Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Hắn dò nhìn một chút thần sắc Long Phi Ly, mặt ngoài vẫn bình tĩnh, tỏ vẻ chẳng hề nhìn thấy thân ảnh kia.

Long Phi Ly ngồi xuống bên cạnh hoàng hậu, nói: “Mẫu hậu thân thể không tốt, nên ở trong cung nghỉ ngơi, sao lại ra đây mở yến hội?”

Thái Hậu mới qua tuổi bốn mươi, nhưng nhờ bảo dưỡng tốt nên vẻ ngoài vẫn rất trẻ trung, xinh đẹp, nở nụ cười lộng lẫy, nhưng nơi đáy mắt lại ẩn chứa mọt tia u ám, cười nói: “Làm phiền tâm ý của Hoàng hậu cùng các phi tần tới thăm, ai gia mở tiệc xem như tạ ơn.”

“Hoàng Thượng đây là trách cứ nô tì sao? Cùng các tỷ muội vội đến vấn an Thái Hậu nương nương là chủ ý nô tì.” Một nữ tử ngồi giữa cười nhẹ.

Làn da trắng như tuyết, xinh đẹp duyên dáng, Hoa phi của Cầm Phương cung. Cháu gái bên ngoại của Thái Hậu.

Thái Hậu cười mắng: “Mẫn nhi, con nói gì vậy, chỉ sợ Hoàng thượng muốn ban thưởng con còn không kịp nữa là.”

Hoa phi này nói vài câu kể công, một vài phi tử không khỏi âm thầm tức giận, lại ngại nàng địa vị cao quý, luôn được hoàng đế sủng ái, lại là người bên nhà mẹ ruột Thái Hậu, liền không dám nói thêm điều gì.

Một điện bốn cung, hoàng hậu là chủ Loan Tú điện, phía dưới là bốn phi, hai chính hai trắc.[L6]

Ngay sau đó, chính phi Tuệ phi lại cười nói: “Lúc đầu muội còn tưởng là ý của Hoàng hậu nương nương, ra là Hoa phi tỷ tỷ làm gương cho tam cung đến thăm Thái hậu. So với tâm ý của tỷ tỷ, muội muội đây thật cảm thấy hổ thẹn.”

Hoa phi nghe không ra lời châm chọc của nàng, thấy người ta đem ngòi lửa dẫn đến chỗ hoàng hậu, mũi nhọn châm biếm của nàng ngầm trỏ về phía hoàng hậu.

Hoàng hậu Úc Di Tú là cháu gái trưởng của Úc Cảnh Thanh, đại thần từ thời tiên hoàng. Vị đại thần Úc Cảnh Thanh này là trọng thần tam triều. (phò 3 đời vua) Dù là Thái hậu hay Hoàng đế cũng phải kính ba phần, lại thêm Hoàng hậu hiền thục hiểu biết, Hoa phi dù không để nàng vào mắt nhưng cũng không muốn cùng nàng thù địch.

Thái Hậu hơi nháy mí mắt, Hoa phi rùng mình, đang muốn nói gì, hoàng hậu đã mỉm cười nói: “Tuệ phi muội muội chớ nói vậy, Hoàng thượng trăm công ngàn việc, lại vì bệnh tình của Thái hậu mà lo lắng. Để san sẻ với người, ai đại diện mà chẳng giống nhau, phải không?”

Long Phi Ly cười nhẹ, nắm tay hoàng hậu.

Tuệ phi cắn răng, Long Phi Ly lại nói: “Mẫn nhi, hay là nên phạt.”

Hoa phi sắc mặt đột biến, khẽ cắn môi đỏ mọng, liếc nhìn [L7] Long Phi Ly.

Thái Hậu nói: “Hoàng Thượng, nay mọi người cùng nhau ở nơi này của ai gia gặp gỡ, là việc vui, phạt gì cũng miễn đi.”

Sắc mặt nàng hơi cứng lại, mi kia khép lại che đi tia tối sâu thẳm.

Đôi mắt Long Phi Ly khẽ chuyển, “Mẫu hậu, thưởng phạt nên rõ ràng.”

Hắn lời vừa dứt, Thái Hậu cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nâng khẽ chén trà chạm miệng.

“Trẫm còn có chút tấu chương chưa phê duyệt, đêm nay liền ở lại Cầm Phương cung đi.”

Hoa phi nghe vậy mừng rỡ, nét cười như hoa, “Nô tì tuân chỉ.”

Hoàng hậu cũng nhẹ nhàng nở nụ cười, Long Phi Ly buông tay nàng ra, hoa văn nơi tay áo gấm của nàng, như in hình năm ngón tay nắm chặt.

Tuệ phi chính là ngầm ám chỉ với Hoàng thượng việc Hoa phi làm phải để ý đến thể diện của Hoàng hậu, không ngờ tâm ý nam nhân khó dò, nhất thời vừa tức vừa sợ.

Các cung tỳ đang đem bồn hoa phía sau khu thuỷ tạ đến giữa đình, thân ảnh xen kẽ.

Trong lòng nàng tích tụ, muốn tìm người phát tiết, ngón tay ngọc nhẹ giương, tùy tay chỉ một cung tỳ.

“Ngươi đem hoa này chuyển lại đây cho ta nhìn một cái.”

Tiểu cung nữ kia lắp bắp kinh hãi, hoảng hốt, bước đi loạng choạng, đụng vào cung nữ phía sau.

Loảng xoảng một tiếng, bùn đất cuốn lên, bồn hoa cung nữ kia đang đem trong tay bị đụng ngã vỡ tan.

Hai người vội vàng quỳ xuống.

“Đây là cống phẩm của Phiên vương, các ngươi cũng dám đập vỡ, chẳng lẽ là muốn làm phản?” Tuệ phi tức giận đang không thể phát tiết, cười lạnh nói: “Kéo xuống, mỗi người đều một trăm trượng.”

“Nương nương, bồn hoa là nô tỳ đánh vỡ, không can hệ người khác, hai trăm trượng này để nô tỳ nhận.” Giọng nói ru nhè nhẹ của nữ tử , nhưng lại toát lên vẻ kiên định.

Lời này khiến mọi người chấn động.

Gậy đánh trong cung không phải loại tầm thường, trăm gậy này, đừng nói một cô gái nhỏ, ngay cả một nam nhân cao lớn cũng chịu không nổi, càng không nói là hai trăm gậy, vậy khác gì là muốn lấy mạng.

Hoa phi cùng Tuệ phi oán hận vốn sâu, nghĩ thầm không như ý nàng, liền nói: “Ngươi ngẩng đầu lên để bản cung nhìn xem.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui