Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Khi môi hắn chạm vào nơi mẫn cảm trước ngực nàng, khi thì hôn khi thì cắn, khi thì nhẹ khi thì nặng khiến cả người nàng run lên, cả người như bị khơi dậy một trận nóng cháy khó chịu rồi quét khắp tứ chi.

Thân thể càng nóng càng khiến thần trí Ngọc Trí mê muội, nàng không biết mình phải làm gì, chỉ theo bản năng vùi sát vào người hắn làm cho hai người càng thêm thân mật. Ở trong lòng hắn khiến bao bất an của bị triệt tiêu, và dường như chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt khó chịu trong cơ thể và khiến cơn đau đớn, khao khát khó hiểu phía hạ thân từ từ biến mất.

Mới trước đây, hắn vẫn thường ôm nàng vào ngực; sau đó khi cả hai đã trưởng thành, hắn không còn ôm nàng như thế nữa. Thi thoảng nàng bị ủy khuất hoặc tủi thân vì chuyện gì đó thì hắn mới ôm vào lòng an ủi. Nàng đã sớm cảm nhận được lòng tay ấm áp, rộng lớn của hắn nhưng hiện tại hai người dính chặt vào nhau thế này, nàng mới phát hiện ra cơ thể hắn thực tinh tráng, cơ bắp chứ không hề gầy yếu thư sinh như vẻ bề ngoài.

Nàng nghe thấy tiếng hắn thở dốc càng ngày càng nặng, môi hắn từ trên cơ thể trở lại môi nàng. Nàng nghe thấy giọng hắn khàn khàn thì thầm, thanh âm chầm chậm tiêu tán giữa cánh môi nàng.

– Ngọc nhi!

Hắn không gọi nàng là Ngọc Trí, lại càng không kêu là công chúa, hắn gọi nàng là Ngọc nhi. Không hiểu sao nàng rất thích cách xưng hô mới mẻ này.

Hắn vẫn tiếp tục chiếm đoạt môi nàng, không chịu buông ra, một lần lại một lần khàn khàn gọi tên nàng. Một tay hắn đỡ phía sau lưng nàng, còn một tay nhẹ nhàng xoa nắn, nắm giữ, hưởng thụ. Cảm giác như giữa trưa hè đang say ngủ, bỗng được cơn gió mát thổi lướt qua, thổi bay mọi nóng bức; rồi lại cảm giác như được vẩy lên người những giọt nước mát lạnh, từ môi rồi tới cả cơ thể.

Trong lòng háo hức, lâng lâng khiến Ngọc Trí không biết phải làm sao để bình ổn lại cơ thể đang run run của mình; vừa thẹn vừa ngượng, nàng muốn làm gì đó đáp lại hắn nhưng lại giật mình nghĩ làm thế liệu có bị xem là không có liêm sỉ? Đầu óc đê mê rốt cuộc cũng hoạt động, mà thời điểm hoạt động lại nghĩ tới chuyện này… thật xấu hổ! Bất giác, cánh tay vòng sau lưng hắn đánh nhẹ một cái.

Vì cái đánh của nàng, Hạ Tang hơi khựng người lại. Hai người quá gần gũi nên nàng có thể cảm nhận được điều này. Sau đó, môi hắn chầm chậm rời khỏi môi nàng, lúc tách ra còn kéo theo đường tơ dịch bọt từ khóe miệng cả hai. Nếu có ánh đèn, nhất định trông cảnh này rất kích khích và khêu gợi. Bàn tay đang đặt trên người nàng cũng không động đậy nữa, song nơi mềm mại của nàng vẫn còn ngượng ngùng nằm gọn trong tay hắn, cảm nhận một cách rõ ràng sự thô ráp. Nàng chợt cảm thấy bất an, không chỉ vì sự vui thích của cơ thể mà còn vì cảm giác của hắn. Hắn không thích nàng sao? Nghĩ vậy, nàng hơi tủi thân, bất an trong lòng càng theo đó lớn dần. Vì sao? Vì nàng đánh hắn? Nhưng mà… đó là vì trong lòng nàng cảm thấy vui… Nàng không hiểu, cũng không chắc chắn, khẽ cắn môi… Lấy hết can đảm, nàng kéo gáy hắn xuống, ngốc nghếch hôn hắn, học cách hắn làm với nàng.

Cả người hắn dường như chấn động, ngay cả cánh tay đang đỡ phía eo nàng cũng run lên kịch liệt. Nàng cũng không suy xét nhiều tới phản ứng của hắn nên cái lưỡi bạo dạn vói vào trong miệng hắn; trong nháy mắt, chiếc lưỡi của cả hai nhanh chóng quấn vào nhau. Nàng chợt thấy đau, bởi bàn tay đang nắm trọn bầu ngực nàng dùng sức niết vào. Nàng đau, muốn thốt ra thành tiếng nhưng hắn lại nhanh hơn một bước, dùng lưỡi bức bách nàng, đảo khách thành chủ. Nụ hôn của hắn càng ngày càng gấp khiến lồng ngực nàng càng ngày càng thiếu dưỡng khí. Vô thức, nàng lại bấu chặt vào quần áo hắn. Nếu không có cánh tay phải mạnh mẽ của hắn ôm lấy eo nàng thì nhất định nàng đã xụi lơ, té ngã rồi.

Theo tiếng thở gấp gáp, tay trái hắn vội vã tìm kiếm xuống dưới váy nàng, phát hiện ra nơi tư mật rồi nhẹ nhàng vuốt ve. Cả người nàng phút chốc nóng như bị thiêu cháy. Tay hắn mặc dù bị thương nhưng ngón tay vẫn vô cùng linh hoạt, không cần dùng nhiều sức nhưng động tác ấn niết, xoa nắn rất nhẹ kia cũng đủ khiến hạ thân nàng bốc hỏa. Bao khố dưới váy đã ẩm ướt, cảm giác xấu hổ và thích thú giống như ngón tay hắn liên tục áp bách nàng, khiến nàng cảm thấy mình sắp chết mất thôi.

Nàng không hề nghĩ rằng hai người sẽ thế này. Dù biết giữa nam nữ phải có chút chuyện thân mật gì đó, điều này mấy lão mama và nữ quan trong cung đã chỉ dạy, song từ trước tới nay nàng chưa hề trải qua nên không biết tiếp theo hắn sẽ làm gì nàng. Hiện tại, nàng chỉ biết rằng, mình đang run và cũng sợ nữa nhưng nàng sẽ không ngăn lại… nếu hắn muốn nàng.

Nghĩ tới đây, bất chợt nàng như ý thức được điều gì, trái tim nảy lên một nhịp. Nàng quên, nàng đã quên mất… Cho dù bản thân nàng không biết liêm sỉ nhưng hắn sao có thể làm chuyện này với nàng được?

~~~ ngươi là thái giám, ngươi là một thái giám… Vậy mà ta lại thích một tên thái giám!

~~~ vấn đề ở chỗ thân phận ngài ấy không thể ban thưởng bình thường. Ngài ấy mới chỉ ngoài hai mươi, so với chúng ta còn nhỏ hơn mấy tuổi nhưng đã ngồi đến chức tổng quản. Các ngươi nghĩ, nếu ngài ấy không phải thái giám thì sẽ làm chức vị gì?

Câu nói của Lãnh San và tên binh lính kia oanh tạc vào đầu Ngọc Trí khiến mọi thứ nổ tung một tiếng. Nàng vội nhắm tịt mắt lại, cảm giác như từ trên mây rơi xuống đất. Quá bất ngờ làm nàng không biết nên phản ứng thế nào, trong đầu không ngừng lướt nhanh vài hình ảnh. Khi làm việc này, rốt cuộc bọn họ xem như trò chơi hay là gì khác? Ý nghĩ này vừa xuất hiện lập tức bị nàng phủ định. Không phải, nàng không quan tâm cái gì mà dơ bẩn; hắn là một nội thị thì thế nào? Hắn vẫn là Hạ Tang!

Nàng biết, hắn yêu nàng, không phải là sự trân trọng đơn thuần trong tình huynh muội. Giống như tên binh lính kia nói, cho dù với thê tử của mình cũng không nhất định làm được như vậy; thế mà vì gương mặt đã bị tàn phá của nàng, hắn cam nguyện hy sinh tay chân mình. Càng nghĩ, nàng càng cảm thấy mình thực may mắn vì có được một người như vậy yêu thương. Bản thân nàng cũng thích hắn, sự “thích” này không còn giống với trước kia, cũng không giống tình cảm đối với Bạch đại ca. Bạch đại ca… hình như đã rất lâu nàng không nghĩ tới y.

Tâm tư của chính mình… vậy mà tới tận lúc này mới biết!

Cánh tay run rẩy của nàng chầm chậm hạ xuống, nàng không dám động vì sợ bị hắn phát hiện ra dị trạng và suy nghĩ của mình, sợ hắn sẽ để ý. Nàng ôm chặt cổ hắn, mặc hắn thăm dò, miệng cong lên cười – một nụ cười cất chứa chút ngọt, chút đắng. Thân mình nàng chợt run lên, bởi nút thắt đai lưng trên váy đã bị một bàn tay nóng rực nhẹ nhàng kéo xuống…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui