Tái Sinh Hoan


Dương Nghi vĩnh viễn không có cách nào quên được ngày nàng chết đi.


Đó đáng lẽ là thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời nàng, nàng sinh ra đã thể nhược đa bệnh, hai năm sau khi gả cho Du Tinh Thần, cuối cùng cũng có thai.


Từ phu nhân là mẹ chồng của nàng, tuy rằng hiền hòa khoan dung, nhưng bởi vì Dương Nghi vẫn luôn ốm yếu không có con nối dõi, Từ phu nhân cũng có chút không kiên nhẫn được nữa, vừa không ngừng kiếm nấu thuốc cho Dương Nghi uống, vừa âm thầm thu xếp nạp thiếp cho Du Tinh Thần để có thể sinh con.


Dương Nghi không có gì để nói, chỉ có thể kiên trì uống thuốc, sinh ra trong thế gia thái y, hơn nữa thân thể yếu đuối, nàng từ nhỏ quen thuộc nhất không phải là người, mà là thuốc, thật ra trong lòng hiểu rõ, Từ phu nhân cho nàng chút thuốc kia chưa chắc có tác dụng, uống nhiều thậm chí có tổn hại sức khoẻ, nhưng nàng thật sự rất muốn có một đứa con, bất kể thuốc đắng khó nuốt đến mức nào, nàng đều tình nguyện.


Đối với Dương Nghi mà nói, dường như có con nối dõi, chính là báo đáp tình yêu thương của Du Tinh Thần.


Dù sao với nhân phẩm, thân phận địa vị của Du đại nhân, có thể chọn nữ tử xuất sắc hơn nàng làm vợ, nhưng hắn hết lần này tới lần khác lại nhìn trúng nàng trời sinh có bệnh, chưa kể lại còn bất chấp sự phản đối của người trong nhà, đến cùng vẫn cưới Dương Nghi.


Trong lòng Từ phu nhân cảm thấy oán giận, nhưng không thể làm gì vì con mình.


Thậm chí bà còn muốn nạp thiếp cho Du Tinh Thần, bị Du Tinh Thần cự tuyệt, người ngoài mặc dù tưởng rằng Dương Nghi "Ngự Phu" có thuật, nhưng Từ phu nhân biết cái này không liên quan gì đến Dương Nghi, dù sao nếu Du Tinh Thần có một phần ý nghĩ nạp thiếp, thì không ai có thể ngăn được.


Nhưng sở dĩ Du Tinh Thần giữ mình trong sạch như vậy, theo Từ phu nhân thấy, hơn phân nửa cũng là bởi vì quá mức sủng ái con dâu nhiều bệnh này của mình.


Mới đầu Dương Nghi cũng cho là như vậy.


Mãi cho đến một ngày, nàng đang lắng nghe Từ phu nhân ân cần dạy bảo về việc "Làm thế nào để dưỡng thai", người nhà báo lại, nói sai gia của viện Giám sát tới cửa.



Từ phu nhân còn tưởng rằng những quan chức kia là tới bàn bạc công việc với Du Tinh Thần, ai ngờ là xét nhà.


Về phần tội danh —— Đoan Vương mưu phản, Du Tinh Thần thân là nghịch thần, đã khai ra nhận tội.


Màn đêm buông xuống, Dương Nghi phát bệnh trong nhà giam, nôn ra máu không ngừng.


Lúc ấy tiếc nuối duy nhất của nàng là không thể gặp Du Tinh Thần một lần, cùng với! Không có bảo vệ sinh mệnh nhỏ bé vừa mới nảy mầm trong bụng kia.


Ngay tại thời điểm Dương Nghi nửa sống nửa chết, nàng phát hiện trước mắt mình dường như xuất hiện một hàng chữ.


Dương Nghi đọc được vận mệnh của mình.


Không chỉ có nàng, mà còn có càng nhiều vận mệnh của người khác, bắt đầu và kết cục.


Dương Nghi ngạc nhiên phát hiện, thì ra mình chính là một nhân vật trong quyển tiểu thuyết trùng sinh tên là (Khuê Trung Ký), hơn nữa còn là vai phụ có cũng được mà không có cũng được.


Sự tồn tại của nàng hình như chỉ là vì phụ trợ cho thứ muội Dương Ninh của mình khơi dậy hào quang vạn trượng.


Dương Ninh tuy là con thứ, nhưng cực kỳ thông minh lanh lợi, từ nhỏ đã nhận được hàng vạn hàng nghìn sủng ái, càng được các nam phụ ưu ái.


Ngay cả phu quân Du Tinh Thần của Dương Nghi cũng là một trong những nhân vật thầm mến Dương Ninh.


Mà sở dĩ Du Tinh Thần đồng mưu với Đoan Vương, cũng không thoát khỏi liên quan với Dương Ninh.


Điều này có nghĩa là, hơn ba trăm người Du gia bị chém đầu, truy cứu nguyên nhân, lại là một câu chuyện tình yêu "Cảm động lòng người".


Vô số lần gặp ác mộng của Dương Nghi, đều là người ở trong nhà giam, miệng nàng phun máu tươi, mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc, cốt nhục trong bụng, tính mạng của nàng, giống như là dòng nước nghiêng, thoáng cái biến mất, không người phát hiện, cũng không có ai quan tâm.


Tối nay chính là giữa tháng, trăng tròn như gương, hào quang sáng tỏ.


Trên mặt đất bên ngoài cửa sổ nhà tranh, có mấy bụi sơn trà hoa hé nở, nhẹ nhàng đung đưa theo gió dưới ánh trăng.


Dưới sơn trà, lại có một con chó đen nằm sấp ở đó.


Con chó rõ ràng không bị ác mộng ảnh hưởng, im lặng chìm vào giấc mộng say sưa.



Đột nhiên, không biết từ chỗ nào trong màn đêm truyền đến vài tiếng chó sủa, lỗ tai chó đen run lên, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.


Đôi mắt sáng ngời trừng mắt nhìn về phía ngoài hàng rào, hai tai đang dựng thẳng lên lại chuyển động theo.


Chỉ trong nháy mắt, con chó đen đột nhiên từ dưới đất nhảy lên.


"Gâu gâu!"

Sủa to hai tiếng, chó đen quay đầu lại nhìn cửa phòng đóng chặt, cũng không nghe thấy trong phòng có động tĩnh gì.


Giống như là đang do dự, nhưng rất nhanh, chó đen chạy đến cửa ra vào, nó nằm rạp trên mặt đất, từ trong khe hở rộng ở hàng rào bên cạnh cửa chui ra ngoài.


Bên ngoài thôn Dung Đường, có một dòng sông nhỏ rộng hơn mười trượng, nếu như là lúc bình thường, trong sông này thường xuyên có thể thấy được trẻ con hoặc là thanh niên bơi lội chơi đùa.


Nhưng hôm nay đang vào mùa mưa, đường sông dâng nước, hôm trước lại vừa đổ mưa, nước sông dâng cao, bùn cát bốc lên, càng có một số tạp vật thường xuyên quấn vào trong đó, không để ý nện lên người cũng không phải đùa giỡn, ngay cả người chèo thuyền thông thủy tốt nhất cũng không dám tuỳ tiện xuống nước.


Nhưng hôm nay, dưới ánh trăng sáng ngời, trong nước sông lăn tăn sóng ánh sáng lấp lánh có một vật đang liều mạng bơi về bờ sông bên kia.


Thân ảnh tối tăm trong nước sông lúc ẩn lúc hiện, cực kỳ nguy hiểm, có mấy lần nó chìm vào trong sông, khiến người ta nghi ngờ nó sẽ không bao giờ nổi lên nữa, nhưng một lát sau, điểm đen nhỏ kia lại xuất hiện ở một chỗ khác.


Khi nó trồi lên mặt nước, ánh trăng chiếu xuống trong chớp mắt, lại chiếu ra một khuôn mặt lông lá, vầng trán rộng, ánh mắt sáng lấp lánh hơi lõm xuống, đó vậy mà lại là một con khỉ nhỏ.


Sáng sớm.


Dương Nghi thức dậy vào giờ Mão mỗi sáng, rửa mặt đơn giản xong thì xuống bếp nhóm lửa, nấu một ít cháo ngô làm cơm một ngày.



Nàng đã quen đọc sách lúc nhóm lửa, thường thì còn chưa đọc xong vài trang, cháo cũng đã nấu xong.


Mỗi khi Dương Nghi nhóm lửa, chó đen Đậu Tử đều chạy đến bên cạnh nàng, dựa lưng vào đùi nàng.


Nhưng hôm nay Dương Nghi không thấy Đậu Tử đâu, nàng quan sát dấu vết con chó nằm dưới tán hoa sơn trà, đột nhiên nhớ tới đêm qua hình như nghe thấy hai tiếng chó sủa.


Đậu Tử là một con chó hoang mà Dương Nghi nhận nuôi sau khi đến Dung Đường, vốn cũng là người trong thôn, chỉ là người nhà kia xảy ra chuyện, nhà tan cửa nát, con chó này cũng không có ai chăm sóc.


Người trong thôn nói nó có đôi khi sẽ biến mất một thời gian rất lâu, khi mọi người cho rằng nó chết thì nó lại trở về, mỗi lần trở về đều là dáng vẻ bẩn thỉu giống như sắp chết.


Lúc Dương Nghi nhặt được Đậu Tử, hai chân sau của nó đều gãy, hai bên xương sườn gầy guộc cũng nhô ra rõ rệt.


Mọi người đều không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ chờ Đậu Tử chết đi rồi đem chôn thôi.


Dương Nghi ôm Đậu Tử trở về, bỏ thịt thối, nối xương gãy, nàng chỉ muốn thử một lần, ai ngờ Đậu Tử lại được nàng cứu về.


Lúc này thấy Đậu Tử không có ở đây, Dương Nghi lơ đễnh, thầm nghĩ nấu cháo xong nó sẽ trở về.


Nhưng khi mặt trời lên, nàng đã đánh xong một bộ bát đoạn cẩm, Đậu Tử vẫn chưa thấy xuất hiện.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận