Sau khi khóc một hồi, Từ Cửu Chiếu cũng phát tiết hết hối hận đè nặng trong lòng, chậm rãi chỉnh đốn tâm tình.
Hiện tại cậu có thể khẳng định, thứ phát ra ánh sáng chính là mảnh đồ sứ bị vùi lấp ở nơi bỏ hoang này. Có lẽ bởi vì mảnh sứ này do chính cậu nung ra lúc còn sống, nên cậu mới có được cơ hội trở về dương gian.
Từ Cửu Chiếu không biết mảnh sứ đó rốt cuộc tại sao lại xuất hiện hiện tượng thần kì này, nhưng bởi vì nó đã gợi lên đau đớn trong lòng cậu, cậu cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu nữa.
Đã biết dưới đất rốt cuộc vùi lấp cái gì, Từ Cửu Chiếu liền lấp đất lại.
Nhưng mà thực tế phát triển cũng không như cậu muốn, Phùng Trung Bảo bị Trương Văn Chiêu phát hiện hắn trốn việc, điện thoại gọi hắn đến xưởng gốm. Phùng Trung Bảo cảm thấy buồn chán, đi tìm Từ Cửu Chiếu, vừa lúc phát hiện cậu hình như đang đào cái gì đó.
“Đó chính là mảnh sứ cậu phát hiện trước đó sao?” Phùng Trung Bảo hưng phấn không thôi, thoáng cái trực tiếp từ trên hố nhảy xuống.
Từ Cửu Chiếu vội vã xoa khóe mắt, che giấu dấu vết cậu vừa khóc qua.
Phùng Trung Bảo mắt nhìn chằm chằm vào mảnh sứ trong tay cậu, tất cả lực chú ý cả đều bị mảnh sứ xinh đẹp này hấp dẫn.
“Có thể cho tôi nhìn một chút không?” Phùng Trung Bảo mong đợi nhìn cậu.
“Được chứ.” Từ Cửu Chiếu gật đầu, trực tiếp đem mảnh sứ đặt vào tay của hắn.
“Ai ~ vật này cũng không thể trực tiếp đưa cho tôi như vậy.” Phùng Trung Bảo thận trọng cầm mảnh sứ, “Theo quy tắc chơi đồ cổ, những loại đồ cổ giống như thế này, không thể trực tiếp đưa cho người khác được. Cậu phải đặt ở dưới đất hoặc là trên bàn, để cho người khác tự mình đi lấy. Bằng không vạn nhất xuất hiện va chạm, ai đền cho cậu?”
Từ Cửu Chiếu giương mắt nhìn hắn một chút, gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”
Lúc bọn họ chuyển giao đồ vật quan trọng cũng là làm như vậy, bất quá mảnh sứ là do chính tay Từ Cửu Chiếu tạo ra, nhưng chỉ là mảnh nhỏ, nên cậu không có để ý chi tiết này.
“Mảnh sứ thật mỏng a ~ mặt men rất bóng, nhu hòa như ngọc. Chất phôi cũng rất tinh tế, cũng không có xuất hiện hiện vết rạn.” Phùng Trung Bảo nhìn xung quanh, không dám tin tưởng nói: “Không biết có phải là Nhữ diêu không ta?”
Nhữ diêu có nguồn gốc ở Hà Nam, cho nên trong lòng đất nơi đây có nhiều đồ sứ Nhữ diêu là chuyện đương nhiên. Huống hồ cũng không ít tác phẩm Nhữ diêu ở thời Tống mô phỏng theo Sài diêu, làm giả giống như đúc, Phùng Trung Bảo nhất thời nhận sai cũng không kỳ lạ.
Người xưa chính là kỳ quái như thế, luôn luôn cảm thấy vật cổ quý báu đã thất truyền mới là tốt nhất, không ngừng truy tìm kỹ thuật chế tác của tổ tiên. Thời nhà Đường đã bắt đầu xuất hiện đồ giả cổ, bất quá khi đó chỉ là giả theo đồ đồng xưa. Đến thời nhà Tống lại xuất hiện nhiều đồ giả mô phỏng theo sứ Sài diêu thời Hậu Chu, sau đó nhà Minh lại mô phỏng theo đồ nhà Tống, nhà Thanh lại bắt chước nhà Minh, Trung Hoa dân quốc lại mô phỏng theo đồ nhà Thanh.
“Cái này không phải là Nhữ diêu đâu, có thể là sứ đời Minh phỏng theo Tống hoặc phỏng theo sứ Sài diêu thôi.” Từ Cửu Chiếu đứng ở một bên bình tĩnh nói.
“Cái gì?” Phùng Trung Bảo kinh ngạc quay đầu lại nhìn cậu, “Tại sao? Nhìn biểu hiện của mảnh sứ rõ ràng là Nhữ diêu mà.”
Từ Cửu Chiếu bất đắc dĩ không biết làm sao, đây chính là cậu tự mình nung ra, sao lại không rõ chứ ?
Phùng Trung Bảo nổi lên tính cố chấp, hắn kiên trì cho rằng mảnh sứ này là Nhữ diêu thời Tống. Vì vậy Phùng Trung Bảo cầm mảnh sứ chạy đi tìm Trương Văn Chiêu.
Từ Cửu Chiếu thấy hắn chạy đi, cũng không có đứng dậy, trái lại ngồi xổm xuống lấp đất lại. Ở trong mắt cậu, mảnh sứ đó cũng giống như những mảnh sứ mà xưởng Văn Vận vứt đi, đều không có giá trị gì cả – tuy rằng mảnh sứ đó bây giờ có thể bán được mấy trăm đồng.
Khi mảnh sứ được đem tới trước mặt Trương Văn Chiêu, lập tức dẫn tới chú ý của ba người ở đây.
Trương Văn Chiêu là người yêu thích sưu tầm gốm sứ, mà ông chủ Trịnh cùng Tương Hãn hai người vốn là ông chủ tiệm đồ cổ, đối với việc này vô cùng nhạy cảm.
“Trung Bảo, mảnh sứ này ở đâu ra vậy?” Trương Văn Chiêu hưng phấn cầm kính lúp tinh tế quan sát.
“Chính là phát hiện trong hố bỏ hoang a. Tiểu Từ Tử mới vừa đào lên, cậu không thấy vẫn còn dính đất sao.” Phùng Trung Bảo nói.
“Có thật không?” Trương Văn Chiêu ngẩng đầu nhìn hắn, rõ ràng muốn lập tức đi tới chỗ đó nhìn một chút, bất quá mảnh sứ trên tay hắn còn chưa có nhìn đủ đâu.
Ông chủ Trịnh không nhẫn nại được nói rằng: “Trương xưởng trưởng, có thể cho tôi xem qua một chút được không?”
Trương Văn Chiêu chuyển động thân thể, nhường ra vị trí nói rằng: “Ngài đến xem đi.”
Ông chủ Trịnh sau khi xem xong, Tương Hãn cũng tới nhìn một chút.
Phùng Trung Bảo mong đợi nhìn bọn họ: “Thế nào? Có phải là Nhữ diêu không?”
Ba người nhìn nhau, khiêm tốn nhún nhường cho nhau một phen, lấy tư cách là chủ nơi này Trương Văn Chiêu bèn mở miệng trước: “Theo phán đoán của tôi, đây là một mảnh Sài diêu!”
Ông chủ Trịnh không tự chủ được gật gật đầu nói: “Phẩm chất hoàn hảo, toàn thân mảnh sứ có chứa đặc điểm của Sài diêu rất rõ ràng. Tươi sáng, tinh tế, có màu xanh như ngọc! Màu sắc thiên thanh làm cho lòng người cảm thấy vui vẻ thoải mái, trầm ổn yên tĩnh, u nhiễm tĩnh nhuận. Ở góc độ chiếu sáng khác nhau cho ra các màu sắc khác nhau do những đường nét nông, sâu được khắc rất rõ ràng, từ trắng xám từ từ nhạt dần sau cùng biến đổi thành màu xanh của ngọc lục bảo. Rõ ràng là đặc trưng thường thấy của Sài diêu. ‘Mở rộng cửa’ chân chân chính chính không thể nghi ngờ!”
“Mở rộng cửa” cũng là thuật ngữ trong nghề đồ cổ, ý chỉ là hàng thật là không thể tranh cãi. Cũng giống như câu tục ngữ “Liếc mắt là biết”, cách nói “mở rộng cửa” càng tăng thêm độ xác thực không thể nghi ngờ.
Nghe được ông chủ Trịnh và Trương Văn Chiêu đều nói như vậy, Phùng Trung Bảo tuy rằng đối với phán đoán sai lầm của mình có chút thất vọng, thế nhưng ngay sau đó hắn càng thêm hưng phấn.
Nhữ diêu mặc dù là trân phẩm hiếm thấy, thế nhưng Sài diêu lại càng hiếm thấy hơn! Sỡ dĩ nói như vậy, Nhữ diêu tuy khó có thể định giá, nhưng mà Sài diêu lại là bảo vật vô giá.
Ông chủ Trịnh quay sang Tương Hãn ra hiệu: “A Hãn, cháu muốn nói gì sao?”
Tương Hãn khoanh tay vững vàng đứng ở một bên, hắn cười một chút nói rằng: “Cháu gia nhập nghề này chưa lâu, lần này coi như được mở mang kiến thức thôi.”
Tương Hãn tuy rằng kinh doanh đồ cổ, thế nhưng hắn đối với việc lần này cũng không thông thạo, huống hồ so với gốm sứ mà nói hắn đối với đồ bằng ngọc và sưu tầm các thứ lặt vặt khác thì hiểu biết hơn một chút. Đây cũng là lí do vì sao khi giám định gốm sứ nhất định phải có cố vấn.
Ông chủ Trịnh gật đầu một cái, quay đầu về phía Trương Văn Chiêu nói rằng: “Ông chủ Trương, tôi có một yêu cầu quá đáng, mảnh Sài diêu này có thể đổi hay không?” Trong kinh doanh đồ cổ, khi giao dịch không thể nói mua được, chỉ có thể nói đổi.
Trương Văn Chiêu lắc đầu: “Ngài cũng không phải không biết, cuộc đời tôi có hai sở thích – một là uống rượu, hai chính là sưu tầm gốm sứ. Mảnh Sài diêu này tôi dự định coi như là trấn trạch chi bảo, làm đồ gia truyền cho đời sau.”
Ông chủ Trịnh tiếc nuối không thôi, biết là không thể đem đồ về trong tay rồi.
Phùng Trung Bảo lúc này mới nói xen vào: “Cậu a, cậu cũng nên ý thức một chút. Cái này cũng không phải là của cậu đâu! Đây là của Tiểu Từ Tử khổ cực đào hai ngày đó.”
Đúng rồi, cái hố!
Vừa nghe đến đó ông chủ Trịnh mắt liền sáng rực lên, ngay cả Tương Hãn cũng chuyên chú lên. Nếu trong hố có thể đào được một mảnh sứ, nói không chừng còn có thể lại đào ra được ba, bốn, năm, sáu mảnh sứ khác a!
Cất xong mảnh sứ, bốn người lập tức tới cái hố bỏ hoang. Mà lúc này, Từ Cửu Chiếu cũng đã đem chỗ đào lấp đất xong.
“Tiểu Từ, cháu chính là ở đây phát hiện mảnh Sài diêu đó sao?” Trương Văn Chiêu động tác linh hoạt từ trên bờ nhảy xuống đáy hố.
“Sài diêu?” Từ Cửu Chiếu dừng một chút mới nói rằng: “Đúng là cháu phát hiện nó ở chỗ này, bất quá mảnh sứ đó không phải sứ Sài diêu đâu ạ, mà là đồ nhái của nhà Minh.”
“Hàng nhái? Cậu căn cứ vào đâu mà nói vậy?” Ông chủ Trịnh cũng chen lấn qua đây.
Tương Hãn không có đi xuống, cái hố kia không gian không lớn, ba người đứng thì vừa vặn, nếu như hắn xuống nữa thì có vẻ chật hẹp. Hắn đứng ở trên cao nhìn xuống, đem vẻ mặt trầm ổn kiên định của Từ Cửu Chiếu nhìn nhất thanh nhị sở.
Từ Cửu Chiếu: Chính tay tôi nung ra có tính là căn cứ không?
Đáng tiếc lời này không thể nói ra, Từ Cửu Chiếu suy nghĩ một chút mới nói rằng: “Trước đây vì tìm rượu Nghiêu nên cháu có đọc qua một số ghi chép về nơi này, biết được hơn 300 năm trước, nơi đây đã từng là một khu vực chuyên nung gốm giả cổ mô phỏng theo thanh từ (sứ men xanh).
Sau đó bởi vì có liên quan đến tranh đấu trong triều đình nên bị niêm phong lại. Đây cũng là nguồn gốc của tên trấn Phong Diêu. Bởi vậy có thể thấy được, chỗ này hẳn là tàn tích diêu tràng (khu vực chuyên nung gốm) xưa kia.”
Từ Cửu Chiếu nói rất là hợp lý, ung dung tự tin, vô cùng có sức thuyết phục.
“Điều đó không có khả năng đi?” Trương Văn Chiêu không dám tin tưởng, nếu quả thật là như vậy, giá trị mảnh sứ có thể bị giảm đi rất nhiều.
“Nhưng từ biểu hiện của mảnh sứ cho thấy là Sài diêu chính phẩm không thể nghi ngờ. Trên ghi chép chỉ nói nơi đây có tàn tích, thế nhưng cũng không có nghĩa là mảnh sứ đó có xuất xứ từ lò gốm bị niêm phong đó.” Ông chủ Trịnh phản bác lại.
Từ Cửu Chiếu ôn hoà nhã nhặn nói: “Chuyện này có nói nữa cũng không rõ được, như vậy đi, chúng ta tiếp tục đào. Nếu như đào được mảnh sứ khác hoặc là đào ra những thứ có liên quan, vậy có thể chứng minh cháu nói đúng hay sai rồi, đúng không ạ?”
Ông chủ Trịnh lông mày nhíu lại, trong lòng hắn luôn hi vọng đây là mảnh Sài diêu chân chân chính chính, tuy không thể mang về, nhưng đã thấy qua, cũng coi như là có một nửa. Trong nghề đồ cổ này, có câu thường nói: “Xem qua tức có được.” Ý nói đồ cổ cũng không phải nhất định phải là của mình, thật sự thấy tận mắt cũng là một loại thoả mãn. Dù sao đồ cổ số lượng cũng không có nhiều, nhưng người sưu tầm lại rất nhiều, cũng không có khả năng mỗi người đều có.
Nếu quả thật đúng như lời thiếu niên này nói mảnh sứ đó có từ đời Minh — tuy rằng là đồ nhái, thế nhưng bằng vào tài nghệ mô phỏng của người xưa, mảnh sứ đó giá trị cũng không thấp — như vậy cũng bớt đáng tiếc đi phần nào. Truy cập fanpage https://.face book.com/ onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Tương Hãn vuốt cằm nói rằng: “Nếu đã như vậy, liền đào đi. Thế nhưng cũng không thể cứ đào như vậy được, chúng ta nên mời nhân viên khảo cổ chuyên nghiệp đến đào.”
Trương Văn Chiêu và ông chủ Trịnh đều quay lại nhìn hắn, Từ Cửu Chiếu cũng không hiểu nhìn hắn, không phải ai đào cũng như nhau sao?
Tương Hãn mỉm cười tiêu sái, một tay đút vào túi nói rằng: “Mọi người còn chưa hiểu sao, nếu nơi đây chính là diêu tràng của đời Minh mô phỏng thanh từ, mà trước đây nơi này chưa từng phát hiện qua tàn tích nào, thì dựa vào tiêu chuẩn của mảnh sứ đó, so với Nhữ diêu thì không kém chút nào. Căn cứ vào thống kê, ngày nay số lượng Nhữ diêu còn tồn tại trên toàn thế giới không vượt quá 200 món. Mà số lượng tác phẩm ở diêu tràng này còn chưa biết là bao nhiêu đâu? Nhữ diêu vì sao có giá trị cao như vậy? Ngoại trừ sắc men, hình thể bên ngoài càng là do khan hiếm. Cho nên cần phải có dụng cụ chuyên môn thì tốt hơn! Mọi người nói đến lúc đó cần phải có chuyên gia khảo cổ tiến hành phục hồi lại, đúng không? Thay vì đến lúc đó mới tìm người, không bằng ngay từ đầu đem chuyện này giao cho người chuyên nghiệp thì hơn.”
Ông chủ Trịnh con mắt đờ ra, lẩm bẩm nói: “Đầu óc của cháu sao lại nghĩ xa tới như thế chứ? Nếu đúng như những gì cháu vừa nói, những xuất phẩm từ diêu tràng kia rất có thể sẽ trở thành đồ gốm sứ trong truyền thuyết a!”