Tái Sinh Hoan


Dương Nghi đang suy nghĩ có nên ra ngoài tìm một chút hay không, liền nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn bên ngoài hàng rào, cửa còn chưa mở, có đứa bé kêu lên: "Tiên sinh, tiên sinh! Ngài mau đi xem một chút đi, có người muốn đánh chết Đậu Tử đó!"

Bên bờ sông Tiểu Thanh, hơn mười thôn dân đứng xa xa, chỉ trỏ, vẻ mặt thấp thỏm lo âu.

Tới gần sông, lại có mấy hán tử trông như quan binh đang đứng, đang lớn tiếng quát, xen lẫn tiếng chó sủa dữ dội.

"Tiên sinh, là ở chỗ này! Ngài xem!" Đứa trẻ dẫn đường tên là Quang Nhi, là một trong những đứa trẻ Dương Nghi dạy ở Dung đường, nó chạy tới chạy lui, trên chóp mũi toát ra mồ hôi hột.

Dương Nghi bị lôi kéo đi nhanh một hồi, giờ phút này ngực phập phồng, hô hấp khó khăn, nàng không dám dừng lại, chỉ vội vàng từ trong tay áo móc ra một cái khăn tay, che miệng mũi ho khan hai tiếng.

Lúc này thôn dân bên bờ sông cũng nhìn thấy Dương Nghi, có người vội nói: "Dương tiên sinh tới rồi!" Sau đó quay đầu lại về phía đám quan binh cầu xin: "Con chó này chính là do vị Dương tiên sinh này nuôi, là có chủ, không thể giết được đâu."

Dương Nghi mơ hồ trông thấy Đậu Tử đang sủa ầm lên với hai gã quan binh, lại nghe thấy một chữ "Giết", cố nén cơn ho khan xuyên qua từ thôn dân: "Đậu Tử lại đây..."

Chó đen nghe thấy Dương Nghi gọi, quả thực ngừng sủa, chạy tới bên cạnh nàng.

Hai tên quan binh quay đầu lại nhìn Dương Nghi, một tên trong đó hừ một tiếng nói: "Con chó này là của ngươi sao?"

Nàng hơi cúi người: "Đúng là tại hạ."


"Nếu đã là của ngươi, thì trông cho kỹ, đừng có thả ra sủa om sòm, cản trở công vụ."

"Vâng, xin lỗi...!khụ, ta lập tức mang nó rời đi là được."

Tướng mạo của nàng thanh tú, lời nói nhã nhặn, trời sinh dáng vẻ ốm yếu, hai gã quan binh cũng không có tâm tư so đo với nàng, vung tay lên liền muốn quay người.

Không ngờ đúng lúc này, Đậu Tử lại kêu lên, nó nhanh chân chạy về phía trước, đuổi tới trước mặt quan binh, nhe răng gầm gừ về phía đối phương.

Dương Nghi giật mình, không ngờ Đậu Tử lại khác thường như vậy.

Một tên quan binh trong đó đã rút đao ra: "Đồ chó hoang! Coi đao của các lão gia là đồ chay!"

"Quan gia...!xin, khục khục..." Nàng còn chưa nói hết, đã ho không ngừng: "Cao, cao..."

Đúng lúc này, có một giọng nói từ phía sau vang lên, giống như cười mà không phải cười: "Cao cao...!giơ cao đánh khẽ đúng không?"

Dương Nghi quay người lại, bỗng nhiên nín thở.

Người phía sau lại cực kỳ cao lớn, dáng người cao lớn, đừng nói so với nàng, so với người bản địa cũng cao hơn rất nhiều, ở trước mặt mọi người ở đây, quả thực là hạc giữa bầy gà.

Hắn mặc áo choàng cổ tròn màu xanh lam thẫm như vải bông trắng nhuộm, trên mặt lại là một bộ râu quai nón đầy sát khí, từ bên má đến cằm, gần như nửa khuôn mặt đều bị chòm râu nuốt hết, khiến người ta không thấy rõ diện mạo thật sự của hắn, thế nhưng đôi mắt lại sáng vô cùng, người bị đôi mắt này nhìn chằm chằm, sẽ làm cho người ta có một loại cảm giác ba hồn bảy vía đều bị tia chớp chiếu rõ.

Nam tử dùng ánh mắt không giận tự uy này liếc nhìn Dương Nghi, sau đó đi về phía trước: "Gọi các ngươi tới đây tuần tra rồi đi, ở đây phân cao thấp với một con chó, các ngươi không có chuyện gì làm sao?"

Vừa dứt lời, hắn nhíu mày: "Kia...!là thứ gì vậy?"

Hai tên binh sĩ thấy nam tử này đến, sớm đã hoảng sợ lui sang hai bên, một người trong đó vội nói: "Thập Thất Lang, bọn ta chính vì thế này mới làm trễ nải...!các thôn dân nói vật ấy vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây không phải điềm tốt, bọn ta muốn lấy nó ra để ném đi, không ngờ con chó này không biết từ đâu chạy đến tìm xui xẻo."

Dương Nghi thấy nam tử gọi là Thập Thất Lang này không có ý gì khác, cũng nhìn theo, lúc này Thập Thất Lang đang tiến lên một bước, quan sai nhường đường, phía trước không còn che đậy nữa.

Mà "Vật" trong miệng các binh sĩ, chính là một con khỉ chết trên tảng đá, nó ướt đẫm cuộn mình ở nơi đó, dưới thân chảy ra một chút vết máu.

Có thôn dân nhỏ giọng nói thầm: "May mà là ban ngày, nếu thấy vào buổi tối, chẳng phải sẽ hù chết người ta sao?"

"Mới vừa rồi trời chưa sáng ta nhìn thấy, còn tưởng là con cái nhà ai...!chậc, thật sự làm người ta sợ chết."

Thập Thất Lang nhíu mày: "Chuyện lạ, con khỉ này sao lại giống như từ bên kia sông bơi tới, không, hoặc là rơi xuống nước mà thôi." Hắn quay đầu nhìn về phía Dương Nghi, lại thấy nàng đang không chớp mắt nhìn con khỉ đã chết kia, sắc mặt lại cực kỳ quái dị.


"Ngươi..." Thập Thất Lang chỉ chỉ Dương Nghi: "Dẫn con chó của ngươi đi đi, còn náo loạn như vậy thì lập tức giết chết."

Dương Nghi lấy lại tinh thần, khăn che miệng hơi cúi đầu: "Vâng."

Thập Thất Lang lại phân phó: "Đem con vượn khỉ này đi đốt đi.

Nhanh một chút."

Môi Dương Nghi giật giật, nhưng không lên tiếng.

Mắt Đậu Tử đầy mong đợi nhìn nàng, sau đó lại quay về phía con khỉ trên tảng đá kia kêu lên hai tiếng.

Ánh mắt Thập Thất Lang liếc qua.

"Đi thôi." Dương Nghi thấp giọng, trên mặt lại là vẻ mặt cực kỳ quái dị, giống như sợ hãi, lại giống như thống khổ, chỉ lẩm bẩm: "Đi thôi."

Nàng giống như đang gọi Đậu Tử, cũng giống như đang khuyên bản thân.

Dường như Đậu Tử biết hết cách xoay chuyển, dứt khoát ngửa đầu gầm thật dài.

Tựa như là sói hoang tru trăng, trong tiếng hú lộ ra một nỗi bi thương kéo dài.

Đúng lúc binh lính kia thò tay muốn xách con khỉ xuống, Dương Nghi thở dài một hơi, khăn che môi kiềm chế sự khó chịu.

Nàng nói ba câu:


"Đợi đã."

"Không thể đốt."

"Đây không phải là một con vượn khỉ."

Tác giả có lời nói:

Nghi tỷ: Ba câu nói, làm cho nam nhân điên đảo thần hồn vì ta!

Thập Thất Lang:...

Chú thích:

Nam chính là thiếu niên, râu ria là giả, nguyên nhân ngụy trang sẽ có giải thích.

(Khuê trung ký) là tác phẩm cũ của tôi, cũng là tiểu thuyết ngôn tình + thám án (đề cử!) ở đây chỉ là mượn một cái tên, nội dung cốt truyện không liên quan gì đến bản văn.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận