Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Tuyền Cơ cười cười, định đem vào, Tiểu Đồng cũng đã nhanh chân chạy vào trong phòng.

Thân mình Tuyền Cơ hơi cứng lại.

Trong tích tắc Tiểu Đồng khẽ lướt qua nàng, lúc va phải đã lén nhét vào tay nàng một tờ giấy.

******

Phân phó mọi người lui ra, Tuyền Cơ nhanh chóng đóng cửa phòng lại, lòng tràn đầy nghi hoặc mở tờ giấy trong lòng bàn tay ra.

Chữ tiểu triện*, cũng là một tay viết giỏi, bút họa dáng móc câu, khí thế hùng hồn.

( chữ tiểu triện : là một lối viết chữ của người TQ, nét chữ nhỏ, giản lược, phóng khoáng)

Gửi Tuyền Nhi:

Biết con ở trong cung chịu cực khổ, vi phụ lòng như lửa đốt, cha nhiều lần muốn sai Nhữ mẫu tiến cung thăm hỏi, nhưng lại lo lắng hoàng đế không vui, quần thần đàm tiếu, cha cả đời lấy thanh bạch làm trọng, sợ bị người khác lên án, nói cha lấy quyền thế hoành hành, tại triều bị làm khó, con ở bên trong sẽ khó xử, nhiều lần cân nhắc trước sau, thật cảm thấy không thể làm trái quy tắc, do đó không được thăm con, nhìn con mà cha khổ tâm khôn cùng. Nhữ mẫu nhớ nhung con đến lâm bệnh, cha bất đắc dĩ, cho gửi tin này tới con, nếu như con được Ngô hoàng thông cảm, xuất cung gặp Nhữ mẫu, cha dù có giảm phúc giảm thọ cũng không tiếc.

Đem giấy gấp lại, trong lòng Tuyền Cơ rối ren phức tạp, đây đúng là Niên tướng tự tay viết ra!

Cho đến bây giờ, Tuyền Cơ ở trong cung nửa vinh nửa nhục, nàng đang nghi vì sao hoặc vị quyền tướng kia chẳng quan tâm, bây giờ nhìn thấy lá thư nhỏ này, mới biết nguyên nhân. Bức thư này viết hợp tình hợp lý, cho dù lọt vào trong tay người khác, cũng không có khả năng bị truy cứu.

Chỉ là —— nàng cười khổ, đây thật sự là suy nghĩ trong lòng phụ thân? Ông ta không cho nữ quyến của Niên phủ tiến cung thăm Tuyền Cơ, thật theo như lời ông, ông trong sạch rõ ràng, sợ người ngoài xàm ngôn, nói nữ nhi có liên hệ nhiều với nhà ngoại?

Bức thư này nói là giải thích nguyên nhân, cho thấy “khổ tâm”, không bằng nói, mục đích của ông ta chỉ có một: xuất cung đoàn tụ cùng mẫu thân.

Ông ta muốn nàng xuất cung, hồi Niên phủ!

Vì sao!

Nàng còn đang cân nhắc , lại nghe Điệp Phong ngoài cửa gấp giọng kêu: “Nương nương, không tốt rồi —— “

Nàng nhất thời kinh hãi, vội vàng mở cửa “Trong cung xảy ra chuyện gì sao?”

Điệp Phong dìu nàng vào phòng, nhíu mi nói: “Vừa rồi, Ngọc công công của Hoa Âm cung vừa tới truyền chỉ, nói Thái Hậu cho mời các nương nương đến Hoa Âm cung gặp mặt.”

Tuyền Cơ rùng mình, lại nhàn nhã cười nói: “Xem nha đầu nhà ngươi nói kìa , ta thấy việc này có gì không tốt đâu.”

Điệp Phong vẻ mặt buồn rầu, “Các nương nương khác không nói, nhưng nương nương người mỗi lần đến Hoa âm cung chưa bao giờ gặp chuyện tốt cả.”

Tuyền Cơ sửng sốt, ngẫm lại cũng thật vậy, không khỏi vừa lo lắng vừa buồn cười.

“Ngọc công công có nói là chuyện gì không?”

“Nghe nói là công chúa Ngọc Trí trở về, thời gian trước cũng đã gặp Hoàng Thượng và hai vị Vương gia, hiện tại muốn gặp mặt các vị nương nương. Ước chừng qua một thời gian nữa, công chúa phải trở lại Danh Kiếm sơn trang .”

Tuyền Cơ gật gật đầu, chuyện của công chúa, mấy ngày gần đây nàng cũng có nghe nói.

Nàng nghĩ nghĩ, lại thấp giọng hỏi: “Hoàng Thượng cũng tới sao?”

“Chuyện này không nghe thấy nói gì.” Điệp Phong ảo não lắc đầu.

******

Khi tới cung Hoa Âm, Tuyền Cơ mới biết được, Long Phi Ly cũng tới .

Long Tử Cẩm cùng Long Lập Dục biến thái kia cũng đã đến.

Nhìn xung quanh, sau lưng mỗi người đều đông nghìn nghịt thái giám cùng cung tỳ —— tựa hồ tất cả cung phi đều đến đông đủ , chỉ đang chờ nàng.

Thái giám ở cửa hô to: Niên tần nương nương Phượng Thứu cung tới.

Hoàng đế ngồi ở vị trí chủ thượng, từ Thái Hậu đến mọi người, hơn mười ánh mắt như tia sáng đèn huỳnh quang xoát xoát chiếu trên người nàng.

“Đều tại ngươi, chúng ta đến muộn.” Tuyền Cơ giả vờ giận dữ nói với Điệp Phong.

Điệp Phong thè lưỡi, Tuyền Cơ vốn là người không hay trang điểm cầu kỳ, lại nghĩ nhân vật chính là Ngọc Trí công chúa, nên đối với việc mặc quần áo tham dự cũng không để tâm, chỉ chọn một quần áo màu trắng thuần khiết —— trên thực tế Tuyền Cơ mặc các màu sắc đều rất đẹp, rất nổi bật, nhất là màu đỏ và màu tím. Đúng là màu trắng rất thuần khiết, rất mộc mạc nhưng so với màu đỏ màu tím thì thật sự đối lập.

Điệp Phong vừa thấy, không vừa ý, màu tím thì quá chói mắt, màu trắng lại quá đơn giản, nói không thể mất mặt trước các vị nương nương khác được. Tuyền Cơ không thể làm gì khác, đành phải để nàng ta tự chọn đưa lên.

Một lát sau, trước khi ra ngoài, đứng trước gương Tuyền Cơ cũng thất thần một lát.

Hoa cài bằng vàng khảm ngọc, áo khoác là cẩm bào màu đỏ hoàng hôn, thắt lưng cùng màu quấn xung quanh, tua dây khẽ bay bay khi di chuyển.

Áo choàng bằng gấm vóc thượng hạng không hề có hoa văn nào, chỉ có một chút màu đỏ tươi như lửa ở vạt áo, tay áo. Vạt áo thêu một vài con bướm bay quanh bông hoa Đằng, mỗi khi khẽ giơ tay nhấc chân, bộ ngực nhỏ xinh như ẩn như hiện, ống tay vạt áo tung bay, vạt váy tha thướt, những con bươm bướm dường như đang muốn bay ra, đẹp thu hút hồn người.

Cài một cái lược nhẹ lên tóc mây, phía trên có khảm nhẹ vài hạt trân trâu, cũng không dùng thêm bất kì một loại hoa nào, bên trên búi tóc nghiêng nghiêng một chiếc trâm cài đầu bằng vàng hoà cùng chiếc thoa cài phượng hoàng bằng ngọc phỉ thuý xanh biếc. Cùng với búi tóc trân châu tôn nhau lên, trên tai, một đôi khuyên hình mặt trăng bằng trân châu sáng lấp lánh.

Thoa cài tóc cùng với viên trân châu kia là những vật quý báu mà Long Phi Ly ban thưởng cho nàng. Nàng ngày thường rất ít trang điểm, Điệp Phong cẩn thận giúp nàng tô mày, hai bên gò má thoa một chút son mỏng.

Tuyền Cơ không đẹp như đám người Hoa phi, nhưng da thịt trắng nõn tinh tế hơn người, hai gò má phơn phớt đỏ, càng tôn lên làn da trắng tuyết, một dung nhan không thể không ngắm nhìn.

Được Điệp Phong dìu, Tuyền Cơ chậm rãi đi đến trước mặt thái hậu, hoàng đế, quỳ gối hành lễ.

Những người khác cũng lên tiếng đáp, Thái Hậu mỉm cười khoát tay ban ngồi.

Mới ngồi xuống, Điệp Phong liền xoay người đến bên tai nàng thấp giọng nói: “Nương nương, không được trách nô tỳ, mới vừa rồi người không phát hiện Hoàng Thượng nhìn người với ánh mắt, tựa như có thể đem người ăn luôn.”

Tuyền Cơ buồn cười, Long Phi Ly nếu muốn ăn nàng, tuyệt đối không phải vì dục vọng, mà thuần túy chỉ là đem nàng ăn. Hắn phiền chán nàng, bởi nàng cũng thường chọc giận hắn.

Vừa nghĩ tới đó, nàng không nhịn được lén nhìn hắn, dường như cũng thấy ánh mắt thản nhiên của hắn cũng vừa xẹt qua người nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui