Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

An Cẩn sớm đã rất bối rối hoảng sợ, run run nói: “Hoàng Thượng, xin hãy nghe nô tì nói, là Niên phi nương nương dung túng tỳ —— ”

“Nhưng bây giờ trẫm không hỏi ai đúng ai sai!” Long Phi Ly cười lạnh, liếc Từ Hi một cái.

Tuyền Cơ ngẩn ra, trong lòng vừa ý thức được Long Phi Ly muốn làm cái gì thì cánh tay hắn đã vươn ra, kéo nàng vào trong lòng, ấn đầu nàng vào ngực chính mình, Tuyền Cơ trong lòng nhảy loạn, bên tai là tiếng hét hỗn độn kinh hoàng, còn có tiếng kêu gào thê lương thảm thiết.

Nàng gỡ tay hắn ra, run run từ trong lòng hắn ngẩng đầu ra nhìn thì chỉ thấy máu tươi chảy đầy trên mặt đất, hai bàn tay rõ ràng nằm trơ trọi, trong đó lộ ra một miếng ngọc bội bị một bàn tay che khuất hơn phân nửa, vốn là bàn tay trắng ngần nhưng giờ phút này trên chỗ cắt huyết nhục mơ hồ ——ngực nàng thấy buồn nôn, suýt chút nữa nôn ói ra.

Ở bên cạnh, Ngọc Trí lùi ra sau lưng Hạ Tang không ngừng nôn khan.

A Thi nằm sóng xoài, tóc mai ướt đẫm mồ hôi, đã ngất đi, trừ An Cẩn gương mặt trắng bệch, ngã bệt tại chỗ không thấy nhúc nhích gì, Hoa phi, Tuệ phi còn cả Uyển Nghi đã sớm lùi ra phía sau.

Không người nào sắc mặt không trắng bệch.

Long Phi Ly thản nhiên phân phó: “Những nội thị vừa rồi mạo phạm Niên phi đều phải phạt đánh năm mươi trượng.”

Tiếng nói hắn vừa dứt thì đã có cấm quân tiến lên lôi mấy tên thái giám run run tóc tai rối loạn ra ngoài.

Môi Tuyền Cơ khẽ nhúc nhích, Điệp Phong và Thúy Nhi đang dìu nhau đứng lên, ánh mắt Điệp Phong sắc bén nhìn thấy Long Phi Ly nhẹ nhàng đưa mắt qua, bèn kéo Thúy Nhi phục trước mặt Tuyền Cơ, Thúy Nhi có chút không hiểu, thấp giọng kêu to một câu, “Chủ tử.”

Nhìn thấy ánh mắt Thúy Nhi bị thương, Tuyền Cơ bèn nuốt lời nói cầu tình trở lại, tránh ra khỏi lòng Long Phi Ly, tiến lên ôm Thúy Nhi, lại nắm lấy tay Điệp Phong.

Chúng phi vu hãm Điệp Phong hai người, vốn là đã đuối lý trước, nhưng Long Phi Ly lại nói một câu ‘Không hỏi ai đúng ai sai’, thì có ai mà không kinh hãi? Nói như vậy nghĩa là cho dù người sai thật sự là Niên phi thì hắn cũng che chở nàng, vậy thì nếu người sai là các nàng thì sao đây?

An Cẩn lúc này đã khôi phục vài phần thần trí, kêu tiểu tỳ nữ A Tố đang run rẩy bên cạnh dìu mình đi đến trước mặt Long Phi Ly, quỳ xuống khóc nức nở nói: “Hoàng Thượng trân trọng Niên phi tỷ tỷ, nô tì… Không dám nói thêm gì nữa, nô tì chỉ cầu công đạo, nhưng việc này quả thật là Niên phi tỷ tỷ có lỗi trước, việc này, Hoa Tuệ nhị vị tỷ tỷ cùng với Uyển Nghi muội muội đều có thể làm chứng.”

Hoa phi cùng Tuệ phi tiến lên, chân thành cúi đầu, Hoa phi nói: “Hoàng Thượng tới vừa đúng lúc, vừa mới nghe Cẩn tần nói tỳ nữ của Niên phi muội muội lấy trộm đồ của Uyển Nghi muội muội, nô tì cùng Tuệ muội muội đang không biết phân biệt đúng sai, chưa từng nghĩ đến nô tỳ của Cẩn tần lại lớn mật lỗ mãng như thế.”

Khá lắm Hoa phi, chỉ nói một câu thì đã giũ sạch quan hệ của chính mình cùng chuyện vừa rồi, sắc mặt An Cẩn càng trở nên thảm đạm… Hôm nay thật sự phải chết ở trong này sao? Hoàng Thượng đối với Niên phi là sủng ái thật sự hay là giả vờ sủng ái? Cho tới bây giờ, nàng thật sự không hiểu được.

Uyển Nghi hoảng sợ, căng thẳng run rẩy đi tới quỳ đến trước mặt Long Phi Ly.

Long Phi Ly không nói tiếng nào, ánh mắt từ từ nhìn Tuyền Cơ, Tuyền Cơ ngẩn ra, hắn muốn nàng định đoạt sao?

Tuyền Cơ nhíu mi, nàng thấy A Thi bị phạt rất thảm, vốn không muốn truy cứu tiếp, nhưng An Cẩn lại ép buộc một lần nữa, nếu lần này bỏ qua cho nàng ta thì khó nói sẽ không có lần sau, nếu chỉ một mình nàng thì không sao nhưng cũng không thể cứ gây phiền phức cho người trong Phượng Thứu hoài được.

Nàng buông Điệp Phong và Thúy Nhi ra, cắn môi, quỳ xuống bẩm tấu: “Hoàng Thượng, nô tì có thể chứng minh vật này không phải do tỳ nữ của nô tì lấy trộm.”

Long Phi Ly tự tay nâng nàng dậy, gật đầu nói: “Tốt lắm, nàng chỉ cần nói cho bọn họ nghe là được.”

Hắn không nói gì, nhưng tay hai người nắm nhau, cộng thêm ánh mắt hơi hơi mong đợi cổ vũ của hắn, nàng biết là nàng không có gì phải sợ hãi.

Nàng nhẹ nhàng cười, không sợ, cũng không lùi bước.

Đi đến trước mặt Uyển Nghi, đưa tay chỉ vào vũng máu, nàng nhẹ giọng hỏi: “Uyển Nghi cô nương, khối ngọc bội khắc hình tường vân này là của cô à?”

Uyển Nghi hơi chần chờ một chút, ở phía trước mặt An Cẩn đã biến sắc, nàng vừa muốn hét lên bảo không phải, nhưng đột nhiên nhìn thấy Long Phi Ly liếc nàng một cái, khóe miệng cười như không cười, tâm nàng u mê, kinh hoàng nuốt lời định nói trở vào.

Bên kia, Uyển Nghi đã thấy không thể không nhận bèn gật đầu.

“Điệp Phong, nhặt ngọc bội lên đi.” Tuyền Cơ nói.

“Vâng thưa nương nương.” Điệp Phong run rẩy lại chán ghét nhìn bàn tay trên mặt đất, nhắm mắt dùng một tay gỡ lấy ngọc bội.

Tuyền Cơ thấp giọng nói: “Trình ngọc bội lên cho Hoàng Thượng nhìn xem.”

Uyển Nghi trong lòng bất an, Hoa phi Tuệ phi liếc nhìn nhau một cái, còn đang thấy khó hiểu thì Điệp Phong dâng ngọc bội lên tay Long Phi Ly.

Ánh mắt Long Phi Ly nheo lại, khóe miệng khẽ nhếch, trong phút chốc An Cẩn chỉ nhìn đến thấy một miếng ngọc bội xanh biếc nặng nề dừng trước mặt mình, nhất thời lạnh toát cả người, xụi lơ trên mặt đất.

Uyển Nghi đang nghi ngờ kinh hãi, bên cạnh Tuyền Cơ xoay người nhặt ngọc bội lên, nhìn nhìn rồi nói: “Uyển Nghi cô nương, ngay cả ngọc bội của chính mình mà cũng không biết sao? Hình khắc trên miếng ngọc bội này không phải là tường vân mà là hình long phượng.”

Uyển Nghi mặt xám như tro tàn, giật mình tại chỗ, sau một lúc lâu, dập đầu mạnh với Tuyền Cơ, run giọng nói: “Cầu xin nương nương thứ tội, nô tỳ nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, hồ đồ phạm lỗi mới nghe theo lời của Cẩn tần.”

Uyển Nghi cũng không hồ đồ, không nói đến tình hình xảy ra đêm đó mà chỉ riêng cư xử hiện tại của hoàng đế thì nàng đã biết hoàng đế cực sủng Tuyền Cơ, quyền sinh sát liền nằm trong tay Tuyền Cơ, cho nên nàng không cầu xin hoàng đế ngược lại lại cầu xin Tuyền Cơ.

An Cẩn cười thảm một tiếng, nhìn chằm chằm Tuyền Cơ, lẩm bẩm nói: “Không thể nào! Ngươi làm sao biết được?”

Tuyền Cơ lắc đầu, nói: “Cẩn tần, lần vu oan này thậm chí là do ngươi nhất thời nảy lòng tham đúng hay không?”

An Cẩn cả kinh, nàng không nói gì, nhưng ánh mắt ảm đạm thất sắc cùng khiếp sợ cũng đủ khiến mọi người hiểu là Tuyền Cơ nói đúng!

“Tẩu tẩu, làm sao tẩu biết đây không phải là đồ của nàng ca cơ kia thế?” Ngọc Trí nhảy vọt đến, vãn lắc tay Tuyền Cơ.

Tuyền Cơ cầm tay Ngọc Trí nhìn về phía An Cẩn.

“Ta đã hỏi nha đầu của ta, các nàng chỉ là trùng hợp đi ngang qua ngự hoa viên, thì chắc hẳn là ngươi không thể nào đã chuẩn bị sẵn sàng để hãm hại các nàng, tỳ nữ A Thi của ngươi sau khi soát người tìm thấy ngọc bội mà vẫn nắm chặt nó trong tay, điều này không phải có chút kỳ quái hay sao? Nếu đây là đồ của Uyển Nghi thì không phải nên trả lại cho chủ nhân của nó sao? Còn nữa, Uyển Nghi vừa mới tiến cung, chưa quen thuộc tình huống ở trong cung thì làm sao dám tùy tiện ra chủ ý đi hại người khác chứ, nhiều lắm cũng chỉ là phối hợp thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui