Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Lữ Tống cũng không nói chuyện, thân hình hắn đột nhiên nhoáng lên, Điệp Phong kêu lên thất thanh, hắn đã điểm huyệt Tuyền Cơ, ôm lấy nàng, lại thản nhiên liếc nhìn Điệp Phong, “Nếu ngươi muốn đi theo bên cạnh Niên Phi, chúng ta có thể mang ngươi đi cùng.”

“Ta hiển nhiên sẽ không rời khỏi người.” Điệp Phong quá đổi vui mừng, theo Lữ Tống ra khỏi cửa.

Hắn lại đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn bốn phía, nhẹ giọng nói: “Oh, lại có người tới nữa? Các hạ, hiện thân đi.”

Điệp Phong cả kinh, lại không biết người mà Lữ Tống nói là người một nhà hay là địch nhân, quanh bốn phía tường gạch ngói xanh này còn có người sao?

Khi nàng còn đang kinh nghi, một thanh y, một hồng y, cùng chính là Hạ Tang cùng công chúa Ngọc Trí đã rời cung một đoạn thời gian xuất hiên. Còn có một tử y nam tử, cũng chính là tử vệ!

“Tẩu tẩu.” Ngọc Trí vừa kinh vừa mừng, liên tục gọi.

Tuyền Cơ mừng rỡ, gọi: “NGọc Trí, sao muội lại đến đây? Mau cứu ta, ta muốn đi tìm Cửu ca của muội.”

Ngọc Trí lau khóe mắt ướt át, nói: “Bọn muội vẫn qua lại thư từ với Thập ca, biên quan báo nguy, Cửu ca đã phân tích qua thế cục, biết mấy ngày này tất xảy ra đại sự, trong thư Thập ca cũng đã nói cho bọn muội biết, bọn muội liền lặng lẽ trở về. Mọi người đều ở đây, bọn muội không thể bỏ đi một mình, sống hay chết, chúng ta cùng gánh chịu!”

Tuyền Cơ cười trong nước mắt, nhìn Lữ Tống, “Tiểu Lữ Tử, đã nghe chưa? Nể tình ta và ngươi có một năm tình nghĩa, van cầu ngươi, thả ta đi.”

Lữ Tống nhíu chặt mày rồi lại thả lỏng, “Tổng quản là phụng mệnh hoàng thượng mà đến?”

Hạ Tang nhẹ lắc đầu, cười nói: “Ngày đó, Hạ Tang đưa ngươi đến cung Phượng Thứu, không nghĩ tới, một nội thị nho nhỏ, vậy mà lại là ngọa hổ tàng long, chính như nương nương nói, cũng là một đoạn duyên phận, hôm nay chúng ta tội gì phải đánh tới ngươi sống ta chết.”

Lữ Tống cất cao giọng nói: “TRách nhiệm của Lữ Tống là che chở chu toàn cho Niên phi, ngươi là tâm phúc của hoàng thượng, hiểu được tâm tư của hắn, tự đáy lòng hắn là muốn đưa Niên phi xuất cung an toàn, người cần gì phải cản trở Lữ Tống?”

Hạ Tang liếc nhìn Ngọc Trí, mâu quang hơi trầm xuống, Ngọc Trí nắm lấy tay hắn. Điệp Phong ở một bên chấn kinh, Hạ Tổng quản cùng công chúa ——-

Lữ Tống vốn cũng chẳng trông chờ điều gì, thần sắc không đổi, chỉ là hơi nhướn mày.

Hạ Tang thản nhiên nói: “Từ lúc hoàng thượng mang ngọc tặng cho nương nương cho đến nay cũng đã được một đoạn thời gian, khi đó mọi chuyện còn chưa phát sinh, ngài ấy có thể tìm người dịch dung thành nương nương là đã có thể đưa nương nương rời khỏi hoàng cung, vì sao phải đợi cho đến hôm nay khi đại quân ập đến mới phiền đến Tiên Nghiên Đài?”

Lữ Tống mặt mày khóa sâu, không nói tiếng nào nhìn Hạ Tang.

“Ngươi kỳ thật cũng hiểu, Hoàng thượng bất quá là muốn nhìn nương nương nhiều thêm một chút, nếu hôm nay bại, đó là vĩnh sinh.” Hạ Tang cười nói: “Nương nương kỳ thật cũng vậy.”

“Tổng quản đại nhân muốn vi phạm mệnh lệnh của Hoàng thượng?” Lữ Tống nhíu mày hỏi lại.

Ngọc Trí bỉu môi nói: “Nói nãy giờ, ngươi còn không hiểu sao? Chúng ta là muốn Cửu ca và tẩu tẩu ở bên nhau.”

Hắn làm sao không rõ, chỉ là —– Lữ Tống thở dài một tiếng, trong mắt lưu quang ôn oánh, thả Tuyền Cơ ra, nhẹ giọng nói: “Tổng quản đại nhân, lên đi, Tiên Nghiên đài có quy củ của Tiên Nghiên Đài, ngươi phải giết được ta thì mới có thể mang người rời đi.”

* ôn oánh: ôn nhu mà trong suốt

Thần sắc Hạ Tang khẽ biến, đột nhiên cúi ngươi ở bên tai Ngọc Trí nói nhỏ vài câu. . . . . .

*******

Trong viện âm thanh đánh nhau kịch liệt tựa hồ vẫn còn ở bên tai, tay áo phiêu phiêu lấp lánh trên con đường u tối trong Lan Lâm. Chạy thẳng đến đây, chỉ cách nhau một cánh rừng, bên ngoài vang lên âm thanh thét to của binh sĩ. Đột nhiên,một bạch y nam nữ tữ dừng lại, nắm chặt bạch y nữ tử.( đoạn trên Ngọc Trí bận áo hồng, chạy xuống đây lại thành áo trắng rồi =.=!)

Hai người này chính là Ngọc Trí và Tuyền Cơ. Hạ Tang mang theo tử vệ đánh nhau sinh tử với Lữ Tống, Ngọc Trí thừa cơ mang Tuyền Cơ ra ngoài.

Tuyền Cơ cả kinh, đã thấy trong mắt Ngọc Trí nước mắt đong đầy, “Tẩu tẩu, trước cửa điện Kim Loan đã bị ba ngàn binh lính của Ôn Như Khải vây quanh, Thập ca lĩnh chưa tới một ngàn thân binh đang giằng co cùng Ôn tặc ở của điện, ngoài hoàng thanh, các võ quan bên Cửu ca cũng đã dẫn hơn ba vạn cấm quân chống lại binh lính của Ôn tặc, phiên vương, bên bọn chúng cộng lại cũng phải gần hai mươi lăm vạn tinh binh.”

Quân số cách xa như thế, đại thế đã mất! Bạch đại ca, Dung tướng quân cùng binh sĩ còn đang tác chiến tại biên quan, những người này lại muốn xâu xé Tây Lương! Người nọ ngạo khí, không chịu cắt đất cầu hòa với Hung Nô, Hung nô nhập chủ Tây Lương, bách tính Tây Lương sẽ không còn có thể an cư lạc nghiệp được nữa! Binh, ở biên quan còn đang tử thủ chống chọi, hắn không triệt binh, thì hôm nay Tây Lương cũng sẽ bị mất trong tay bè đảng bọn sài lang hay sao?

* Nhập chủ: kiểu như cai tri, đô hộ

Trong lòng nàng cực kỳ bi ai, ngoài rừng bốn phía đều là quân binh, cũng giống như Ngọc Trí, nàng không dám khóc thành tiếng, vành mắt cũng đã nóng ướt.

“Tẩu tẩu, bây giờ tẩu không thể ra ngoài, phải đi đến cuối Lan Lâm, ở cuối Lan Lâm có một cánh cửa thông với Kim Loan điện, tẩu có thể đi vào từ chỗ đó. Tinh Oánh sẽ ở đó tiếp ứng cho tẩu.” Ngọc Trí nâng tay lau nước mắt, cắn răng muốn nhanh chóng nói cho xong lời dặn dò.

“Tinh Oánh không phải đang theo Ngọc Hoàn ra chiến trường hay sao? Sao lại trở về?”

“Không biết tại sao, Thập ca nói, Cửu ca đã sớm âm thầm gọi nàng và Ngọc Hoàn trở về! Nhưng việc để tẩu đi gặp Cửu ca, những người khác không biết, chỉ có muội, Hạ Tang cùng Tinh Oánh biết, những người khác nhất định sẽ ngăn cản, nhưng Tinh Oánh cũng là nữ nhân, nàng cũng hiểu được lòng của tẩu.”

Tuyền Cơ càng nghi nghờ, lập tức giật mình, “Ngọc Trí, muội không đi cùng với tỷ sao?”

“Xin lỗi, tẩu tẩu, Ngọc Trí chỉ có thể đưa tẩu đến đây. Muội muốn quay lại, Hã Tang hắn . . . . . hắn đã chết.” Ngọc Trí khóc nói: “Muội muốn trở lại, muốn cùng hắn chết cùng một chỗ.”

“Ngọc Trí, muội nói bậy bậ gì vậy?” Tay chân Tuyền Cơ lạnh lẽo, cả người run run, lại giật mình vội nói, “Ngọc Trí, muội đừng nói bậy.”

Ngọc Trí bi thương cười, “Tẩu tẩu, may mắn là người của Tiên Nghiên Đài đang ở nơi khác tiếp ứng, đến đay chỉ có mình Lữ Tống, càng may mắn là Lữ Tống cùng tỷ có một đoạn nhân tình, Hạ Tang nói cho muội biết, là Lữ Tống cố ý để tẩu rời đi. Hắn nói hắn không nhầm, bởi vì với võ công của Lữ Tống, dù mang theo tẩu đánh nhau, cũng có thể giết hắn và tử vệ, Lữ Tống thả tẩu qua một bên là có tính toán, muội mới có cơ hội mang tẩu rời đi.”

Nhưng, Lữ Tống cũng có trách nhiệm của hắn, trừ khi giết hết bọn Hạ Tang, nếu không khi quay về Tiên Nghiên đài hắn sẽ không thể giao phó.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui