Tái Sinh Chi Từ

Tương Hãn lộ ra vẻ mặt hỏi thăm, Từ Cửu Chiếu nhẹ nhàng lắc đầu, cậu hiện tại cũng không biết chuyện này là như thế nào.

Tuy rằng Từ Cửu Chiếu đã đi tới nơi này hơn một năm, thế nhưng có rất nhiều chuyện vẫn không hiểu, cho nên lúc này cũng không biết Bỉ là nơi nào. Còn có hoàng gia, thời nay vẫn còn hoàng gia sao? Cậu cho rằng bây giờ đã hoàn toàn không còn vương công quý tộc rồi chứ.

Từ Cửu Chiếu mở loa ngoài, thanh âm của Ngô Diểu liền vang lên rõ ràng.

“Trước đó không phải anh đã nói với cậu là bình hồ lô đồ cố sự Thanh Hoa đó rất xuất sắc sao, bên này anh có người mua nó, hắn rất sung sướng đem về sưu tầm. Bản thân hắn là một vị quý tộc Bỉ, có quan hệ rất tốt với hoàng gia, lần này anh nhận lời mời của hắn tới tham gia một dạ vũ long trọng, ở vũ hội lấy được cơ hội này.” Thanh âm của Ngô Diểu chăm chú mà nghiêm túc, “Tiểu sư đệ, cơ hội này ngàn năm mới có một, chỉ cần bắt được, cậu ít nhất có thể không cần phấn đấu làm việc trong vòng mười năm đó!”

Chỉ cần cùng phía chính phủ có quan hệ, bất kể là phủ Tổng thống hay là hoàng cung, nếu được dán nhãn là “ngự cống phẩm”, ngay tức khắc giá trị liền được nâng cao đến cảnh giới siêu phàm thoát tục.

Ngày xưa Từ Cửu Chiếu chính là đặc biệt vì hoàng thất phục vụ, làm sao có thể không biết đạo lý này.

Không chỉ là có thể giảm thiểu mười năm phấn đấu, thậm chí có thể giảm thiểu ba mươi năm, năm mươi năm, là việc mà mọi người đều truy đuổi tìm cơ hội.

Tương Hãn cùng cậu nhìn nhau, hắn dùng miệng không tiếng động nói: Đồng ý đi.

Từ Cửu Chiếu gật đầu, cậu nói: “Em đã biết, cám ơn anh Ngô sư huynh.”

‘Ngô sư huynh’ mất tự nhiên nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Đừng khách khí.” Hoàn toàn không có dáng vẻ say rượu quấn quít lấy Từ Cửu Chiếu ngốc nghếch đòi cậu cảm ơn như hồi trưa, “Vậy chuyện kia cậu nghĩ thế nào? Nói trước a, anh không chấp nhận cậu suy xét đâu.”

Từ Cửu Chiếu cười khúc khích, lần này Ngô Diểu thông minh tháo vát đối lập với lời nói và việc làm ấu trĩ buổi trưa, thực sự là tưởng như hai người khác nhau.

“Được, em đồng ý, thỉnh Ngô sư huynh làm người môi giới cho em.” Từ Cửu Chiếu cười nhìn thoáng qua Tương Hãn đang lẳng lặng đứng ở bên cạnh cậu, liền lôi kéo tay hắn đi tới sô pha bên cạnh cùng nhau ngồi xuống, “Anh có thể nói cho em nghe một chút kế hoạch của anh được không? Em không có khả năng đem thị trường trong nước vứt bỏ, anh là muốn em tìm người khác sao?”

Ngô Diểu cười một tiếng: “Không, làm sao sẽ như vậy chứ. Cậu không biết hiện tại những người trên thị trường nghệ thuật rất tinh ý sao, một chút cơ hội kiếm tiền cũng không bỏ qua. Cậu cũng không cần lo lắng, chỉ cần cậu phối hợp với anh ở Âu Mỹ xây dựng danh tiếng, khi giá trị và uy tín tăng thì trong nước sẽ không thể bỏ qua, sẽ có người tới cửa cầu mua tác phẩm của cậu, cậu chỉ cần ngồi ở nhà chờ, tiền sẽ từ trên trời rơi xuống ~”

Ngô Diểu nói khoa trương, lại cũng là sự thật, người trong nước chính là kỳ quái như thế, rõ ràng là cùng một tác phẩm, ra ngoại quốc đi một vòng thu được giải thưởng liền thừa nhận giá trị của nó. Rất nhiều phòng trưng bày cũng lăng xê nghệ thuật gia như thế, bất quá cũng chỉ là đem giá tác phẩm tăng lên.

Từ Cửu Chiếu cười cười không nói chuyện, hiện tại kế hoạch thô sơ như vậy không có khả năng đả động cậu, bất quá cậu cũng không muốn bỏ qua cơ hội như Ngô Diểu nói, bây giờ nhìn lại cách làm việc của Ngô Diểu, có lẽ hắn ở trên thị trường Âu Mỹ thu được thành công lớn hơn trong nước, thời gian cũng thoải mái hơn.

Ra vẻ cao sang không đi xa, không phải là tính cách của cậu.

Đầu của Tương Hãn đặt ở trên bả vai của cậu, khí tức trong miệng phun ở bên tai Từ Cửu Chiếu, khiến cậu nửa người đều tê dại.

Từ Cửu Chiếu hít một hơi, đưa tay vỗ đầu của hắn, thấp giọng hỏi: “Anh làm gì thế?”

Tương Hãn nhỏ giọng nói rằng: “Thị trường quốc nội không cần lo lắng, anh sẽ để Đường Tiểu Nghệ giúp em lưu ý tìm một người môi giới thích hợp.” Lúc nói chuyện bờ môi của hắn như có như không đụng vào lỗ tai Từ Cửu Chiếu, đang trong thời điểm yêu đương cuồng nhiệt, Tương Hãn một khắc cũng nhịn không được đụng chạm đối phương.

Ở bên kia Ngô Diểu alo hai tiếng, hắn nghi hoặc nói rằng: “Cửu Chiếu? Cậu vẫn đang nghe sao? Sao không có tiếng vậy.”

Gương mặt Từ Cửu Chiếu bỗng chốc nóng lên, đem đầu Tương Hãn đẩy ra, cậu hướng về phía điện thoại nói rằng: “Em đang nghe ạ.”

Ngô Diểu ừ một tiếng: “Hợp đồng cụ thể anh sẽ dùng máy tính gửi cho cậu, sau khi cậu xem xong, anh mới có thể cùng đối phương nói cụ thể được. Cậu cũng chuẩn bị một chút, chờ hợp đồng xong là sẽ bắt đầu làm việc.”

Từ Cửu Chiếu lại cùng Ngô Diểu nói một chút tình huống cụ thể rồi mới cúp điện thoại, thân thể Tương Hãn dựa vào ghế sa lon, vai kề vai, dán thật chặt trên người của Từ Cửu Chiếu.

Cúp điện thoại, Từ Cửu Chiếu bất đắc dĩ nhìn hắn: “Em đang nói điện thoại mà, có chuyện gì anh chờ em nói xong điện thoại đã.” Tương Hãn dính người như thế, trong lòng Từ Cửu Chiếu kỳ thực rất vui mừng, nhưng mà giáo huấn thì vẫn phải giáo huấn, không thể để cho hắn luôn không có quy củ như vậy, phải chấn phu cương a.(là dạy vợ đó ^.^ )

Chỉ có điều khẩu khí của Từ Cửu Chiếu thực sự nghe không có chút bất mãn nào. Tương Hãn mơ mơ hồ hồ đáp một tiếng, môi liền cọ qua ngậm môi của Từ Cửu Chiếu.

Triền triền miên miên nhận một nụ hôn dài, Tương Hãn cảm thấy mỹ mãn thở dài, bất thình lình ôm Từ Cửu Chiếu hỏi: “Ngày hôm nay người nào tới vậy? Anh nhìn thấy trên bàn có cái ly.”

Vốn đang thoải mái ôm hắn, thân thể Từ Cửu Chiếu dừng một chút, hai người dán chặt như thế nên Tương Hãn cảm thấy rất rõ ràng động tác này.

Từ Cửu Chiếu ảo não, cùng Tương Hãn tách ra một chút, không có biện pháp nói: “Là Hoàng Duy Chân, khoảng 7 giờ hắn đã tới đây.”

Mặt của Tương Hãn thoáng cái trầm xuống, không vui nói rằng: “Hắn làm sao tìm được chỗ này? Đã nói gì với em thế? Cửu Chiếu, cho dù hắn nói cái gì, em cũng đừng nghe!”

Từ Cửu Chiếu trấn an vỗ vỗ hắn, Tương Hãn đang tức giận mới thở bình thường trở lại, cậu nói: “Em biết lời hắn nói không thể tin, hắn nói hắn chỉ là muốn tìm anh ôn chuyện, sợ em hiểu lầm gì gì đó. Em đuổi hắn đi rồi, thế nhưng rất có thể hắn sẽ đi tìm anh.”

Tương Hãn cười lạnh một tiếng, hắn mới không tin Hoàng Duy Chân chỉ nghĩ như vậy, chẳng qua là ở trước mặt Cửu Chiếu làm bộ làm tịch mà thôi.

Tương Hãn đem Từ Cửu Chiếu ôm vào trong ngực, dùng tư thế bảo vệ vây cậu lại, Từ Cửu Chiếu không quen giơ tay lên một cái, thật vất vả mới tìm một tư thế thoải mái quay lại ôm lấy hắn.

“Em đừng lo lắng, anh sẽ không để cho hắn quấy rầy cuộc sống của chúng ta.” Đầu của Tương Hãn tựa ở cổ Từ Cửu Chiếu, ánh mắt âm u nói.

Tối hôm đó hai người chỉ là đơn thuần đắp chăn ngủ như cũ, sáng hôm sau Tương Hãn chuẩn bị xong bữa sáng và bữa trưa, chưa kịp chờ Từ Cửu Chiếu thức dậy liền đi đến công ty.

Chờ đến phòng làm việc Tương Hãn liền gọi điện thoại cho Đường Tiểu Ất: “Chuyện ngày hôm qua tớ giao cho cậu làm thế nào rồi?”

“Bản điều tra tình hình gần đây của Hoàng Duy Chân tớ đã gửi mail cho cậu rồi.” Bên kia Đường Tiểu Ất nói, “Tớ thật không nghĩ tới hắn vậy mà cũng ở Thượng Hải, đã nhiều năm như vậy vẫn còn ở trong vòng giải trí lăn qua lăn lại. Bản thân hắn cũng không có thiên phú về phương diện nào cả, ngay cả gương mặt cũng chỉ là coi được, đến tột cùng là hắn tự tin ở chỗ nào chứ? Sớm nghe lời cậu thì cũng sẽ không lăn lộn tới tình trạng này.”

Tương Hãn không có lên tiếng, mở mail mà Đường Tiểu Nghệ gửi tới.

“Muốn kỹ xảo biểu diễn không có kỹ xảo biểu diễn, muốn giọng hát không có giọng hát, cũng không có óc hài hước trời cho, chỉ biết nhảy đơn, nhưng nhảy cũng không coi là vượt bậc.” Đường Tiểu Ất vạn phần không giải thích được, “Trước đây cũng không nhìn ra hắn ngốc như vậy a.”

Con mắt Tương Hãn nhanh chóng xem báo cáo tình hình mấy năm nay của Hoàng Duy Chân.

“Tớ đã từng khuyên qua, nhưng căn bản là khuyên không được. Từ trên người hắn tớ đã biết, coi như là không có một chút thiên phú, nhưng có dã tâm như vậy cũng có thể giúp hắn chống đỡ được khi nhảy vào cái thùng nhuộm lớn này.” Tương Hãn thản nhiên nói, “Nếu hắn nghĩ phải đi đường tắt mới thành danh, tớ đây sẽ thanh toàn cho hắn.”

Đường Tiểu Ất kinh ngạc: “Ý cậu là gì hả? Cậu muốn giúp hắn sao? Sao tớ lại không biết cậu tốt bụng như vậy chứ?”

Tương Hãn cười lạnh một tiếng: “Tớ làm sao sẽ giúp hắn chứ, đó là chuyện của kim chủ. Hắn không phải là vẫn luôn tìm một vị kim chủ sao? Tớ liền giới thiệu cho hắn một người! Nhạc tổng kinh doanh thực phẩm kia gần đây không phải là đang trong giai đoạn cửa sổ sao, ông ta đang định tìm một tình nhân mới, Hoàng Duy Chân đúng là loại hình ông ta thích.” (giai đoạn cửa sổ: chỉ khoảng thời gian từ lúc kết thúc tình yêu cũ cho đến khi yêu lại một lần nữa.)

Đường Tiểu Ất nửa ngày không lên tiếng, sau đó hắn chọn lọc từ ngữ một lúc lâu rồi mới nói: “Tớ biết hắn lại xuất hiện ở trước mặt của cậu, làm cho cậu bực mình, thế nhưng cũng không đến mức làm như vậy chứ?”

Dẫn mối cho bạn trai cũ?! Nói ra nghe thật không tốt a!

“Nhạc tổng cũng không phải là nhân vật đơn giản gì, Hoàng Duy Chân chỉ cần sơ ý một chút sẽ bị nuốt hết xương cốt, ngay cả một mẩu vụn cũng không còn. Cậu cho dù có chán ghét Hoàng Duy Chân thì cũng không đến mức đem hắn đẩy tới tay cá mập ăn thịt người đó chứ ?”

Tương Hãn tắt webpage, thanh âm lạnh lùng nói: “Nếu hắn chỉ ở trước mặt tớ nói bậy, tớ có thể không phản ứng với hắn, thế nhưng hắn lại chạy đến trước mặt Cửu Chiếu gây xích mích, tớ tuyệt đối không tha thứ chuyện đó!”

“Cái gì?” Đường Tiểu Ất kinh ngạc. Hiện tại Từ Cửu Chiếu chính là nghịch lân của Tương Hãn, ai dám động vào thì kẻ đó chuẩn bị tâm lý nhận lấy lửa giận của Tương Hãn đi, Đường Tiểu Ất không nghĩ tới nhiều năm không gặp thì công lực tìm đường chết của Hoàng Duy Chân lại được nâng cao như vậy.

“Tớ đã niệm tình cũ, không có đuổi tận giết tuyệt. Hy vọng lần này Hoàng Duy Chân sẽ nhận thức rõ ràng, để hắn nhớ hắn ‘nỗ lực’ như vậy thì phải trả dạng đại giới gì.” Tương Hãn nói xong câu đó, liền treo điện thoại.

Lòng của Tương Hãn rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể chứa đủ vài người. Mà tính cách của hắn cũng rất cực đoan, đối với kẻ đụng đến điểm mấu chốt của hắn thì hắn sẽ đánh trả lại mà không cần lưu tình.

Thái độ hắn đối xử với Từ Cửu Chiếu cùng Hoàng Duy Chân hoàn toàn là hai dạng khác nhau, cái này là do bởi vì lúc đó Hoàng Duy Chân căn bản cũng không cho Tương Hãn bất kỳ cảm giác an toàn nào, buộc hắn phải nỗ lực khống chế Hoàng Duy Chân. Còn Từ Cửu Chiếu toàn tâm toàn ý tín nhiệm và cưng chìu hắn, lúc này mới làm cho Tương Hãn có thể an an tâm tâm làm một người bạn trai săn sóc đúng quy cách.

Đường Tiểu Ất không biết làm sao, nghĩ Hoàng Duy Chân chỉ có thể tự mình cầu phúc thôi.

Hoàng Duy Chân quả nhiên chưa từ bỏ ý định, thông qua nhiều người tìm được công ty Tương Hãn. Tương Hãn từ chối gặp mặt, chỉ để thư ký đưa cho Hoàng Duy Chân danh thiếp của Nhạc tổng, cũng truyền lời sau này đừng trở lại nữa.

Hoàng Duy Chân cũng biết Nhạc tổng, ông ta chừng bốn mươi tuổi, bởi vì siêng tập thể thao, bảo dưỡng rất tốt, nên tuy rằng đã trung niên nhưng vẫn phong độ, nhanh nhẹn và anh tuấn. Đồng thời ông ta lại không vợ không con, không có thói quen xấu gì. Ngoại trừ tuổi tác ra, Hoàng Duy Chân đối với người này phi thường hài lòng, cầm danh thiếp chạy như bay hướng về phía kim chủ cầu ôm ấp.

Mà sau đó, Tương Hãn ngoại trừ ở trên ti vi thỉnh thoảng có thể thấy Hoàng Duy Chân diễn một số vai nhỏ nho trong một vài cảnh ra thì cũng chưa từng thấy Hoàng Duy Chân xuất hiện ở nơi công cộng. Vị Nhạc tổng này, khống chế tình nhân phải nói là đến mức biến thái.

Sau khi Tương Hãn đem danh thiếp cho Hoàng Duy Chân, thì không còn muốn nghĩ đến chuyện này nữa.

Toàn bộ tâm tư của hắn đều bị chuyện cần làm kế tiếp chiếm cứ.

Tương Hãn trở lại chỗ Từ Cửu Chiếu coi như sớm, Từ Cửu Chiếu cũng không ở nhà, mà ra ngoài mua bùn gốm.

Tương Hãn cảm thấy thời cơ đến thật đúng lúc, truy bắt Miêu Gia gà bay chó sủa khắp phòng. Miêu Gia đối với Tương Hãn thái độ cũng không hữu hảo, làm sao có thể đơn giản đi vào khuôn khổ chứ. Hai người trải qua một phen đấu tranh kịch liệt, cuối cùng Tương Hãn tuyên bố thắng lợi, bất quá trên người của hắn cũng bị Miêu Gia cào vài đường.

Lúc Từ Cửu Chiếu trở lại, chỉ thấy trên cánh tay Tương Hãn tất cả đều là vết hồng, mà bên cạnh hắn là một cái lồng mèo, Miêu Gia dùng cái mông đưa về phía miệng lồng, cái đuôi vừa xù vừa cứng rủ ở bên ngoài, không vẫy qua vẫy lại như mọi hôm nữa.

“Đây là làm sao thế?” Từ Cửu Chiếu kinh ngạc nhìn Tương Hãn: “Bị mèo cào sao? Có rách da không?”

Tương Hãn hăng hái kẹp lồng mèo giữa cánh tay, dùng động tác kèm hai bên con tin, nói rằng: “Không sao, ngày hôm nay anh muốn nói với em, chúng ta dời đến nhà khác đi. Chỗ này làm phòng làm việc rất tốt, nhưng mà nếu như anh cũng cùng sinh hoạt thì rất bất tiện. Anh mua nhà cách chỗ này 20 phút, chúng ta sẽ dọn đi chứ?”

Tương Hãn khẩu khí gượng gạo, trong lồng tre Miêu Gia không phối hợp phát ra tiếng mèo uy hiếp, đuôi ba ba quất hắn.

Khóe miệng Tương Hãn giật một cái, lúc đầu hắn hật cao hứng, nhưng sau khi cùng Miêu Gia chiến đấu thì tất cả đều bị tiêu hao sạch sẽ.

Nhìn vết thương trên người Tương Hãn và hắn đang nổi giận đùng đùng lại phải nhẫn nại chịu Miêu Gia quất, Từ Cửu Chiếu thận trọng nói rằng: “Anh nói chuyển, thì chúng ta liền chuyển.”

Cậu sợ nếu không đáp ứng, A Hãn sẽ cùng Miêu Gia đồng quy vu tận mất!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui