Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Chuyện Lưu Lỗ Hàn bị đưa đi đã chắc như đinh đóng cột. Nếu đã có kết quả như vậy thì Ngọc Tình đương nhiên cũng không có bấ kì ý kiến gì, điều duy nhất khiến cô cảm thấy đáng tiếc đó chính là tâm trạng của Lưu Bân.

Cô biết Lưu Bân không vui, cũng biết rằng sự việc như thế này anh ta không có cách nào chấp nhận được. Vì vậy khi nhìn thấy bộ dạng Lưu Bân như bỗng chốc trưởng thành hôn, Ngọc Tình đột nhiên cảm thấy đau lòng.

Cô mang máng hiểu ra điều gì đó!

Lúc này Lưu Bân đang tự nhốt mình trong phòng, một mình uống rượu.

Anh ra là một người có cuộc sống khá kỉ luật, bình thường rất ít khi uống rượu, thế nhưng lần này anh ta thực sự không biết phải làm thế nào.

Tuy đó là người cha thân thiết nhất, thế nhưng một bên lại là cô gái anh còn yêu hơn cả mạng sống của mình!

Hai người này, anh thực lòng không biết phải đối xử thế nào. Cũng có thể, có thể quyết định như vậy là sự lựa chọn tốt nhất đối với anh.

Sau đó, Ngọc Tình và Phong Hòa cùng những người khác đã về tổng bộ của bang Chim ưng, bọn họ tự có những suy nghĩ của riêng mình, không ai nói lời nào.

Ngọc Tình không nói gì là vì cô vẫn chưa nghĩ được là nên đối xử thế nào với Lưu Bân, ba người còn lại thì đang nghĩ về thái độ của Lưu Bân đối với Ngọc Tình và nghĩ về việc sự phát triển của bang Chim ưng sau này sẽ thế nào.

Ngọc Tình ngồi trên ghế tựa, ngón tay thon thả khẽ gõ lên mu bàn tay còn lại, hơi ngẩng mặt lên nhìn ba người đang có nét mặc trầm tư suy nghĩ không nói gì ở phía đối diện.

“Sao hả? đang nghĩ gì htees?” Ngọc Tình hỏi lạnh lùng, bao người đều giật mình, nhìn Ngọc Tình.

“Không....không có gì!” Phong Hòa lập tức xua tay, cái bà cô trẻ này thực sự là không nên đụng vào.

“Ồ?” Ngọc Tình khẽ cười: “Vậy, bang Chim ưng sau này sẽ do tôi tiếp quản.” Ngọc Tình nói rồi, ánh mắt cô nhẹ lướt qua bọn họ. cô không phải là một người biết ngại ngùng, không hề biết khách khí là gì! Cô kể từ khi bắt đầu gia nhập vào bang Chim ưng, mục tiêu của cô chưa từng thay đổi, đó chính là tiếp quản bang Chim ưng, làm cho nó trở thành một trong số những quả thận của bản thân mình.

Ngày nay, cô đã có được nó coi như cũng không phí công nỗ lực. Cô là đồ ngốc thì mới đẩy nó ra ngoài cho kẻ khác.


Quả nhiên cô vừa dứt lời, Phong Hòa và hai người còn lại trên nét mặt liền xuất hiện sự nghi ngờ. Bọn họ đương nhiêu biết cô gái này muốn có được cái gì, nếu có thể bọn họ cũng không muốn đối đầu với cô. Thế nhưng đó là cái mà một tay bọn họ gây dựng lên, có thể nói bang Chim ưng là đứa con của bọn họ vậy, là bọn họ đã nhìn nó lớn lên và hùng mạnh, bây giờ sao có thể dễ dàng giao vào tay một người khác chứ! mà người này, lại là một kẻ độc tài, quân phiệt thực sự.

“Sao hả?” Ngọc Tình nhìn nét mặt của ba người, nhướn mày: “Ba vị còn tưởng các vị có sự lựa chọn khác?”

Giọng nói lạnh lùng kèm theo chút khinh bỉ của Ngọc Tình vang lên, làm cho ba người choáng váng. Đúng vậy, bọn họ không có sự lựa chọn nào khác. Bây giờ người trong người ngoài đều là người của người ta rồi, lại còn có một người ngấm ngầm ủng hộ cô là thiếu bang chủ! bọn họ thì là cái gì?

Không cần nghĩ cũng biết, nếu bọn họ từ chối, vậy thì kết cục bọn họ phải nhận lấy chẳng tốt hơn Lưu Lỗ Hàn là bao! Lưu Lỗ Hàn không chết, là vì ông ta có một đứa con trai yêu Ngọc Tình như vậy, còn bọn họ thì sao? Không có gì cả.

Nghĩ tới đây, ba người đều thấy rùng mình, nhìn Ngọc Tình: “Nếu chúng tôi ủng hộ cô, vậy thì chúng tôi....”

“Đương nhiên sẽ bình an vô sự!” còn chưa nói dứt lời Ngọc Tình đã cắt ngang, bây giờ không phải là cô đang cầu xin bọn họ, sự lựa chọn này không kể bọn họ quyết định thế nào thì bang Chim ưng đều là của cô, đó là sự thực không cần bàn cãi! Đồ ngốc mới hứa hẹn gì với bọn họ.

Bình an vô sự? Bốn từ này vừa được nói ra, Phong Hòa và hai người kia liền nhìn nhau, cái bà cô trẻ này có ý gì? Muốn nói rằng nếu bọn họ mà không ủng hộ cô thì sẽ chết thảm sao?

Cái này....

Ngọc Tình lạnh lùng hức một tiếng, không nói gì, hơi cúi đầu xuống tự nghĩ việc của mình.

Hi vọng rằng ba người họ biết điều, đừng tưởng cô không thể thiếu được bọn họ! có được sự ủng hộ của bọn họ, danh chính ngôn thuận là tốt nhất. Không có được sự ủng hộ đó thì Ngọc Tình cô cũng chẳng phải người tốt đẹp gì! Cô có thể cứu bọn họ một lần, đương nhiên cũng có thể biến mất mà không để lại dấu vết gì!

Dường như giống với pháo hoa vậy, sáng lóe rồi vụt tắt!

ở đây ba người đang suy nghĩ về bang Chim ưng, còn ở một nơi khác người của Bạch bang đã ra tay rồi.

Yến Vân ngồi trong phòng làm việc đang nhìn vào trợ thủ đắc lực của mình, ánh mắt lạnh lùng, lần trước anh ta đã thua quá thảm hại, lần này, nhất định không thể kết cục đó diễn ra một lần nữa!


“Yến Đại, thế nào, nghe ngóng được gì chưa? Người đó nói thế nào?” Yến Vân đầu cũng không ngẩng lên liền hỏi.

“Vâng, người đó nói, ông ta cũng không nhìn thấu được Ngọc Tình, nếu có thể thu nhận làm người của mình để sử dụng là tốt nhất, còn không thể thì...” Yến Đại nói rồi đưa tay lên cổ mình kéo ngang một cái.

Yến Vân vừa nhìn, ánh mắt hơi run lên.

Giết người diệt khẩu sao?

Yến Vân nghĩ, rồi dòng suy nghĩ của anh ta trở về lúc anh ta và Ngọc Tình biết nhau, cái cô gái đó, anh ta cũng chưa từng nhìn thấu được cô! Dường như ngay từ khi bắt đầu, anh ta như đã bị cô dắt mũi lôi đi, dường như ngay từ lúc bắt đầu, cô gái này tiếp cận với bản thân mình là có mục đích.

Nghĩ tới đó Yến Vân liền cảm thấy bực dọc, anh ta là một kẻ tu tiên, còn Ngọc Tình lại là một người bình thường! Sao anh ta lại không nhìn thấu được cô nhỉ? Anh ta không nhìn thấy được cô vì vậy anh ta vô cùng hoài nghi, liệu anh ta có thể giết được cô không?

Suy nghĩ một lát, Yến Vân xua tay: “Ngươi lùi ra trước đi, gọi Yến Lục lại đây!”

Cũng có thể, anh ta sẽ thử xem, thử xem rốt cuộc khả năng của cô tới đâu! Ngọc Tình à! vậy chúng ta sẽ chơi với nhau từ từ!

Một lúc không lâu sau, có tiếng gõ cửa, Yến Vân nheo mày: “Vào đi!”

“bang chủ, bang chủ tìm tôi?” Yến Lục vừa vào tới cửa liền cúi người mở miệng.

“Ừm!” Yến Vân gật đầu. “Kể từ ngày hôm nay, đem người tiến công vào địa bàn Vân Đỉnh rồi tiến ra phía đông, nhất định phải lấy lại Vân Đỉnh cho tôi!”

Vân Đỉnh nằm ở trung tâm của thành phố X, phía đông chính là phạm vi thế lực của bang Chim ưng, phía tây chính là địa bàn của Vân bang. Yến Vân làm thế này là chính thức tuyên chiến với Ngọc Tình! Còn về việc Vân Đỉnh, bọn họ đã đánh mất một cách quá ngốc nghếch. điều này chạm vào lòng tự trọng đàn ông của anh ta, vì vậy nhất định phải lấy về!


“Vâng!” Yến Lục trả lời, sau đó lùi đi! Còn lúc này Yến Vân mới từ từ ngẩng đầu lên, khẽ nhếch mép cười. tất cả những chuyện này đối với anh ta là một trò chơi, thắng rồi, thì chỉ có thể nói rằng kẻ địch là Ngọc Tình kia quá yếu, còn nếu thua, vậy thì anh ta cũng phải chấp nhận thôi!

“Ngọc Tình, đừng có làm tôi thất vọng quá!” Yến Vân khẽ cười.

Lúc này Ngọc Tình không biết gì về những tâm tư của Yến Vân, cô bỏ mặc Phong Hòa và hai người họ trong phòng làm việc rồi đi về nhà, nói đùa gì vậy chứ, hôm nay là sinh nhật của ba cô! Trời đất có to lớn thế nào cũng không bằng ba cô! Những người này đã lãng phí của cô quá nhiều thời gian rồi!

Ngọc Tình vừa mới về tới nhà, liền nhìn thấy Phong Nhã Trần đang cùng với ba mẹ mình bận rộn các việc linh tinh. Cái bộ dạng bận rộn hớt hải đó đúng là làm người khác không nhận ra rằng cậu là cháu đích tôn của Phong gia, chính cái bộ dạng này, đúng là cái bộ dạng của một chàng rể sợ không có được sự công nhận của ba mẹ vợ!

Ngọc Tình vừa nhìn thấy liền bật cười, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp. Quả nhiên nhà là nơi ấm áp nhất, câu nói này không hề sai một chút nào!

“Tình Tình! Em về rồi đấy à?” Phong Nhã Trần vừa nhìn thấy Ngọc Tình đột nhiên đã hào hứng gọi tên cô, đôi mắt hoa đào chớp chớp đầy sự vui vẻ.

“Vâng, đang bận gì thế? Có cần em giúp không?” Ngọc Tình nói rồi liền xắn tay áo tiến về phía trước.

“Đứng đó, đứng sang bên cạnh đấy! ở đây có anh rồi!” Phong Nhã Trần vừa nói vừa hất cằm sang một bên, đôi mắt chớp chớp, đùa gì vậy chứ, hôm nay là thời gian để cho anh thể hiện bản thân.

Tuy lầ bây giờ cha mẹ Ngọc Tình vẫn chưa biết cậu là bạn trai của Ngọc Tình, thế nhưng bọn họ không thể cả đời không biết, vì vậy, anh phải thể hiện cho thật tốt – ngay từ bây giờ!

Ngọc Tình nhìn bộ dạng cố gắng tập trung làm việc của Phong Nhã Trần, cô khẽ cười, cũng để mặc kệ anh.

“Vậy được, mọi người cứ bận đi, hôm nay con hơi mệt, con vào phòng nằm một lát, xong rồi thì gọi con!”

Nói rồi Ngọc Tình liền đi vào phòng, hôm nay đúng là cô có hơi mệt. Gần đây cô cảm thấy trình độ dường như chẳng được nâng cao là mấy, theo lý mà nói thì sớm đã phải củng cố rồi, thế nhưng mấy ngày nay đúng là quá bận, vì vậy bây giờ cô phải suy nghĩ cẩn thận về vấn đề này một chút.

Ngọc Tình đi vào phòng mình, ngay sau đó liền chui vào không gian, vừa mới vào tới nơi, cô còn chưa kịp phản ứng gì, một quả trứng khổng lồ liền nhảy bổ tới.

Trời ơi! Ngọc Tình gầm lên, lập tức nhẹ như cánh hồng tránh nó đi, quả trứng đó đương nhiên là tự mất đà mà va vào tường không gian.

Chỉ nghe bụp một tiếng, cả không gian như rung chuyển, Ngọc Tình nhìn mà không khỏi nghiến răng, cái kẻ này rốt cuộc đã lại dùng sức mạnh thế nào không biết!


May mà nó không phải là quả trứng bình thương, nếu không, thì giờ sớm đã đi gặp người mẹ không chu đáo của nó rồi.

Ngọc Tình đang cười trên nỗi đâu của người khác, đột nhiên lúc này một sự nhận thức truyền tới cho cô.

Ngọc Tình lắng nghe, khẽ nhướn mày, giơ chân lên giẫm chặt lên quả trứng: “Còn dám thấy ona ức à? nếu ta mà không tránh đi! Bây giờ ta còn thành ra cái gì nữa? Ngươi có thể có đầu óc một tí được không hả? lần sau dùng lực đừng có mạnh như thế! Mẹ kiếp, đầu to mà óc bằng quả nho.”

Nói rồi cô cảm thấy chưa hả cơn giận, lại giẫm một nhát nữa xuống.

Nói ra thì đúng là Đản Nhi to lớn quá, bây giờ đều cao bằng cô rồi, hơn nữa lại còn to hơn cả cô. Chủ yếu nhất là, cái vỏ trứng đó nhìn hình như đã mỏng đi rất nhiều, những nét hoa văn cũng phủ khắp bề mặt quả trứng. Một Đản Nhi thế này đã cho Ngọc Tình một cảm giác lầm tưởng, dường như, dường như Đản Nhi sắp nở ra thì phải.

“Này, có phải ngươi sắp nở ra không?” Ngọc Tình nheo mày vào nói, cô đang nghĩ sau khi Đản Nhi nở ra thì sẽ là một con phượng hoàng hay là một đứa trẻ?

Nếu là một đứa trẻ, cô đương nhiên sẽ không bỏ mặc nó cho Ngân Nguyên được, xem ra cô vẫn còn có rất nhiều việc chưa sắp xếp ổn thỏa được.

Đản Nhi vừa nghe thấy liền nhảy lên, chạy tới trước mặt Ngọc Tình, giống như đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nó vậy, mà không để ý tới khuôn mặt đang cứng đơ ra của Ngọc Tình.

Song, tuy nó không chú ý thấy, nhưng có một con mèo đã chú ý thấy, chỉ thấy bộ lông màu bạc của con mèo từ từ dựng lên, lùi về phía sau vài bước, rời khỏi phạm vi nguy hiểm.

Tiểu chủ nhân, hãy tự bảo trọng nhé!

Quả nhiên Ngân Nguyên vừa mới rời đi, chỉ thấy một cú đá mang đầy sức mạnh tinh thần được tung ra, Đản Nhi lập tức bay ra xa.

Ngọc Tình thu chân về, không nói gì chỉ nhếch mép lên, liếc nhìn Ngân Nguyên đã ở một vị trí an toàn, cô nhướn nhướn mày, quay người bước đi.

Cô tới đây để tu luyện chứ không phải tới thăm vật nuôi!

Ngân Nguyên nhìn thấy Ngọc Tình bay thẳng lên trên đỉnh núi rồi ngồi xuống, bản thân cũng bước những bước ung dung lại gần, không chỉ là Ngọc Tình, nó cũng tự biết bản thân mình như sắp đột phá rồi, tuy là không biết khi nào nhưng vẫn không kìm được sự phấn khích.

Một người một mèo ngồi trên đỉnh núi, vừa mới tiến hành việc tu luyện, bầu trời quang đãng trong không gian đột nhiên bị che khuất bằng những đám mây đột nhiên kéo tới, những đám mây đen sì như chạy và vào nhau, những cơn sấm chớp vang lên, với khung cảnh đó, nếu là người bình thường chắc chắn đã bị thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận