Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

“Như thế nào không có? Chờ thân mình nàng nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta sẽ lại có một hài tử.”

Tay hắn ôm nàng nắm lại thật chặt, nàng có thể nghe ra trong giọng nói của hắn ẩn chứa tức giận, Tuyền Cơ ngẩn ra lại bật cười, hắn là đang tức giận với ai đây?

Long Phi Ly nghe thấy nàng cười, tựa hồ cũng giật mình, nói: “Tiểu Thất.”

Tuyền Cơ nhíu mày, “Hoàng Thượng, xưng hô này không thích hợp với chúng ta, khi đó là nô tì không hiểu chuyện.”

Nàng ngày thường nhiều lần lôi cả tên họ của hắn ra mà gọi, đột nhiên nghe được ngữ khí đạm mạc của nàng gọi một tiếng “Hoàng Thượng”, Long Phi Ly hơi nhướng mi, đè nén ý nghĩ táo bạo trong lòng, nói: “Không phải nàng muốn có hài tử sao?”

“Không phải ngài không muốn sao?” Tuyền Cơ hỏi lại.

“Là hài tử của nàng thì trẫm sẽ muốn.” Tay hắn mơn trớn bụng của nàng, càng ôm nàng chặt hơn một chút.

À, ra là khổ tận cam lai, nàng tựa hồ cũng đã khổ đủ rồi a, Tuyền Cơ cười khổ, có phải nàng nên cảm động đến rơi nước mắt hay không? Cảm giác ủ rũ trong lòng lại càng lớn, nhẹ giọng nói: “Trước kia nô tì cũng không muốn có hài tử, hiện tại cũng vậy.”

“Đừng bực bội với trẫm, hài tử trẫm sẽ cho nàng, còn có phân vị.”

Nghe thấy trong thanh âm của hắn chứa đựng tức giận rất lớn bất quá là gắt gao đè nén xuống, Tuyền Cơ cũng hơi nổi giận, trả lời lại, “Phân vị? Hoàng Thượng muốn lập hài tử của nô tì làm thái tử sao?”

“Nàng muốn như vậy ư?” Thanh âm của hắn ngưng trọng.

Tuyền Cơ cười lạnh một tiếng, “Hoàng Thượng cứ yên tâm đi, tâm tư của Hoàng Thượng thế nào nô tì hiểu được, nô tì sẽ không cùng Như Ý cô cô tranh đoạt cái gì hết, trước kia không hiểu chuyện cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, sau việc ở Vực cung thì sẽ càng không.”

Trong lúc kích động động đến miệng vết thương, nàng cắn chặt cánh môi mới không bật ra tiếng rên.

Long Phi Ly lại lắp bắp kinh hãi, hơi hơi trầm giọng nói: “Đừng nói nữa, ngủ thêm một lát, trẫm ở đây cùng nàng.”

Tuyền Cơ cũng không tiếp tục nhắc lại lời nói lúc nãy, đoán chắc hắn không muốn nghe, nàng cũng không thích nói, bỗng nghĩ tới một chuyện, đột nhiên trong lòng căng thẳng, “Nha đầu của ta đâu? Ngươi không có giết chết nàng rồi ném xuống đáy giếng chứ?”

“Trẫm đã đáp ứng nàng thì sẽ không động đến nàng ta, nàng ta ở Phượng Thứu cung.”

“Ừm.” Tuyền Cơ cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, nghĩ nghĩ, xoay người lại nhìn hắn.

Lần này nàng chuyển hướng không hề báo động trước, Long Phi Ly thấy đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại, thương thế chưa lành, khuôn mặt nhỏ nhắn xanh xao gầy guộc thì trong lòng đau nhói ấn đầu nàng vào trong ngực.

Nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu của nàng.

Tuyền Cơ rất mâu thuẫn với hành động vô cùng thân thiết như vậy, bàn tay chặn trước ngực hắn, nhớ tới chuyện phải nói với hắn, nàng cắn chặt răng mới không có đẩy hắn ra, thấp giọng nói: “Long Phi Ly.”

Nàng kháng cự hắn, hắn làm gì mà không biết? Long Phi Ly vừa giận vừa sợ, nhưng thân thể của nàng chưa lành, hắn không hề nghĩ dùng sức mạnh với nàng. Lúc này nghe thấy nàng nhợt nhạt gọi một tiếng, trong lòng hắn mừng rỡ như điên, nghĩ rằng nếu nàng mở miệng hỏi xin hắn cái gì, hắn cũng đều cho nàng.

“Ta nói với ngươi chuyện này, ngươi tin cũng tốt, không tin cũng tốt.” Tuyền Cơ khẽ thở dài một cái.

“Nàng nói đi.”

“Chuyện Vực cung thực sự là Thúy Nhi vô tình biết được, sau đó nói cho ta, ta sớm đã dặn nha đầu kia, việc này chỉ có thể giữ trong lòng về sau không thể nhắc lại. Sau đó chúng ta lại đi đến đó… nhắc đến là do ta không tốt, ta chỉ là muốn đi xem nữ tử ngươi tâm tâm niệm niệm trong lòng, trừ chuyện này ra thật sự không còn gì khác.”

Nghe thấy khi nàng nói “Tâm tâm niệm niệm” thì chua sót cười khẽ, Long Phi Ly trong lòng thắt lại, hận không thể đem nàng nhập vào trong thân thể của chính mình.

“Long Phi Ly, kỳ thật việc ở lãnh cung rất đơn giản, nếu ngươi chịu tin ta thì sẽ không muốn giết ta.” Tuyền Cơ nói xong cũng thoáng xuất thần, lẩm bẩm nói: “Nói vậy ngươi chung quy không chịu tin ta vĩnh viễn sẽ không phản bội ngươi.”

Từ khi nàng tỉnh lại thì hắn vẫn đè nén cảm xúc, đến khi nàng thê lương nói một câu “Ngươi chung quy không chịu tin ta” rốt cục không thể áp bức được nữa, hắn lôi nàng từ trong lòng ra, hôn lên môi của nàng.

Tàn nhẫn, mạnh bạo, muốn hút lấy hương vị của nàng cho đến khi nàng dùng sức đánh hắn, hắn mới nặng nề siết chặt nàng vào trong lòng, cúi đầu nói từng chữ từng chữ một: “Trẫm tin.”

Tuyền Cơ cười tự giễu, “Ta nói như vậy không phải muốn ngươi tin tưởng, tin hay không tin với ta mà nói đã không còn quan trọng, ta chỉ muốn thương lượng với ngươi một việc.”

“Nàng muốn cái gì? Trẫm đều làm cho nàng.”

Nàng hiểu được hoàng đế hứa hẹn là có ý nghĩa gì, nhưng mà, ‘đều’ ư? Tuyền Cơ muốn nói: nếu ta nhắc lại chuyện cũ, muốn vị trí thái tử thì sao? Câu nói đến cửa miệng nhưng chung quy cũng không thốt ra.

Nàng không phải thật sự muốn, hắn cũng sẽ không cho, những lời này nói thêm cũng không có ý nghĩa, chỉ nói: “Còn nhớ rõ lời ta đã nói với ngươi không?”

“Tiểu Thất?” Long Phi Ly hơi trầm ngâm.

“Bạch Chiến Phong.”

Long Phi Ly rùng mình, lúc này mới nhớ lại lời của nàng trước khi hôn mê ở lãnh cung.

“Nàng làm sao biết được hậu nhân Bạch gia ở chỗ nào?” Hắn vén mấy lọn tóc rớt xuống trán của nàng, thản nhiên hỏi.

“Phật viết: không thể nói.” Tuyền Cơ cười cười, “Long Phi Ly, ta với ngươi trao đổi một điều kiện đi.”

“Không có hắn, trẫm cũng đáp ứng nàng.” Long Phi Ly hơi hơi trầm giọng.

“Không tốt, chỉ có như vậy, ta và ngươi mới không nợ nhau, ta muốn lấy vài thứ từ trên người của ngươi thì nên lấy gì đó để đổi.” Tuyền Cơ cười nói.

Ánh mắt Long Phi Ly u ám, gắt gao nắm vai nữ nhân trong lòng, cả giận nói: “Nàng là nữ nhân của trẫm, trẫm không cần nàng lấy gì đó đến đổi.”

Tuyền Cơ nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: “Long Phi Ly, ngươi có để ý ta không?”

Hoàng đế trẻ tuổi ngẩn ra, khóe mắt Tuyền Cơ nhìn lướt qua mặt hắn phiêu, thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn ửng đỏ, nàng suýt chút bật cười ra tiếng.

“Ừm, được rồi, ngươi không nói lời nào, ta xem như là đúng rồi.”

Không khí chung quang trầm mặc, tay của hắn đặt ở trên lưng của nàng lại siết lại.

Tuyền Cơ hơi vừa lòng gật đầu, nói: “Ta đây nói với ngươi, ngực ta đau, ta muốn đi ngủ.”

Lời của nàng vừa thốt ra khỏi miệng, Long Phi Ly lập tức biến sắc, “Trẫm truyền Thôi y nữ đến.”

“Không, ta chỉ là muốn đi ngủ, nhưng ngươi không cho ta nói chuyện ta muốn nói cho nên ta không thể ngủ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui