Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Vậy là hội Phục Hưng đã thuận lợi sát nhập vào bang Chim ưng, còn bang Chim ưng cũng trong vòng một đêm đã chiếm hữu được một nửa giang sơn của hắc đạo phương nam.

Tất cả những điều này đến quá bất ngờ, bất ngờ tới mức làm cho người khác có cảm giác như đang kể chuyện cười vậy. Có điều bất luận mọi người cảm thấy thế nào thì nó cũng vô nghĩa. Nhưng nói gì thì nói đây đã là một sự thực không cần tranh cãi.

Còn Ngọc Tình – trung tâm của vấn đề này thì đang nằm trong khách sạn. Hôm nay Lâm Chính Đông gọi điện cho cô nói lại phát hiện ra thêm hai mảnh của Ấn Trấn Yêu.

Hai mảnh của Ấn Trấn Yêu lần này một nam một bắc, nằm ở hai cực của trái đất, hơn nữa dường như đều khá là lỏng lẻo. Theo lý mà nói, nhận được tin tức này thì Ngọc Tình nên qua đó xem thế nào, nhưng, bây giờ cô đang có một chút do dự.

Sự do dự này không phải vì Lâm Chính Đông, mà là vì Phác Vũ. Sự việc lần trước đối với Ngọc Tình mà nói đã là một sự đả kích quá lớn đối với cô. Vì vậy cô không muốn trả bất kì cái giá nào mà cô không muốn trả nữa.

“Đang lo lắng gì đấy?” Ngao Thánh bất ngờ xuất hiện trước mắt Ngọc Tình, anh lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt đầy sự quan tâm.

“Không có gì.” Ngọc Tình lắc đầu: “Chỉ là Ngao Thánh, tôi muốn biết tại sao anh lại thích tôi?”

Đây là vấn đề mà Ngọc Tình và Ngao Thánh chưa từng thảo luận, những ngày này, Phác Vũ, Phong Nhã Trần bọn họ đều không ở bên cạnh cô, bên cạnh cô chỉ có một người là Ngao Thánh.

Đối với Ngọc Tình mà nói, tất cả những biểu hiện của Ngao Thánh cô đều ghi nhớ trong lòng, thế nhưng chính vì như vậy cô mới cảm thấy áy náy, cô luôn muốn hỏi về vấn đề này, tại sao anh lại thích cô.

“Tôi cũng không biết.” Ngao Thánh nghe thấy vậy liền nhìn chằm chằm Ngọc Tình rồi nói.

“Thực ra lúc mới đầu tôi cũng không thích cô đâu, chỉ là không biết điều đó đã thay đổi từ khi nào. Thay đổi làm tôi cũng không phân biệt rõ được, thay đổi tới mức làm cho tôi hoảng loạn, sau cùng mới tôi chắc chắn là tôi thích cô, tôi lo lắng cô sẽ gặp nguy hiểm, tôi muốn mãi mãi ở bên cạnh cô, thậm chí tôi còn hi vọng bên cạnh cô chỉ có một người là tôi.”

Ngao Thánh dừng lại vài giây rồi nói tiếp: “Ngay từ lúc bắt đầu tôi đã rất cố chấp thế nhưng bây giờ dường như tôi đã biết thỏa hiệp, vì vậy Ngọc Tình, tôi thích cô, điểm này thì không cần nghi ngờ gì cả.”

Lời nói của Ngao Thánh rất dứt khoát, đã làm cho Ngọc Tình hơi đơ người ra.

Phải nói về chuyện tình cảm, thực ra Ngọc Tình cũng không hiểu, vì vậy đối với Ngao Thánh mà nói, là thật hay là giả, là đúng hay sai cô cũng không hề biết, có điều không thể phủ nhận đó là, trái tim cô đã có một chút chút rung động.


“Ừm.” dưới ánh mắt chờ đợi của Ngao Thánh, Ngọc Tình khẽ gật đầu: “Tôi có việc phải ra ngoài một chuyến, thời gian này....tự anh hãy ở nhân gian đi thăm thú một chút....”

“Tôi đi cùng cô.” Ngọc Tình còn chưa nói dứt lời liền bị Ngao Thánh cắt ngang, anh nhìn cô: “Tôi đi cùng cô.”

Ánh mắt anh rất bình thản, thậm chí không nói thêm bất cứ câu nào nhưng ánh mắt đó đã làm cho Ngọc Tình ngây người ra, trong lòng là một sự ấm áp nói không thành lời.

“Anh....” Ngọc Tình mở miệng còn muốn nói thêm nhưng liền thấy Ngao Thánh nheo mày lại, anh nói lời bá đạo: “Mình cô đi tôi không yên tâm, cô xem những việc của cô làm gì có việc nào khiến người khác yên tâm được chứ!”

Không yên tâm? Ngọc Tình liền ngẩng đầu lên bĩu môi: “Tôi có cần anh không yên tâm đâu!”

Cô cũng bất man, sao cô lại khiến người khác không yên tâm chứ! anh đã từng nhìn thấy một cô gái nào 15 tuổi mà lại thông minh tuyệt đỉnh thế này chưa? Lão nương khi còn tám tuổi bố mẹ đã không cần lo lắng rồi nhé!

Anh đã thấy cô gái nào mà khiến người khác không phải lo lắng như lão nương chưa?

“Thôi được rồi! đừng có không phục như thế!” Ngao Thánh nhìn bộ dạng lúc này của Ngọc Tình liền cười, đưa tay ra đấm nhẹ vào ngực cô một cái: “Cô xem việc cô làm, tham gia vào giới hắc đạo, đây là con đường mà một cô gái nên đi à? đánh nhau, âm mưu, đấu đá, tính toán, có cái nào mà cô không tham gia? Người thì bé tí ra, không cẩn thận một cái là mất mạng như chơi, tôi nói thế mà còn không phục à?”

Hức! Ngọc Tình lạnh lùng hức một tiếng, quya người rồi biến mất khỏi căn phòng.

Mẹ kiếp, lão nương không dây với anh nữa, tránh đi là tốt nhất.

Đứng trong căn phòng, Ngao Thánh nhìn phía trước mắt đột nhiên không còn ai, miệng anh khẽ cười, đưa tay lên nhìn bàn tay mình. Anh mỉm cười, sau nụ cười này, con tim Ngao Thánh là một sự trống rỗng nói không thành lời. Anh luôn cảm thấy thời gian gần đây dường như có việc sẽ xảy ra. Và sự việc này dường như cũng không được tốt lắm.

Nghĩ tới đây, con tim Ngao Thánh khẽ run lên, xoay người một cái, anh đuổi theo Ngọc Tình.

Ngọc Tình đi về hướng Bắc cực, nghe nói hai mảnh ghép của Ấn Trấn Yêu lần này thì mảnh ở Bắc cực có vẻ nguy hiểm hơn một chút.


Lúc này Bắc cực đang lạnh lẽo và hoang vắng, tại thời điểm này đã có rất nhiều người tập trung ở đây, bọn họ sắc mặt u ám nhìn vào một đại ấn màu vàng kim trên một núi đá băng.

Xung quanh đại ấn là một khoảng hư vô. Khoảng hư vô này có thể nuốt chửng mọi thứ, bao gồm cả sinh mạng. Trong số bọn họ đã có người đi vào mà đã không trở lại nữa. Khoảng hư vô này tuy không phải là màu đen nhưng nhìn thế nào cũng thấy rất kì lạ.

“Thiếu tướng, đây....” bên cạnh Lâm Chính Đông, một người đàn ông mặc đồ đen với khuôn mặt nghi hoặc nhìn ông ta, trên khuôn mặt là sự sợ hãi không hiểu chuyện gì.

“Haiz, đợi đi!” Lâm Chính Đông không quay đầu sang, ánh mắt vẫn nhìn vào đại ấn màu vàng kim kia, chiếc ấn đó sức mạnh của nó nhìn có vẻ như không thay đổi, thế nhưng không biết tại sao Lâm Chính Đông lại luôn cảm thấy dường như chiếc ấn đó đang từng chút thu hẹp lại.

“Không, không đúng.” Nghĩ tới đây, hai đồng tử mắt của Lâm Chính Đông liền co lại, ngay sau đó ánh mắt liền trở nên sắc lạnh: “Không đúng, không phải như vậy! ấn này không bình thường.”

“Sao vậy, thiếu tướng?” tiếng kêu thất thanh của Lâm Chính Đông làm người đứng bên cạnh ông ta đơ người ra, ngay sau đó liền quay đầu lại nhìn ông ta.

“Mảnh Ấn Trấn Yêu này không bình thường.” Hai mắt ông ta nhìn chằm chằm vào ấn đó rồi nói: “Ấn Trấn Yêu này là giả!”

“Là giả? Sao có thể?” mọi người nghe thấy đều giật mình: “Ấn Trấn Yêu này giống với mảnh ấn trước đây mà!”

“Không, mọi người nhìn mà xem, trước đây chúng ta nhìn thấy Ấn Trấn Yêu tuy đều là màu vàng kim, nhưng không hề chói thế này, còn mảnh Ấn Trấn Yêu này dường như đang biết là nó đã bị chúng ta phát hiện ra vậy, như thế chẳng phải là kì lạ à?”

“Đúng thế.” Lâm Chính Đông nói, toàn bộ mọi người đều đơ ra nhìn chằm chằm kĩ lưỡng thì phát hiện đúng là có điều gì đó bất thường.

“Đúng thế, thiếu tướng nói không sai, đúng là có điều gì đó khang khác.”

“ĐÚng thế, quá là kì lạ....”


...........

“Cái gì kì lạ?” khi mà mọi người đều đang nghi hoặc thì một giọng nói lanh lảnh vang lên bên tai làm mọi người đều đơ ra.

“Giọng ai đấy?” giọng nói này rất xa lạ, vì thế mọi người đều đơ người ra, ngay sau đó quay đầu lại nhìn.

“Ngọc Tình!” Lâm Chính Đông quay đầu lại nhìn thấy Ngọc Tình liền lớn tiếng vui mừng gọi tên cô.

Ngọc Tình nghe thấy chỉ lạnh lùng liếc nhìn ông ta một cái, không nói gì. Ánh mắt cô hướng thẳng về phía mảnh Ấn Trấn Yêu, sau đó sắc mặt cô liền trùng xuống: “Đây không phải là thật!”

Vừa dứt lời, mọi người có mặt ở đó đều tròn mắt nhìn cô. Cái gì? Không phải là thật?

Câu nói này là lần thứ hai bọn họ nghe thấy rồi, lần thứ nhất được nói ra từ miệng của Lâm Chính Đông, lần thứ hai được nói ra từ miệng của cô gái vừa mới xuất hiện. Điều làm bọn họ ngạc nhiên nhất đó là, cô gái này vừa mới tới đây, vậy mà ngay lập tức vừa nhìn đã biết mảnh Ấn Trấn Yêu này không phải là thật!

Điều này cần có thị lực và thực lực thế nào mới nhìn ra nhanh như thế!

“Vậy...” Lâm Chính Đông nghe thấy cô nói cũng đơ người ra, hai mắt ngơ ngác nhìn Ngọc Tình, cuối cùng mở miệng: “Vậy bên trong có Ấn Trấn Yêu không?”

Ấn Trấn Yêu? Ngọc Tình liếc nhìn Lâm Chính Đông đầy sự hận thù. Cái người đàn ông này không biết ở đây có Ấn Trấn Yêu không, không chịu tìm hiểu cho kĩ mà còn dám mở miệng ra hỏi. Lúc này cô vô cùng nghi ngờ, ông ta dựa vào cái gì mà ngồi lên được vị trí đó chứ!

“Ấn Trấn Yêu đương nhiên là có, hơn nữa cũng chịu sự nguy hại khá lớn.” Ngọc Tình từ từ quay đầu lại nhìn vào Ấn Trấn Yêu rồi ngay sau đó mặt cô trùng xuống.

Cô đã từng tiếp xúc với Ấn Trấn Yêu không phải chỉ một hai lần, với khoảng cách gần như bây giờ, cô có thể cảm nhận được nó.

Chỉ là khoảng hư vô này....

Ngọc Tình khẽ nheo hai mắt lại, đây tuyệt đối không phải là thủ đoạn mà Ấn Trấn Yêu dùng để bảo vệ mình, đây chắc chắn là một âm mưu nhằm vào Ấn Trấn Yêu, chỉ là đây rốt cuộc là cái gì?

Ngọc Tình nheo mắt nhìn chằm chằm, cuối cùng cô khẽ mỉm môi lại, đưa tay ra, một luồng ánh sáng màu trắng sữa hiện ra. Tay cô đưa lên mà luồng ánh sáng đó được mở rộng ra từng chút một.

Dưới sự giúp đỡ của sức mạnh tinh thần, bỗng chốc Ngọc Tình liền nhìn rõ khoảng hư vô đó.


Đó thực ra không phải là hư vô gì cả, đó là nơi có sự tồn tại chân thực của đồ vật. Ngọc Tình nhìn mà toàn thân liền ngứa ngáy, chỉ thấy khoảng “hư vô” đó được hợp thành từ những con côn trùng vô hình.

Bọn chúng nuốt chửng lẫn nhau, bò xung quanh nhau, sắc mặt ảm đạm.

“A...” Ngọc Tình bất giác vỗ nhẹ tay lên ngực, bàn tay cô khẽ động, sức mạnh tinh thần trước mắt liền biến mất.

“Đó là cái gì?” Lâm Chính Đông nhìn bộ dạng lúc này của Ngọc Tình liền biết nhất định cô đã nhận ra điều gì. Vậy là ông ta lập tức liếc mắt lên nhìn cô, hỏi với vẻ căng thẳng.

Ngọc Tình khẽ nuốt nước bọt rồi lắc đầu, sắc mặt ủ rũ cô nói: “Là Sinh Trùng Trận.”

Sinh Trùng Trận? Lâm Chính Đông sau khi nghe thấy sắc mặt liền thay đổi, ánh mắt từ từ di chuyển vì vào khoảng hư vô đó. Ông ta nuốt nước bọt ừng ực: “Đây....đây lẽ nào toàn bộ là...?”

Ngọc Tình gật đầu. Sinh Trùng Trận là này một loại sinh trùng có thể nuốt trôi tất cả mọi thứ trong truyền thuyết, bọn chúng hiện ra phân bố chằng chịt ở đây khiến cho Ngọc Tình vô cùng lo lắng, như vậy thì Ấn Trấn Yêu vẫn ổn chứ?

Vừa nãy cô dùng sức mạnh tinh thần để nhìn thấy Sinh Trùng Trận nhưng không có cách nào nhìn thâu qua được bọn chúng để nhìn thấy Ấn Trấn Yêu. Vì thế mà bây giờ trong lòng Ngọc Tình đang vô cùng lo lắng.

“Vậy Ấn Trấn Yêu.....” Lâm Chính Đông im lặng hồi lâu rồi mới quay sang nhìn Ngọc Tình.

“Không biết.” Ngọc Tình lắc đầu ảm đạm, ánh mắt cô mơ hồ nhìn vào Sinh Trùng Trận đó, nó lớn như vậy thì giải quyết thế nào đây.

Tuy nói rằng sinh trùng thì đều sợ lửa, thế nhưng lửa cũng không thể đốt cháy hoàn toàn được bức tường sinh trùng dày như vậy, điều quan trọng nhất là không biết nó đã tồn tại bao nhiêu năm, e rằng nó khó đối phó hơn so với tưởng tượng rất nhiều.

“Làm thế nào bây giờ?” lúc này Lâm Chính Đông vô dụng không giống với đàn ông, ông ta chỉ có thể hỏi Ngọc Tình làm thế nào hết lần này tới lần khác.

“Nghĩ cách phá trận.” Ngọc Tình thở dài một tiếng, hai mắt kiên định nhìn về phía trước.

“Đợi đã.....”

Đúng lúc này một tiếng nói truyền tới, một người với toàn thân trắng toát xuất hiện trước mắt Ngọc Tình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận