Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Nàng không hiểu một câu chờ kia của hắn là có ý gì.

Mà hắn, cũng chẳng hiểu được lòng nàng.

Lòng của nữ nhi rất phức tạp nhưng thật ra cũng rất đơn giản.

Ở trấn Đào Nguyên, lúc hắn tình nguyện vì nàng mà chết, hay khi hắn đưa nàng cây lược, cho dù trí nhớ của nàng không còn, nàng vẫn nguyện ý sẽ cùng hắn sống chết không rời. Về sau, bởi chuyện cây lược, nàng cho rằng hắn hối hận vì đã lỡ hứa nên nảy sinh ra đủ thứ rắc rối . . . Thế nhưng, khi hắn nói cho nàng biết là do Như Ý hiểu lầm, khi hắn muốn nàng thì nàng cũng lặng lẽ đáp ứng hắn, kỳ thực nàng đã thẳng thắn thừa nhận tâm ý của mình đối với hắn rồi.

Liên tiếp trải qua những chuyện như vậy khiến cho nàng phải đắn đo suy nghĩ rất nhiều.

Nàng không thể nào chấp nhận kiểu chuyện tình tay ba, nhưng nàng sẽ không chạy trốn nữa, loạn trong giặc ngoài, trọng trách đè nặng lên đôi vai hắn, nàng sẽ cho hắn có thời gian để lựa chọn.

Hắn muốn nàng cùng trở về, thực ra hắn hoàn toàn có thể trực tiếp nói với nàng, thế nhưng cuối cùng hắn lại chọn cách chế ngự, buộc nàng phải khuất phục. Nếu so về mánh khóe mưu mô, nàng làm sao bì được với hắn?

Trước đây nàng còn chưa thể suy nghĩ cẩn thận, hắn vốn đã nghĩ đến, nếu hắn muốn giết người của Phượng Thứu cung, chỉ cần trừ khử chỗ dựa trong cung của bọn họ là xong, còn Niên phu nhân nữa. . .

Nàng cười gượng, cảm giác mất mát quen thuộc lại dâng lên tự đáy lòng.

Chiếc mạng che mặt được đưa tới trước mặt nàng.

“Đại ca.” Tuyền Cơ khẽ cười.

“Cảm ơn.”

“Tuyền đệ, sắp khởi hành rồi, từ lúc muội bị thương tới giờ, đại ca đã tính thời gian, dù chưa tới nửa tháng song cũng đã quá nửa thời gian rồi. Chúng ta cần phải nắm chắc thời cơ, đối với các mối quan hệ rắc rối trong cung mà nói, dung mạo với muội là điều cực kỳ quan trọng, muội cứ yên tâm, dù là phải trả bằng bất cứ giá nào đại ca nhất định sẽ lấy thuốc này về cho muội.”

Tuyền Cơ muốn nói đôi lời với Bạch Chiến Phong, nhưng hắn vừa dứt lời thì đã rời đi, đến gặp hai người Hạ Tang và Đoạn Ngọc Hoàn để thương lượng công việc trên đường đi.

Bên kia, Ngọc Trí đang chăm chăm nhìn Bạch Chiến Phong. Nhìn ánh mắt của Ngọc Trí, Tuyền Cơ không khỏi thấy nao nao, nhưng lại không hề phát hiện sau lưng, sắc mặt Thanh Phong ngày càng u ám.

Phía chân trời, nắng rạng bừng lên giữa những tầng mây, chỉ mới nãy thôi sắc bình minh vẫn còn ửng hồng, vậy mà giờ đây ánh mặt trời đã chói sáng rực rỡ.

Tuyền Cơ chợt nghĩ, chỉ mong đường về, nên gió một quãng, mưa một chặng mới tốt.

***********************

Đoạn Kiếm Môn ở ngay giữa vùng tiếp giáp của quận Yên Hà và quận Vong Ưu, cách nơi này không xa lắm.

Long Phi Ly đã dẫn theo một nửa quân tử vệ, còn để lại toàn bộ cấm quân, bảo vệ an nguy cho Tuyền Cơ.

Một ngàn cấm quân dưới tay Đoạn Ngọc Hoàn này không phải hạng xoàng, toàn là tinh nhuệ hiếm có, một lòng trung thành tận tâm với Hoàng Đế.

Long Phi Ly còn e ngại nhiều người sẽ dễ lộ hành tung nên dọc đường đi, cấm quân được phân thành từng nhóm, ẩn mình ở các vùng phụ cận, khi khẩn cấp thì có thể điều động. Thế nhưng đội cấm quân này vẫn không hề biết người mình đang hộ tống trên đường này chính là phi tần của Hoàng Đế.

Trước khi đi, Long Phi Ly đã phân phó thủ hạ, tử vệ do Hạ Tang quản lý còn cấm quân thì do Đoạn Ngọc Hoàn cùng Bạch Chiến Phong điều động.

Trên đường, Ngọc Trí vén rèm lên cho thoáng, Tuyền Cơ thấy Bạch Chiến Phong cùng Đoạn Ngọc Hoàn vẫn cưỡi ngựa theo sát bên hông xe, thỉnh thoảng lại rì rầm trao đổi với nhau.

Đoạn Ngọc Hoàn thống lĩnh quân cấm vệ đã nhiều năm, Tuyền Cơ để ý, phát hiện giữa hai người, phần lớn là Bạch Chiến Phong nói, còn Đoạn Ngọc Hoàn chỉ im lặng nghe, thi thoảng gật gật đầu.

Nàng chợt ngộ ra dụng ý của Long Phi Ly, hắn hẳn đã bắt đầu khảo hạch người này xem tương lai có thể đảm nhiệm vị thống soái dẫn dắt Tây Lương chinh chiến với Hung Nô được hay không. Ngoài võ công, còn phải có lòng trung thành, tận tâm tận lực cùng mưu thao kế lược mới xong.

Mảnh rèm nửa khép nửa mở, cuốn theo từng cuộn nắng nhàn nhạt khẽ khàng, Bạch Chiến Phong thi thoảng vẫn đưa mắt liếc qua bên này. Trừ cảm giác đau đớn mỗi lần nhớ tới người nọ, tựu chung Tuyền Cơ cảm thấy thực an lòng.

Đàn ông nhiều lúc là một loài động vật rất kỳ lạ, chỉ nhờ một người trung gian như nàng, Long Phi Ly lại dám giao phó cả ba mươi vạn đại quân vào tay Bạch Chiến Phong.

Hắn là một người cơ trí, hẳn sẽ không vướng vào cái bẫy tình ái.

Có lẽ, đó mới chính là Hoàng Đế!

Có lẽ, một khi nàng đã quyết định đi theo hắn thì vẫn cần phải học hỏi rất nhiều thứ, ví như . . . bao dung, bao dung mà không phải thỏa thiệp. Đến lúc nào thiên hạ thái bình, hắn sẽ phải quyết định giữa nàng và Như Ý.

Nếu như nàng không phải là duy nhất trong lòng hắn, vậy thì, nàng có thể ra đi!

Chỉ là, trong lồng ngực không ngăn được nỗi đau tê tái, nhắm mắt, khẽ hừ một tiếng: phải biết chăm lo cho bản thân, khiến cho bản thân vui vẻ, dù cho một ngày nào đó sẽ phải lẻ loi cô tịch, một mình một bóng. Rồi đây những cuộc cãi vã giữa chúng ta rất nhanh sẽ chấm dứt, hoặc có thể nói sẽ không còn một bí mật nào mà đôi bên chẳng thấu tỏ. Ta sẽ vui vẻ mà yêu chàng, ngây ngốc yêu chàng, không cần so đo thiệt hơn . . .

Ngọc Trí ngẩn ngơ nhìn Tuyền Cơ, gió thổi tấm mành phất phơ, ánh mắt dịu dàng của Bạch Chiến Phong cũng theo đó mà lọt vào. Ngọc Trí kinh ngạc nhìn hắn, chỉ thấy hắn lẳng lặng liếc Tuyền Cơ một cái rồi lập tức quay đầu đi, nhìn thẳng phía trước, con ngươi trong suốt mà kiên nghị.

Ngọc Trí cắn môi, tẩu tẩu là một người tốt, nàng không trách tẩu tẩu, chỉ là không biết Bạch đại ca liệu sẽ có thể thích một người khác được nữa không? Nàng hốt nhiên cảm thấy kinh hãi, sao mình lại có cái ý nghĩ như vậy được? Nàng nghiêng người định khép mành che lại thì thấy đôi mày lưỡi mác của Hạ Tang khẽ nhíu, nhìn nàng lạnh nhạt.

Trong lòng nàng rối rắm như tơ vò, rốt cuộc cảm thấy Hạ Tang bây giờ so với một Hạ Tang trước đây dường như có chỗ khang khác . . . Bàn tay run lên, mành đã buông xuống.

Sao đan đầy trời, vắt mái tóc ướt sũng ra sau lưng, Tuyền Cơ bước lên khỏi hồ mặc lại y phục.

Trong nhóm tử vệ cũng có con gái, họ đứng ở bốn phía canh chừng để cho nàng an tâm mà tắm rửa trong hồ. Đêm nay sẽ ngủ lại ở bìa rừng này. Vì phải hết sức che dấu hành tung, Bạch Chiến Phong quyết định chỉ đi men theo con đường nhỏ bên hẻm núi, ngày mai có thể sẽ đến được Đoạn Kiếm Môn.

Nàng mặc quần áo, ngồi dựa bên một tảng đá cạnh bờ hồ, thoáng ngẩn người. Đột nhiên từ bụi cây đằng trước truyền đến âm thanh lạo xạo khiến nàng hoảng hốt, hỏi: “Ai đó?”

Một bóng áo xanh chậm rãi bước ra từ dưới tàng cây.

“Thanh Phong?”

Tuyền Cơ lúc này mới yên lòng, chả trách sao tử vệ không ngăn cản. Mà Thanh Phong vẫn chầm chậm đi tới gần nàng, điệu bộ hình như có chút . . . kỳ quái.

******

Quán trọ ngoại thành Đế Đô.

Hai bóng người nhanh nhẹn nhảy khỏi lưng ngựa, lập tức có vài gã từ vệ từ trong phòng chạy ra tiếp nhận cương ngựa.

Ba con thiên lý mã liên tục phi nước đại không ngừng nghỉ, Long Phi Ly cùng Long Tử Cẩm chạy suốt đêm về đến Đế Đô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui