Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Nghe thấy tiếng gọi, Tuyền Cơ dừng chân lại, quay đầu lại thấy Ngọc Trí đang nhìn quanh, mắt nhìn về hướng Hạ Tang đã rời đi, dậm chân một cái rồi vẫn chạy tới chỗ của nàng.

Tuyền Cơ cười nói: “Nha đầu ngốc, không đuổi theo sao?”

Ngọc Trí cắn cắn môi, “Tẩu đã nghe thấy hết rồi à?”

Tuyền Cơ gật gật đầu, Ngọc Trí cụp mắt xuống nói: “Ta thật sự không có cố ý.”

Tuyền Cơ ôn nhu nói: “Muội biết hắn đối xử tốt với muội là được, không cần phải nói ra.”

“Ừ.” Ngọc Trí nói xong, lại khoác tay Tuyền Cơ cười hắc hắc, “Có đồ tốt tặng cho tẩu.”

Tuyền Cơ ngẩn người, tặng đồ… thì ra nàng ta kêu mình tới là vì việc này?

Ngọc Trí kéo nàng đi vào, vừa mới tiến vào phòng, nàng liền cười hi hi ha ha với với tỳ nữ đang đưa lưng về phía các nàng cúi người dọn dẹp bàn: “Chủ tử Tuyền Cơ của ngươi đến đây rồi, còn không mau lại đây?”

Tỳ nữ kia chấn động, đột nhiên xoay người, Tuyền Cơ vốn còn định cười mắng Ngọc Trí nói bậy cái gì, lúc này ngược lại lắp bắp kinh hãi, tiểu tỳ nữ cúi đầu cười tươi rói kia không phải là Thúy Nhi lúc trước hai tấn kéo không đi thì còn là ai?

“Công tử.” Thúy nhi hơi hơi nhìn lên, kêu một tiếng nho nhỏ, liền bước nhanh đi đến trước mặt Tuyền Cơ, cắn môi, vẻ mặt vui sướng nhìn nàng.

Tuyền Cơ xoa xoa tóc của nàng, vừa mừng vừa sợ, “Ngọc Trí, sao Thúy nhi ở chỗ này ?”

Ngọc Trí mếu máo, cúi người nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Hôm qua, tẩu được Cửu ca ta bế ra nhét vào trong xe ngựa … Cũng không biết bên trong có mặc quần áo hay không —— ”

Vẻ mặt Tuyền Cơ đỏ lên, “Ngừng! Bỏ qua chuyện đó, muội nói điểm chính là được.”

Ngọc Trí buông tay nói: “Khái quát một chút, chính là lúc ta đi ra liền nhìn thấy Thúy nhi đợi ở ngoài sau, nàng một mình một đường tìm tới, đi đến mức giầy đều hỏng, khổ nhọc đợi ở bên ngoài đến nửa đêm, vừa thấy Niên Ngọc công tử ta đây đi ra liền nhảy cẫng lên, hỏi tẩu ở chỗ nào.”

Cái mũi Tuyền Cơ hơi hơi chua xót, nắm chặt tay Thúy nhi, Thúy nhi cười ngượng ngùng, cúi đầu xuống.

“Sao Cửu ca muội lại chịu cho muội đưa nàng trở về?” Tuyền Cơ cảm thấy có tí kỳ quái.

“Vậy là tẩu tính sai rồi, ta đem sự tình nói cho Cửu ca xong, hắn hơi trầm ngâm nói, bên cạnh tẩu có thêm một người trung thành không phải là chuyện xấu.”

Tuyền Cơ giật mình, Ngọc Trí nhỏ giọng nói: “Tẩu tẩu, không phải Ngọc Trí nói giúp cho ca ca của mình nhưng mà Ngọc Trí cảm thấy Cửu ca thật lòng thích tẩu.”

Tuyền Cơ cười khổ, thật lâu sau mới vỗ vỗ vai của nàng, “Giúp ta đưa Thúy nhi đi qua Phượng Thứu cung giao cho đại tỳ nữ Điệp Phong của ta.”

“Tẩu đi đâu vậy?” Ngọc Trí ngạc nhiên nói.

******

Trữ Tú điện.

Liếc nhìn “Cảnh trí” trước mắt, Tuyền Cơ cười khổ, nàng tựa hồ tới không đúng thời điểm lắm —— mỗi lần tới đều không đúng lúc.

Trong viện, một mỹ nhân mặc cung trang đang cùng Long Phi Ly nói chuyện.

Lần trước là hoàng hậu Úc Thanh Tú, lần này là… ngôi sao bắc đẩu kia, Dao Quang.

Nàng đang chuẩn bị xoay người đi, người nọ cũng đã thấy nàng.

“Niên tần.”

Dù sao có đến hai Niên tần, Tuyền Cơ cũng không quan tâm, xoay người tiếp tục đi ra.

“Niên Tuyền Cơ.”

Không muốn tốn hơi thừa lời, nàng cũng không dừng chân lại, xoay người hướng về phía hắn hành lễ, “Hoàng Thượng, nô tì quấy rầy, nô tì cáo lui.”

Lúc này, Dao Quang cười nói: “Muội muội.”

Một tiếng tỷ tỷ kia Tuyền Cơ quả thật bất lực không thể đáp lại, chỉ gật đầu với nàng, liền chuẩn bị bỏ đi.

“Ngươi đi đi.” Thanh âm Long Phi Ly lạnh lùng.

Tuyền Cơ cười lạnh, đi thì đi. Mới bước được hai bước, vòng eo lại bị người nào đó siết chặt, nàng lắp bắp kinh hãi, thân hình nam nhân cao lớn đã ở bên cạnh nàng.

Dao Quang đã đi tới, thấp giọng nói: “Nô tì cáo lui.”

Trước khi nàng ta rời đi, thoáng nhìn về phía Tuyền Cơ, thần sắc phức tạp, phần lớn là oán hận.

Hóa ra, vừa rồi hắn là kêu Dao Quang đi?

Tuyền Cơ giật mình, đang không biết bắt đầu nói chuyện như thế nào, Long Phi Ly cũng đã buông nàng ra, thản nhiên nói: “Không biết Niên tần đến tìm trẫm có chuyện gì?”

Hắn nói xong liếc mắt nhìn bốn phía liếc một cái, lại nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ừm, vừa đến giờ Tuất, Hạ Tang nên đến đây.”

Tuyền Cơ cơ hồ tức điên, cắn răng hạ giọng nói: “Nô tì tự ý xuất cung là tội lớn, xin Hoàng Thượng…”

Long Phi Ly nhíu mày cười lạnh, “Đây là thành ý của ngươi ư? Niên tần, cầu xin không phải như thế.”

Hắn nhìn nàng một cái, xoay người đi đến thư phòng.

Nếu hiện tại trên chân nàng đang mang là giày cao gót, hoặc là cái loại giày đế chậu đời nhà Thanh thì Tuyền Cơ thề nàng nhất định sẽ cởi ra ném chết hắn, cắn răng rồi lại cắn răng, đi vào theo hắn.

Trong thư phòng, hắn đã ngồi trở lại sau bàn học, trên bàn bày chút thức thức ăn, không phải rau xanh đậu hủ nhưng vẫn đơn giản như trước. Hắn ung dung dùng bữa, tư thế tao nhã.

Nàng căm tức nhìn hắn, ánh mắt hắn khinh đạm, cũng không nhìn nàng.

Tuyền Cơ rốt cuộc nhịn không được, bước nhanh đến trước mặt hắn, nói: “Long Phi Ly, ngươi nói đi, rốt cuộc ngươi muốn ta làm như thế nào?”

Đang ăn ngẩng đầu lên, Long Phi Ly đối diện ánh mắt của nàng, đạm thanh nói: “Ngươi có biết vừa rồi Niên Dao Quang đến tìm trẫm có chuyện gì không?”

Hắn rốt cuộc muốn như thế nào, tội gì đối xử với nàng như vậy? Tuyền Cơ nói: “Ta chỉ muốn biết ngươi muốn ta như thế nào? Cái khác ta không có hứng thú biết.”

Long Phi Ly mặc kệ nàng, tiếp tục nói: “Nàng đến tìm trẫm, là hy vọng đêm nay trẫm lật bài tử của nàng.”

Tuyền Cơ cười khổ, “Vậy thì rất tốt, ngày đó ở Niên gia Hoàng Thượng đã thưởng thức hương thơm của mỹ nhân, hôm nay tiếp tục tận hưởng không phải vừa vặn sao?”

Đồng tử Long Phi Ly hơi co lại, “Nhưng hiện tại trẫm chỉ hứng thú đối với thân thể của ngươi, ngươi nói phải làm sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui