Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

“Chúng nó đang đợi trận mưa này” Ánh mắt Long Phi Ly khẽ nhúc nhích, thản nhiên nói: “Nếu nàng và ta còn có khả năng trở về, đêm nay nàng đi thị tẩm đi.”

“Ân, tốt —— a, Long Phi Ly, ngươi nói cái gì?”

Tuyền Cơ không hiểu, ngơ ngác hỏi: “Giống như hai ngày kia đúng hay không?”

Long Phi Ly nhíu mày.

Tuyền Cơ nhỏ giọng giải thích, “Chính là cùng nằm úp sấp rồi ngủ, sau đó ở trong chăn nói chuyện phiếm. Không đúng, người đêm nay không phải muốn… An phi thị tẩm sao?”

Nói tới đây, nàng cười cười, mở đầu thật ảm đạm.

Long Phi Ly đột nhiên nở nụ cười, xinh đẹp, mắt phượng dài híp lại xinh đẹp.

Ánh mắt của nàng, liền ngây ngốc dừng ở yết hầu của hắn khẽ nhúc nhích.

Cảm giác mát từ trên đầu thấm xuống dưới, rơi ở mí mắt, ánh mặt trời tựa như đột nhiên bị ai giấu đi, trong trời đất là một màn mưa.

Vẫn là không có tăm hơi sói con, mà âm thanh đàn sói tru lại dần dần dày đặc, nghe qua dường như là hàng trăm hàng nghìn con

Tuyền Cơ tuy thế lại không cảm thấy chút nguy hiểm đến gần, nàng nghĩ, Long Phi Ly là yêu nghiệt —— bởi vì hắn đột nhiên tiến đến bên tai nàng , hơi nóng thổi vào tai, nàng cứ như vậy cứng ngắc …

“Ở Thu Huỳnh điện, mười cái tát kia, tuy rằng là chính mình ra lệnh, vốn tính kế cẩn thận lại uổng công, trẫm tưởng Cát Tường kia một chuyến đi liền được việc, trẻ nhỏ dễ dạy, ” Long Phi Ly thấp giọng nói: “Nhưng nay xem ra, nàng…”

Hắn là đang cười nàng ngu xuẩn sao? Tuyền Cơ cắn môi.

“Hay vẫn là, đây chính là vẻ bề ngoài, chẳng qua là Niên tiểu thư che giấu mà thôi?”

Lời vừa mới dứt, hắn kề sát mặt nàng, khóe miệng cong cong giễu cợt.

“Ta không phải như người nói.” Tuyền Cơ không khỏi nổi giận, “Ta ….”

“Phải cũng tốt mà không phải cũng thế.”

Nàng chấn động, tay người nọ liên nhanh chóng luồn vào bên trong áo nàng, dọc từ ngực đến mạn sườn..

Tay hắn chỉ chạm nhẹ ngực nàng, lại tựa như có dòng điện truyền qua. Nàng cảm thấy toàn thân đều đã tê rần.

“Thứ này kẻ ngoài đã nhìn thấy, không thể giữ lại.”

Thứ này? Tuyền Cơ đột nhiên tỉnh ngộ ra hắn đang nói cái gì.

Thạch sùng sa.

“Vừa rồi thời điểm tên hỗn đản kia vũ nhục ta, ngươi cũng có mặt ở đấy, có phải hay không?” Nàng nhẹ giọng hỏi, mưa sớm đem mái tóc ướt đẫm, hòa cùng nước mắt, đau, thật là đau.

“Ân.”

“Vậy ngươi liền vẫn nhìn, sau đó mới hạ lệnh Hạ Tang lên tiếng —— “

“Phải.”

Cổ tay dơ lên mạnh mẽ vung lên.

“Ngươi dám đánh trẫm?”

Mưa khiến mặt hắn ướt đẫm, tóc đen dán vào thái dương, nước dọc theo lông mày và lông mi xuống, nhìn qua, là những đường cong tuấn mỹ trên khuôn mặt lãnh đạm lại muôn phần tuấn tú.

Tuyền Cơ cắn răng, ánh mắt đầy phẫn nộ nói.

“Ta là nữ nhân của ngươi. Ngươi lại giương mắt nhìn ca ca của ngươi cứ như vậy mà vũ nhục ta?”

“Trẫm không phải cứu nàng rồi sao?” Nắm bắt cổ tay của nàng, hắn không chút nào thương tiếc lực đạo, xem sắc mặt nàng vừa bi phẫn vừa đau khổ.

Mưa táp vào làm cho mắt không mở ra được, Tuyền Cơ liều mạng đem mắt mở ra một chút, lạnh lùng trước mắt nam nhân, nói giọng khàn khàn: “Cứu? Ngươi quá cân nhắc, quá tính toán … Vì sao ngươi thấy được không lập tức đi ra, ngươi vừa muốn đi vừa tính toán xem thế nào, là không muốn mất thể diện cùng Long Lập Dục, đúng không?

“Long Phi Ly, ngươi có thể nào như vậy?”

Long Phi Ly chính là cười.

Nàng đang khóc , hắn đang cười.

Xương cổ tay đau nhức, nàng thậm chí có thể nghe được tiếng xương tay mình bị bẻ gãy, kịch liệt thống khổ, nàng trắng xanh mặt. Lại cắn nhanh môi, cũng quyết không xin khoan dung.

“Niên tiểu thư, ngươi cho là ngươi là ai?” Rốt cục, ở trong làn mưa bàng bạc thanh âm thật chói tai, nàng nghe được hắn nói tựa như sấm dậy.

Cảm giác này so với vừa rồi hắn để nàng bị vũ nhục càng không thể buông bỏ xuống, càng bội phần đau lòng khó nhịn.

“Có phải hay không nếu Niên Tuyền Cơ không có thể cứu chữa cho sói con, ngươi thậm chí sẽ không đi ra ngoài, nhân thể ca ca ngươi….. “

Nàng giương giọng mà cười, ngẩng cằm chất vấn hắn.

Hai tay kia nếu không bị quản chế, đã có thể phản kháng lại, không để Long Lập Dục có thể mặc sức hôn, lại rất thô bạo, gáy kia vốn trắng như tuyết như bột, nay lại điểm hồng một mảng, vì bấn loạn, xấu hổ mà hai má đỏ bừng.

“Như vậy cũng không sao?” Nàng theo dõi hắn ánh mắt, lại như tự hỏi.

Cổ tay bị bẻ gập lại, thật đau đớn, nàng hình như không thể chấp nhận, cánh môi cũng cắn tới xuất huyết.

Tức giận sao?

Ánh mắt hắn đen đặc tựa như hồ sâu,đen tuyền, trầm mặc, lại lạnh lẽo tựa mộ tuyết ngàn năm.

Nàng gắt gao nhắm mắt lại, trong lòng thầm nghĩ đây chẳng qua là mơ thôi.

Tay bị gạt xuống, lại là một trận đau đớn… Vai chợt lạnh, nàng cả người run lên, truyền vào tai là thanh âm quần áo bị xé.

Nàng cả người bị ôm lấy một cách thô bạo, hắn đem hai chân của nàng tách ra, làm thành tư thế đáng xấu hổ, kia là ngồi khóa ở trên đùi hắn.

Nàng hoảng sợ mở to mắt, lại rơi vào ánh mắt sâu thẳm của hắn.

Nàng thậm chí không kịp nghĩ trong mắt hắn sự sâu trầm là cái gì, hắn đã hôn lên cổ của nàng.

Không có trìu mến, chỉ có phát tiết cùng trừng phạt, bình thường khi hôn, hắn ít giữ lực đạo, tay cũng đẩy ra yếm ngực của nàng ra, mở ra da thịt của nàng.

Bàn tay hắn nhẹ nhàng lướt đi. Chỉ yêu thương không muốn đau lòng, nơi phiến ngực kia vừa đau đớn lại trầm luân.

Nàng nhớ tới ngày đó, bàn tay hắn nắm nhuyễn kiếm thẳng tắp, đem nàng bảo hộ trong ngực .

Thừa nhận hắn tức giận, nàng run run đặt tay lên gáy hắn.

“Long Phi Ly Long Phi Ly…”

Hắn trừng phạt nàng, bắt nạt nàng, nàng trong lòng không hề đau đớn, kia xác thực quả thật thực là… Thích.

“Ngươi không muốn ta thích ngươi, nhưng là ta đã thích , ta thích ngươi, ta có thể sửa, không mang lại cho ngươi phiền toái, ngươi không cần thích ta, chính là… Ngươi có thể hay không đối tốt với ta một chút? Đừng để hắn như vậy đối ta. . . . .” Nàng nghẹn ngào ghé vào lỗ tai hắn một lần lại một lần nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui