Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

“Chúng ta vậy vẫn nên ăn rau xanh đậu hủ đi.”

Hắn nao nao, “Vì sao?”

—— Làm thế nào để nói ra rằng lòng ta đang đau đớn. Nàng xoay người, cười nói: “Lần trước có ăn thử, hương vị cũng không tệ lắm.”

——————————

Nhìn toàn căn phòng tăm tối, Tuyển Cơ nhớ khi Điệp Phong giúp nàng đóng cửa lại, lẩm bẩm nói: “Nương nương không phải chưa khỏe sao? Hoàng Thượng đêm nay cũng không lưu lại qua đêm.”

Quả nhiên hắn vẫn không chịu lưu lại qua đêm. Sau khi ăn ngọ thiện cùng nàng, hắn liền rời khỏi.

Ở trong ngực của hắn, thời điểm hai người lẳng lặng nói chuyện, trong chớp mắt, nàng có ảo giác, hắn sẽ lưu lại.

Nhưng mà như vậy cũng tốt.

Món kia, quả nhiên không phải rau cải đậu phụ, mà là món cháo cực kỳ chán ngán.

Hắn nói nữ y dặn ăn nhẹ, bất quá có hoàng đế cùng ăn, cũng không uổng công.



Một tiếng càu nhàu, sói con nhảy lên, cuộn tròn bên cạnh nàng, giơ vuốt vỗ vỗ nàng ——vật nhỏ này hôm nay cũng chịu ủy khuất, lúc nàng đang ở cùng Long Phi Ly, không biết Hạ Tang và Thanh Phong bắt nó tới chỗ nào, sau khi người nọ đi rồi, nó mới được thả ra, cả người đầy bùn lầy.

Nó dường như chỉ thích ngủ cùng nàng, thỉnh thoảng bọn Điệp Phong mang nó đi, nó liền nhanh chóng trốn về.

Nàng ôm chặt nó, nói: “Sói con, đến lúc đó chị mang em cùng đi nhé.”

Sói con giãy nàng, đến bên gối của nàng, híp mắt nhìn. Đôi mắt lục sắc của nó mở lớn, thần sắc trầm ngưng kia đột nhiên không giống một con thú con, Tuyền Cơ chưa bao giờ thấy nó như vậy, đúng lúc đó, nó đột nhiên đưa mõm đụng vào môi nàng.

“Sói con háo sắc!” Nàng cười mắng, lại túm bắt nó xuống dưới, nói: “Sói con, chừng nào thì em mới có thể mạnh mẽ giống tiền bối của em vậy?”

Nàng nhắm mắt lại, mọi cơn buồn ngủ ban ngày dường như đều biến mất —— đêm nay, Long Phi Ly trở về Trữ Tú điện. Trước khi đi, hình như Điệp Phong nói như vậy .

******

Trữ Tú điện.

“Hoàng Thượng.”

Long Phi Ly buông quyển sách trên tay, nhìn hướng cửa.

Hạ Tang đi mở cửa, bước vào là Từ Hi, Hạ Hầu Sơ, còn có một thanh niên râu quai nón.

Trong phòng, Long Tử Cẩm cùng Thanh Phong nhìn nhau, ba người này tiến vào dường như khiến không khí ứ đọng.

“Như thế nào?” Khóe miệng Long Phi Ly khẽ nhếch.

“Hoàng Thượng, trước tiên là nói về Ngọc Hoàn đi.” Thanh niên kia sắc mặt trầm xuống, nói: ” Người Niên phủ giả dạng tả U vương kia đã rời đi, thuộc hạ tự mình giám thị hắn ra đế đô.”

Thanh niên này là thống lĩnh mấy vạn cấm quân đế đô, Đoạn Ngọc Hoàn.

Long Tử Cẩm nói: “Cửu ca, nhờ mưu kế của người tốt, Niên Tụng Đình và Ôn Như Khải cũng không triệu kiến, khiến bọn họ không dám có động tĩnh gì, chỉ chờ nhìn người giao binh quyền như thế nào.”

Thanh Phong cười lạnh, ” Lão hồ li Niên tướng kia thực sự không chờ được,đã âm thầm liên lạc với tả U Vương Hung Nô.”

“Chờ không được không phải hắn, là bên Hung Nô kia, bọn chúng muốn khẩn cấp tấn công.” Long Phi Ly thản nhiên nói, lại nhìn phía Hạ Hầu Sơ, “Hạ Hầu, bên phía Quân Vọng như thế nào?”

Hạ Hầu Sơ vuốt cằm nói: “Hoàng Thượng xin yên tâm, Quân Vọng đã bày binh bố trận, đã huấn luyện kỹ càng, cho dù hiện tại cho lên tiền tuyến cũng tuyệt không thành vấn đề.”

Hạ Tang cười nói: “Như vậy cho dù chúng ta tìm không thấy hậu nhân của đại tướng quân vương, Hoàng Thượng vẫn có thể đem ba mươi vạn đại quân giao cho Quân Vọng tướng quân, để hắn lĩnh quân ngăn địch, Quân Vọng tướng quân vốn thiên tính thông minh, nhiều năm qua Hoàng Thượng vẫn để hắn âm thầm quan sát ở tiền tuyến, đều nói tam viên đại tướng nơi biên quan Tây Lãnh dũng mãnh thiện chiến, thật không ngờ còn có Ninh Quân Vọng tướng quân.”

“Hạ Hầu, trước khi khai chiến, ngươi phải giấu kỹ thân phận Quân Vọng, không được để lộ ra ngoài.” Long Phi Ly trầm giọng nói.

“Hạ Hầu hiểu được.” Hạ Hầu Sơ biến sắc.

“Từ Hi.”

Từ Hi tiến lên, thấp giọng nói: “Hoàng Thượng, ngày đó lão nô tự mình canh giữ ở Niên phủ, tên tả U vương giả này chân trước vừa đi, Niên Tụng Đình liền xuất phủ, đi nghênh đón tả U vương thật. Thám tử đi theo Niên Tụng Đình hồi báo, phỏng chừng ngày kia sẽ đến Niên phủ.”

Long Tử Cẩm cười lạnh nói, ” Chiêu này của Niên tướng thật sự là cao. Hắn đã sớm biết cả Cửu ca cùng Thái Hậu đều phái người đi giám thị sự liên lạc giữa hắn với bên Hung Nô, liền tạo ra tả U vương giả đi ra, để cho chúng ta nghe được chỉ là tin tức giả.”

“Thám tử của chúng ta ở Niên phủ vừa đi, hắn liền để nghĩa tử của mình đi tiếp Hung Nô tả vương thật, thời điểm thật sự khai chiến kia, lộ tuyến đồ (bản đồ tuyến đường) bọn chúng nội ứng ngoại hợp hành quân, tất cả chúng ta đều không biết. Cũng may Cửu ca đã sớm dự đoán được điều này .”

“Cửu ca, người tính sao bây giờ? Chúng ta lại phái thám tử đi qua?”

Long Phi Ly nhẹ giọng nói: “Không. Lần này, trẫm tự mình đến Niên phủ một chuyến.”

Mọi người chấn động.

“Sự tình trọng đại, trẫm muốn tới Niên phủ ở vài ngày, tự mình đi lấy lộ tuyến đồ kia.”

“Hoàng Thượng, Niên tướng này trời sinh tính đa nghi, nếu ngài đến tướng phủ hắn, hắn ——” Đoạn Ngọc Hoàn thất thanh nói.

“Việc này không cần lo, thứ nhất, thám tử chúng ta đã đi qua.” Ánh mắt Long Phi Ly hơi nhíu lại, nói: “Thứ hai, nếu Niên tần có bí mật trọng yếu muốn báo cho phụ thân nàng thì sao?”

Long Tử Cẩm bừng tỉnh đại ngộ, “Cửu ca, thì ra ngày đó người để Niên Tuyền Cơ ở trong đây là cố ý để nàng nghe được người muốn tìm tin tức hậu nhân Bạch gia?”

Thật lâu sau, mọi người không ai lên tiếng.

Hạ Tang nhìn lại, chỉ thấy hoàng đế đi thong thả đến trước cửa sổ, chăm chú khoanh tay nhìn ngoài cửa sổ.

Ánh mắt mông lung phảng phất nét cô đơn.

—— Niên Tuyền Cơ, trẫm đang đợi ngươi mở miệng xin trẫm về nhà thăm viếng. Ngươi… Sẽ phản bội trẫm sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui