro.”

Ngô Diểu lườm hắn một cái: “Cậu cũng biết đó là bức tranh sao. Đó là bức tranh quí nhất trong tác phẩm nghệ thuật, còn của tiểu sư đệ là gốm sứ nghệ thuật, cơ sở nào mà đưa ra giá như vậy, không có khả năng thoáng cái liền nâng cao đến mức độ đó. Cơm phải ăn từng miếng, không thể sốt ruột được.”

Từ Cửu Chiếu cười: “Em không gấp, em mới 20, có người suốt đời muốn làm như vậy cũng không được.”

Tương Hãn yêu thương ôm cậu: “Sao có thể giống nhau, Cửu Chiếu của anh không thể so sánh như vậy được.”

Thế giới này đã không ngăn cản được bọn họ ân ái a! Ngô Diểu che mặt quay đầu.

Sự tình bên Pháp đã xử lý xong, Ngô Diểu lại cùng bọn họ bay trở về nước.

Có cảnh cáo và trấn áp trước đó, lần này đám người ác ý tát nước dơ bớt đi rất nhiều. Bất quá vẫn có người không có mắt định đâm chọt quan hệ yêu đương của hai người, nhưng bởi vì lần này tác phẩm của Từ Cửu Chiếu được vào bảo tàng Louvre, cấp cho người trong nước thể diện rất lớn, nên mọi người cũng khoan dung rất nhiều. Nghệ thuật gia sao, chọn con đường này, chính là muốn không giống người thường rồi.

Sau đó lại có người nỗ lực bới móc những vấn đề khác, ví dụ như Từ Cửu Chiếu xuất thân cô nhi viện, bản thân nhận phúc lợi xã hội lớn lên, công thành danh toại lại vong ân phụ nghĩa, làm giàu bất nhân. Chỉ tiếc người này cách xa nghìn dặm, không có điều tra kĩ càng liền bạo dạn nói bậy, sau này liền bị sự thật trực tiếp đánh vào mặt.

Vì khi ký giả, paparazi chạy tới nhìn cô nhi viện Từ Cửu Chiếu lớn lên, vừa thấy liền ngạc nhiên: Đây là cô nhi viện sao!

Kí túc xá năm tầng mới tinh, trang hoàng ấm áp tinh mỹ. Nơi dạy học mặc dù không có tân trang nhưng có sơn lại, rất là đẹp.

Sân thể dục phủ cỏ, hai bên dựng cầu môn, bên trên còn có thiết bị vân động. Đối diện là nơi ở của trẻ em, bên ngoài có hố cát, cầu trượt….

Mặt đường tráng xi măng cứng cáp, hai bên phủ đầy cây xanh, trước cửa sắt ra vào có treo biển số nhà màu da cam bắt mắt.

Nơi này nói là cơ quan trọng điển cũng sẽ có người tin.

Đi vào phỏng vấn, lúc đầu Ngô viện trưởng còn thật cao hứng, chờ đến khi hỏi vì sao Từ Cửu Chiếu rất lâu không lộ mặt, đối với bên này cũng không quan tâm, liền trực tiếp đem những người này đuổi ra ngoài.

Ngay sau đó, những đứa trẻ lớn trong viện đem bằng chứng Từ Cửu Chiếu quyên tiền đăng trên mạng, hung hăng quạt vào mặt những người này.

Trước đã từng có cảnh cáo, nhưng vẫn có người không an phận nhảy ra. Lần này Lưu Tân Hoa không khách khí. Cảnh sát trực tiếp đem người tung lời đồn bắt đi, cuối cùng người cầm đầu bị gán tội phỉ báng, gây chuyện xử ba năm sáu tháng tù!

Lần này những người kia hoàn toàn đàng hoàng lại.

Mà bộ trưởng Bộ Văn Hóa vào lúc này lại đứng ra, đại diện cho các cơ quan liên quan trao tặng cho Từ Cửu Chiếu danh hiệu “Đại sư thủ công mỹ nghệ cao cấp” “Kỹ sư thủ công mỹ nghệ cấp quốc gia” và giấy chứng nhận, đồng thời thu nạp cậu trở thành ủy viên của Hiệp hội Nghệ thuật.

Đây hoàn toàn là lời khẳng định trước mặt dân chúng, ngưu quỷ xà thần nhất thời rụt cổ trở về, cũng không dám nháo làm thiêu thân nữa.

“Uỷ viên trẻ như vậy, đồng chí Từ là người đầu tiên, tiền đồ vô lượng a.” Bộ trưởng dáng vẻ tươi cười khả cúc không một chút kiêu ngạo nói.

Sư huynh Lưu Tân Hoa ở bên cạnh Từ Cửu Chiếu, tốt xấu gì cũng đỡ làm cho Từ Cửu Chiếu khẩn trương. Bộ trưởng tương đương với Lễ bộ Thượng thư khi đó, là đại thần nhị phẩm a!

Mặc dù sinh tiền cậu đã gặp qua cấp bậc quan lại không sai biệt lắm, nhưng lúc đó là bị thẩm vấn. Cùng loại trực tiếp mặt đối mặt nói chuyện thì hoàn toàn khác nhau.

Trên mặt Từ Cửu Chiếu không có biểu tình gì, cực lực trấn định nói: “Ngài quá khen.”

Bộ trưởng cười híp mắt nói: “Người tuổi trẻ, rất tốt. Tương lai phải sáng tạo nhiều tác phẩm hay hơn làm vẻ vang nước nhà nhé.”

Lưu Tân Hoa cũng nhìn ra sư đệ căng thẳng, lập tức tiến đến hòa hoãn không khí khẩn trương.

Gặp mặt xong, Từ Cửu Chiếu và sư huynh Lưu Tân Hoa cùng nhau ăn một bữa cơm.

Lưu Tân Hoa trêu ghẹo nói: “Thế nào lại không thấy vị Tương gia kia? Anh nghe Miểu Miểu nói hắn rất dính em.”

Từ Cửu Chiếu quẫn bách: “Sư huynh, sao anh cũng chế nhạo em vậy.”

Nếu như không phải bởi vì cuối năm có cả đống chuyện lớn không đi được, Tương Hãn nhất định là cùng đi. Hắn hầu như hận không thể bất kỳ thời khắc nào dính với Từ Cửu Chiếu vào một chỗ.

Lưu Tân Hoa cười ha ha một tiếng: “Diểu Diểu oán giận rất nhiều, nó nói nó về nhà cũng không cần bật đèn.”

Từ Cửu Chiếu nghe không hiểu chuyện cười của hắn, ngẩn ra nhìn Lưu Tân Hoa. Lưu Tân Hoa cười khúc khích, hắn còn nhớ trước đây hắn không cho cậu gọi là nhị sư huynh, vẻ mặt Từ Cửu Chiếu cũng ngẩn ra như vậy. Tiểu sư đệ này thật đúng là trước sau như một, không nói cười tuỳ tiện.

Lưu Tân Hoa hé miệng, nói: “Lễ mừng năm mới em định làm sao?”

Mọi chuyện đã xong, cũng sắp tới năm mới.

Từ Cửu Chiếu chần chờ một chút nói: “Năm nay em dự định ở Thượng Hải.”

Lưu Tân Hoa nói: “Vậy được, em bây giờ coi như là người có gia đình. Theo thân nhân Tương Hãn ăn tết cũng đúng.”

Có gia đình.

Cách nói này làm cho nội tâm Từ Cửu Chiếu vừa mắc cỡ lại vừa ngọt ngào. Nhưng mà … hình như cậu lại bị nhị sư huynh trêu ghẹo đi?!

Từ Bắc Kinh trở về Thượng Hải, Từ Cửu Chiếu đem đoạn trò chuyện với sư huynh nói cho Tương Hãn biết.

“Diểu Diểu?” Tương Hãn vô cùng kinh ngạc: “Ngô Diểu lại có nhũ danh xinh xắn như vậy sao? Ha ha ha!” Tương Hãn lập tức quyết định lần sau gặp mặt liền kêu nhũ danh này.

“Anh đừng cười. Câu nói kia của Lưu sư huynh rốt cuộc là có ý gì?”

Tương Hãn cười ngồi vào bên cạnh cậu cùng nhau xem ti vi, hắn nói: “Ý tứ này là nói Tam sư huynh ở bên cạnh chúng ta làm bóng đèn, về nhà không cần bật đèn cũng có ánh sáng.” Nhưng mà Từ Cửu Chiếu vẫn không hiểu được, Tương Hãn cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho là cậu chưa có tiếp xúc qua từ địa phương, lại tiếp tục giải thích: “Kỳ thực bóng đèn chính là chỉ lúc hai người nói chuyện yêu đương với nhau lại có người thứ ba chen ngang làm vướng chân vướng tay.”

Sau đó hắn còn gật đầu khẳng định: “Không sai, Ngô Diểu nói như vậy cũng đúng!”

Từ Cửu Chiếu nghiền ngẫm, rốt cục cười nói: “Ha ha ha, em nói anh ấy làm sao lại như thế, vậy mà đem mình ví von thành bóng đèn, về nhà không cần bật đèn…..”

Nhất thời Tương Hãn cảm thấy cung phản xạ của Từ Cửu Chiếu có chút dài, một truyện cười phải đợi người khác giải thích mới bật cười. Cậu đối với người nước ngoài cũng là manh manh như vậy, làm cho Tương Hãn cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa đáng yêu!

Tương Hãn tiến tới ngậm môi lưỡi Từ Cửu Chiếu bắt đầu hôn sâu.

Đến khi hai người rời ra, Từ Cửu Chiếu không biết nhớ ra cái gì liền cắt ngang Tương Hãn đang liếm môi dự định đợt thứ hai, cậu nói: “Đúng rồi, anh biết vì sao anh ấy không cho em gọi là nhị sư huynh không?”

Tương Hãn kinh ngạc nâng đầu lên: “Em không có xem Tây Du Ký sao?!”

Từ Cửu Chiếu lờ mờ, cậu phát giác cậu hình như lâu rồi cũng không có chú ý ở trước mặt Tương Hãn che giấu việc mình đối với cuộc sống hiện tại có chỗ thiếu hụt.

Chỉ có điều, theo cách lí giải củaTương Hãn, cho dù đối phương phát hiện cậu không hiểu, cũng sẽ tự động cho rằng vì cậu khi còn bé khổ cực lớn lên ở cô nhi viện.

Từ Cửu Chiếu: “Thật ra em có xem qua hình vẽ.”

Khi đó cậu thật sự đã xem qua tranh minh hoạ Tây Du Ký, một bộ có sáu bản. Đây chính là thư tịch cố sự kinh điển, cậu còn từng đem nó làm lễ vật đưa cho con trai “Ân sư”.

Tương Hãn nhất thời não bổ thành Từ Cửu Chiếu chỉ là xem qua tranh liên hoàn, chưa có xem qua TV.

Vì vậy hắn lập tức cầm lấy điều khiển từ xa, kết nối mạng, trực tiếp mở Tây Du Ký.

“Có thấy không, đây là nhị sư huynh.”

Từ Cửu Chiếu nhìn chằm chằm Trư Bát Giới tai to mặt lớn trên ti vi, bên tai nghe Tương Hãn nói: “Cho nên bây giờ nhị sư huynh hầu như là cách gọi khác của Trư Bát Giới.”

Không có gì bất ngờ xảy ra, Từ Cửu Chiếu ngã vào ở trên ghế sa lon cười nắc nẻ.

Cung phản xạ của cậu…..chắc dài khoảng 22 năm ánh sáng đi.

Tây Du Ký là truyện kinh điển, Từ Cửu Chiếu lại chưa xem qua, nên Tương Hãn rất tri kỷ mở từ tập đầu, hai người cả đêm đều xem cái này.

Khó có được buổi tối ngủ trễ, ngày hôm sau thức dậy đã là 11 giờ sáng, Tương Hãn làm cơm trưa đơn giản. Hai người ăn xong rồi đi ra ngoài mua sắm hàng tết, sau đó trực tiếp lái xe đi Tiểu Dương Lâu.

Năm nay người Tương gia vẫn ăn tết ở đây, cho nên Tương Hãn để cho quản gia cất đi tất cả vật phẩm trang trí quý trọng.

“Trong phòng anh cũng muốn lấy đi sao?” Từ Cửu Chiếu kéo nghiên mực đá Đoan Khê về phía mình, không chịu buông tay. Cậu đang viết chữ, Tương Hãn lại tới đây muốn đem nghiên mực lấy đi.

Lúc hai người cùng một chỗ, Tương Hãn thỉnh thoảng sẽ đưa cho Từ Cửu Chiếu đồ đạc này nọ, như là giấy và bút mực, quả thực là được hắn chuẩn bị hằng ngày. Cậu có mười cái nghiên mực, hiện tại Tương Hãn lấy đi là cái đầu tiên.

Trong tay Tương Hãn xuất ra một cái đĩa sứ, đem mực nước bên trong đổ vào: “Em trước hết dùng cái này, ngoan a. Buổi tối mấy đứa trẻ con tới đây.”

Qua một năm nghe nói lực phá hoại của mấy tên nhóc đó mạnh hơn. Năm ngoái chỉ cất đồ sứ quý trọng, kết quả lúc bọn nhỏ ở trong thư phòng lão gia tử tham quan, liền đem chén sứ men Phấn Thái[1] thời Thanh triều làm vỡ.

Lúc đó lão gia tử không nói gì, chỉ là trấn an tôn tử tôn nữ đạng bị hù dọa bể mật. Thế nhưng Tương Hãn biết Tương Vệ Quốc rất đau lòng, nếu không phải yêu thích, cái chén đó làm sao được đặt ở nơi mỗi ngày có thể nhìn thấy chứ.

Từ Cửu Chiếu dở khóc dở cười, cậu bất đắc dĩ lắc đầu, tùy ý để Tương Hãn đem nghiên mực Đoan Khê thời dân quốc lấy đi, còn mình thì thấm mực trong đĩa tiếp tục viết bút lông.

Buổi tối người Tương gia tề tụ ở phòng khách, hoà thuận vui vẻ cùng nhau ăn cơm tất niên.

Đây là lần đầu tiên hai người công khai qua năm với nhau, Từ Cửu Chiếu và Tương Hãn cùng tiến lên, trịnh trọng mời rượu Tương lão gia tử.

Cùng lứa với bọn họ thấy hai người có thành tựu cao như vậy, trái lại chỉ có kính phục. Còn các thân thích phía trên đã có lão gia tử trấn áp tại, cho dù trong lòng không được tự nhiên, cũng chỉ có thể lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Giao thừa xong xuôi, mọi người chúc nhau ngủ ngon. Tương Hãn cùng Từ Cửu Chiếu trở về phòng.

“Meo meo ô ~ ~ ~ ” Miêu Gia bất mãn vọt vào phòng hai người kêu to.

Từ Cửu Chiếu áy náy ngồi xổm xuống xoa lưng nó: “Xin lỗi a, Miêu Gia. Năm mới chỉ có thể đem mày nhốt trong phòng, người bên ngoài lẫn lộn, lại có con nít, xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không tốt.”

Tết năm nay, Tôn thúc về quê, bọn họ cũng chỉ có thể đem Miêu Gia ôm về đây.

Đuôi Miêu Gia đảo qua đảo lại cọ cọ cổ tay Từ Cửu Chiếu, Từ Cửu Chiếu xoa xoa bộ lông mềm mại bóng mượt của nó.

Cậu nói: “Nhẫn nại hai ngày nữa, qua mùng ba là bọn họ đi rồi.”

“Meo meo ~” Ánh mắt Miêu Gia sáng ngời nhìn Từ Cửu Chiếu, sau đó thấp đầu liếm tay cậu, coi như là đồng ý.

Tương Hãn đi tới, bế Miêu Gia lên, mở cửa phòng đem nó ra ngoài: “Buổi tối ai cũng ngủ hết rồi, bên ngoài không có ai, đi đi.”

Miêu Gia nhảy xuống đất, cũng không đi, đứng ở nơi đó uốn người nhìn Tương Hãn. Ánh mắt hai bên đối diện nhìn nhau, bùm bùm một trận điện quang giao chiến.

Hừ, hắn chính là muốn đem vướng bận này đuổi đi, bằng không buổi tối Cửu Chiếu sẽ không để cho hắm chạm vào. Tương Hãn thầm chà xát tay, rốt cục cũng có thể ở trong phòng của mình làm chút gì đó!

Miêu Gia khinh bỉ đạp chân sau, đuôi quơ quơ, ngạo kiều đi ra ngoài. Nếu không phải là cả ngày nay không có hoạt động, Miêu Gia nó mới không bỏ qua đâu.

Tương Hãn hài lòng đóng cửa phòng, Từ Cửu Chiếu có chút lo lắng: “Sáng mai tìm không được nó thì làm sao bây giờ?”

Tương Hãn tiến tới kéo cậu đến giường: “Đừng lo lắng, em quên là có định vị rồi sao? Tìm nó rất dễ dàng.”

Cuối cùng Tương Hãn ôm Từ Cửu Chiếu thoả thích lăn lộn trong phòng của mình, đến lúc hai người đi ngủ đã ba giờ sáng. Cho nên, chưa ngủ được bao lâu liền bị tiếng mèo kêu thê lương làm ầm ĩ, miễn bàn không có bao nhiêu dễ chịu.

Tương Hãn nỉ non: “Lần này nhất định phải đánh nó….” Hắn nhắm mắt lại, giùng giằng không muốn nghĩ tới.

Từ Cửu Chiếu mở mắt, cậu bắn người lên, đẩy Tương Hãn: “Mau đứng lên!! Anh ngửi thấy mùi gì không?”

Tương Hãn lập tức thanh tỉnh lại, hắn ngồi dậy nhảy xuống giường. Chóp mũi hít vài cái, sắc mặt nhất thời thay đổi: “Cháy sao?!”

Hai người chạy như bay đến trước cửa, vừa nhìn liền thấy, ở lầu một lửa đã dọc theo cầu thang bắt đầu lan rộng.

“Meo meo!!!” Miêu Gia vẫn kêu thảm thiết, khiến cho những người còn đang ngủ giật mình tỉnh giấc.

“Miêu Gia!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui