Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Sau khi Yến Nhiên rời đi, bố mẹ Ngọc Tình đương nhiên đã hỏi về chuyện con dao đó. Vừa nãy không hỏi là vì sợ gây rắc rối cho con gái, bây giờ hỏi là trách nhiệm của bố mẹ Ngọc Tình!

Ngọc Tình giải thích rằng đó là đồ chơi dùng để chơi khi chọc thủng bóng bay, được một cô cho. Hai vợ chồng nghe thế cũng liền tin, trong lòng bọn họ, Ngọc Tình tuyệt đối là một đứa trẻ ngoan! Tuy là thời gian gần đây có thay đổi quá nhiều nhưng trong mắt bọn họ, đó chỉ là việc con gái đã lớn rồi mà thôi!

Chào tạm biệt ba mẹ xong, Ngọc Tình về nhà rồi chui vào trong không gian, hôm nay cô muốn lợi dụng không gian Ngọc Túy để nâng cấp không gian của chiếc nhẫn lên một cấp nữa.

Vừa vào tới không gian, Ngân Nguyên đang nằm dài thườn thượt ra ngủ, bộ lông màu bạc sáng chói cả mắt.

Ngọc Tình khẽ cười, lấy chân khẽ đá vào người Ngân Nguyên: “Mèo lười!”

“Meo! Đừng có làm ồn!” cơ thể Ngân Nguyên lăn một vòng, sau đó tiếp tục ngủ.

“Này, mèo lười.” Ngọc Tình tiếp tục đá.

“Meo meo!” một chân của nó đưa lên vuốt vuốt tai rồi tiếp tục ngủ.

“Này, mèo lười!” Ngọc Tình nhướn mày, đá mạnh vào thân Ngân Nguyên, chỉ thấy một đường parabol màu bạc lóe lên.

Ngay sau đó, phía sông truyền tới một tiếng kêu phẫn nộ: “Meo! Ngọc Tình!”

Ngọc Tình đứng trước căn phòng, hai mắt đầy sự hứng thú, ngủ à! ta để ngươi ngủ, đồ mèo lười!

Một lúc sau, từ dưới sông có thứ gì đó màu trắng bạc đột nhiên xuất hiện, rồi kêu gào ầm ĩ nhằm thẳng về phía Ngọc Tình, nhìn nó với tư thế có vẻ muốn liều mạng.

Ngọc Tình nhìn thấy vậy liền khẽ cười, đưa một tay ra hướng lòng bàn tay về phía trước đẩy chúng ra.

Lại còn thần thú! Đúng là mất mặt! Nghĩ rồi, Ngọc Tình phủi hai tay vào nhau khinh bỉ, không hề bủn xỉn ném cho Ngân Nguyên ánh mắt như muốn ăn thịt nó cùng với một cái tát.

“Meo, u u!” Thật là đáng ghét, chẳng đáng yêu chút nào!Ngân Nguyên đứng lên, rung người cho những giọt nước bám lên mình rơi xuống, sắc mặt ai oán nhìn Ngọc Tình.

Ngọc Tình chẳng thèm để ý tới sự ai oán của Ngân Nguyên, cô khẽ nhướn mày, cầm lấy chiếc hộp Ngọc Túy: “Này, hôm nay ta muốn luyện hóa không gian Ngọc Túy, ngươi làm hộ pháp cho ta!”

“Meo meo!” ở đây làm gì có ma quỷ gì mà hộ với chả pháp!

“Ai bảo ngươi canh ở đây!” Vừa nói xong cô liếc nhìn Ngân Nguyên rồi đã cho nó một cái: “Cút ra ngoài cho ta! Hôm nay nhà ta mà vào một người thì ta sẽ ăn thịt mèo đấy!”

“Meo!” bị một cú đá của Ngọc Tình đá ra khỏi không gian, Ngân Nguyên đột nhiên cảm thấy thật thất vọng, cái tên nha đầu này đúng là một tên thổ phỉ! Thế là thế nào? Chẳng khác nào chim bồ câu nằm trong ổ chim ác!

Oán trách vẫn chỉ là oán trách, sau khi oán trách xong, Ngân Nguyên khẽ nằm ườn ra chiếc giường nhỏ của Ngọc Tình, hai chiếc tai khẽ dựng lên.

Ngọc Tình chẳng thèm quan tâm tới Ngân Nguyên, đi vào căn phòng nhỏ trong không gian, ngồi bắt chéo chân trên giường. Sức mạnh tinh thần được huy động và đẩy ra, chiếc hộp ngọc nhỏ từ từ mở nắp, một giọt không gian Ngọc Túy bay ra dưới sự tác động của sức mạnh tinh thần.

Đồng thời cùng lúc đó, sức mạnh tinh thần bao bọc lấy giọt không gian đó bỗng nhiên hóa thành một chiếc đỉnh, đem nó nhốt vào bên trong.

Thu vào được Ngọc Túy, Ngọc Tình tập hợp sức mạnh tinh thần lại thành một ngọn lửa tinh thần, từ từ luyện hóa không gian Ngọc Túy.

Lại nói, thực ra Ngọc Tình không hiểu gì cả, song lần ở Côn Minh, sau khi cô có được một bộ tu luyện thì nó liền giống như bộ bách khoa toàn thư của cô. Trong đó bao gồm phương pháp luyện đơn, luyện khí, công pháp tu luyện cùng với các kĩ năng, còn có cả giới thiệu về loại châu báu kì lạ mà quý giá nhất trên thế giới.

Điều này đối với một Ngọc Tình không biết gì quả giống như là báu vật, vì vậy thời gian gần đây khi không có việc gì cô thường tiến hành nghiên cứu nó trong tiềm thức. Đến nỗi phương pháp luyện chế không gian Ngọc Túy này cũng có được từ trong đó.

Không gian Ngọc Túy là báu vật hiếm có khó tìm trên thế giới, mấy vạn giọt tinh túy của đá mới có mấy phần sinh thành thành một giọt không gian Ngọc Túy, mà nơi nào có không gian Ngọc Túy thì nơi đó nhất định có cỏ Ngọc Túy.

Không gian Ngọc Túy có lượng linh khí ngưng đọng dồi dào, luyện hóa không gian Ngọc Túy, phải lấy sức mạnh tinh thần bao bọc lấy nó, lấy ngọn lửa của sức mạnh tinh thần từ từ luyện chế, cho tới khi một giọt không gian Ngọc Túy được luyện hóa thành mưa Ngọc Túy.

Lúc này giọt không gian Ngọc Túy đang ở trong chiếc đỉnh tinh thần từ từ di chuyển, ánh sáng màu hồng bạc ở bên trong đó nhìn rất tươi sáng.

Đôi mắt Ngọc Tình khẽ khép lại, tập trung tinh thần từ từ luyện hóa.

Thời gian cứ từng giây từng phút qua đi, thời gian một giờ đồng hồ cũng sắp qua. Ngọc Tình từ từ mở hai mắt ra nhưng chỉ thấy giọt không gian Ngọc Túy vẫn cứ di chuyển chầm chậm, dường như không hề có dấu hiệu của sự tan chảy.

Miệng khẽ nhếch lên cười, Ngọc Tình không hề nóng vội, nóng vội cũng không giải quyết được vấn đề gì.

Cô ở đây thì tiến hành việc luyện hóa bừng bừng khí thế, còn ở một nơi khác thì đang tiến hành họp hội nghị cực kì căng thẳng.

“Yến Nhiên, cậu nói là thật sao? Người mà chỉ một hơi đã diệt gọn tất cả những kẻ đứng đầu Kiều bang lại là một bé gái!” trong phòng họp của Vân bang, một người đàn ông vạm vỡ cao lớn nói kéo dài ra, nghe giọng có vẻ không tin lắm.

Nghe nói thì đúng là huyên thuyên, ông ta biết rằng, nha đầu nhà ông ta bây giờ bảy tuổi vẫn đang học đếm rồi cộng trừ hai chữ số! Giết người? đây đúng là một kẻ biến thái! Lại nói, đứa trẻ này chẳng lẽ lại tu luyện ngay từ khi còn trong bụng mẹ.

“Là thật!” Yến Nhiên lúc này nói lời run cả lên: “Vốn dĩ tôi cũng không biết đâu, nhưng, nhưng khi tôi dọa nó phải chú ý sự an toàn của người thân trong nhà, sau đó nó liền rút ra một con dao, mấy người xem áo tôi này!”

Nói rồi Yến Nhiên đứng lên, trên chiếc áo thể thao màu trắng đó có một đường bị xẻ ra như được gây ra bởi vũ khí.

“Lúc đó cô ta chỉ khẽ khàng lướt con dao trên áo, nhưng tới khi tôi đi ra ngoài nhìn thì áo đã thành ra thế này rồi!” Yên Nhiên sắc mặt trắng bệch, dường như chỉ nghĩ đến đã thấy sợ, mặt anh ta còn trắng hơn cả màu chiếc áo.

Anh ta vừa dứt lời, lập tức có người nói tiếp: “Nhị thiếu gia, cậu đừng có lo quá, chỉ là một đứa trẻ con thôi mà, không tạo được ra sóng gió gì đâu!”

“Cũng không thể nói như vậy được! Phải biết rằng những lãnh đạo cấp cao của Kiều bang đều chết dưới tay cô ta!” một người khác đưa ra lời phản bác, ngữ khí trầm xuống, ông ta cho rằng không nên coi nhẹ kẻ địch vẫn hơn! Dù gì thì không có lửa làm sao có khói, chưa chắc đã không có nguyên nhân gì.

“Đó là do những kẻ kia vô dụng! Chỉ là một con nhóc mà dọa các người thành ra thế này!” một người nghe thấy cười ha ha, nói với giọng vô cùng khinh bỉ!

“Phải biết rằng, không biết cô ta có phải một con nhóc hay không! Việc cô ta giết nhiều người như thế là sự thực! Hơn nữa điều quan trọng nhất đó là, những người bị giết kia đều không phải là kẻ yếu!”

Lời của người này vừa dứt, Yến Nhiên liền tiếp lời: “Đúng vậy đúng vậy! các người chưa nhìn thấy cô ta thực sự không giống với các bé gái khác! Cô ta.....”

Lời cậu ta còn chưa nói dứt liền nghe thấy có người cười ha ha: “Nhị thiếu gia, những việc đó tốt nhất nên về nhà, lên giường thảo luận với các cô bé của cậu đi! Chúng tôi không muốn biết đâu!” mọi người đều biết, bang chủ của Vân bang là Yến Vân tuyệt đối là một nhân vật trí dũng kiệt xuất, còn em trai ruột của anh ta Yến Nhiên lại là một người vô tích sự, danh cũng xứng với thực – chỉ là một tên ấu dâm.

“Ôi trời, không phải vậy!” bị người khác mỉa mai trắng trợn, sắc mặt Yến Nhiên có chút sầm xuống, nhưng vẫn muốn nói tiếp: “Cái con bé đó tuyệt đối không phải là người bình thường, ánh mắt cô ta lạnh như băng, nếu mà nhìn mọi người mọi người sẽ đều cảm thấy xương cốt cũng lạnh toát! Chính cô ta cũng là kẻ tống chú thím ruột của mình tới bệnh viện tâm thần đấy.”

“Hả?” lúc này người ngồi im không hề lên tiếng là Yến Vân mới mở miệng, chỉ một từ đã thể hiện rõ sự hứng thú và ngạc nhiên của anh ta đối với việc này, xem ra phải gặp mặt nhân vật này mới được!

“Tôi thấy nhị thiếu gia nói không sai! Dựa theo tin tình báo đáng tin cậy, bây giờ đường chủ của Lôi Hổ Đường của bang Chim ưng là một đứa bé gái chỉ mới 7, 8 tuổi!” lời này vừa nói ra đột nhiên làm náo động cả phòng họp.

“Không phải thế chứ! Lưu Lỗ Hàn từ khi nào lại ngu như thế!”

“Tin tình báo không có vấn đề gì chứ! bảy tuổi thì biết làm gì? Chơi với tè dầm chứ mấy!”

...............

Tiếng tranh luận vẫn vang lên, còn ở trong không gian, Ngọc Tình đang tập hợp sức mạnh tinh thần để luyện hóa giọt không gian Ngọc Túy, lúc này giọt không gian Ngọc Túy đã được tan ra, lơ lửng trong chiếc đỉnh, vô cùng đáng yêu với màu hồng nhè nhẹ.

Ngọc Tình nhìn, trên mặt xuất hiện một nụ cười, cô lại một lần nữa nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra thì đã hai tiếng nữa qua đi, lúc này trong chiếc đỉnh màu trắng sữa đó là những giọt nước màu hồng sáng óng ánh. Ngọc Tình nhìn, sắc mặt hết sức vui mừng.

Cuối cùng cũng thành công.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui