Tái Sinh Hoan


Cửa miếu Long Vương là nơi hai binh lính canh gác.


Bọn họ không hiểu, vì sao thái độ của Thập Thất Lang khác thường, lại mặc cho người có khuôn mặt trắng nhỏ kia chỉ huy.


Chó đen Đậu Tử thừa dịp bọn họ không chú ý, đã từ cửa sau vòng vào trong miếu từ lâu.


Trước khi đến miếu Long Vương, Dương Nghi gọi đứa trẻ dẫn mình tới đưa Đậu Tử về trước.


Nàng lo lắng Đậu Tử ở đây lại kêu lên, chẳng may bọn Thập Thất Lang thực sự làm ra cái gì đó, vậy thì hối hận không kịp.


Không nghĩ tới, giữa đường Đậu Tử lại bỏ chạy trở về.


Chó đen lặng yên không một tiếng động băng qua đình viện, từ phía sau hành lang tiến về phía trước, hơi ngẩng đầu, cái mũi màu đen ngửi một cái, lỗ tai hơi rũ xuống run lên, liền biết muốn tìm ở nơi nào.


Đứng ở cửa tiền viện, Đậu Tử liếc mắt nhìn thấy thi thể trên bàn đá.


Rõ ràng là một con chó, nhưng trên mặt trong nháy mắt tràn đầy bi thương mà con người đều có thể xem hiểu.


Nó không tiếp tục ồn ào nữa, mà chỉ yên tĩnh đến gần, đi thẳng đến dưới bàn đá, từ từ nằm sấp xuống.



Hai cái chân trước duỗi ra, cái miệng bén nhọn gác lên trên, hai hàng lông mày trắng nhíu lại một chút, đôi mắt cụp xuống.


Khi Đậu Tử vừa mới xuất hiện, Dương Nghi đã phát hiện ra nó, không hề ầm ĩ, khiến nàng thở phào nhẹ nhõm.


"Ta vừa rồi đã kiểm tra tứ chi xương cốt của nó, không giống như người lùn, đây là một đứa trẻ sáu bảy tuổi.

"

Thập Thất Lang quay đầu nhìn con khỉ kia: "Nói rõ một chút, ý của ngươi là, đứa nhỏ này trông giống khỉ?"

Nếu là như vậy, Thập Thất Lang không đến mức căng thẳng thái quá, hắn vào nam ra bắc kiến thức rộng rãi, cũng từng nghe nói một địa phương nào đó, trẻ con bị bầy sói mang đi, lớn lên trong bầy sói, cuối cùng trở thành một "sói con" với bộ lông dài trên người, hành vi cũng rất giống sói con.


Con khỉ này! Chẳng lẽ cũng giống như vậy?

Câu trả lời của Dương Nghi khiến lòng người lạnh ngắt: "Không, ngoại hình này không phải là trời sinh của nó.

"

"Không phải trời sinh thì là thế nào?"

"Quan gia có nghe nói qua không! " Dương Nghi ho khan một tiếng, muốn tìm khăn, tay lại không rửa: "Có một loại biện pháp rất mất nhân tính, gọi là, hái sinh chiết cắt.

"

Thập Thất Lang đã nghe qua, thậm chí cũng đã từng gặp qua.


Có vài tên ăn mày, bắt cóc đứa trẻ cực nhỏ, dùng biện pháp tàn nhẫn nhất, hoặc khiến đứa trẻ gãy tay cụt chân, hoặc cải tạo thành "quái vật", sau đó để cho mọi người xem và vơ vét của cải, ví dụ như người mặt rắn, hoặc ví dụ như người đầu chó, chỉ nhắc đến thôi cũng khiến người ta ớn lạnh.


"Ngươi nói đứa nhỏ này! " Bất tri bất giác Thập Thất Lang đổi xưng hô: "Chính là loại này?"

Dương Nghi chỉ chỉ bộ lông xù kia: "Lớp da này không phải là tự nhiên, tuy rằng bây giờ đã không khác gì vốn có, nhưng ta có thể cam đoan, phía dưới là một đứa trẻ không hơn không kém.

"

Môi Thập Thất Lang nhanh chóng co rút, mạnh mẽ như hắn cũng không khỏi lấm tấm mồ hôi trong lòng bàn tay.


Hắn nhìn về phía đao của mình: "Vậy vì sao ngươi phải xé nó ra.

"

Dương Nghi nói: "Quan gia không cảm thấy cái chết này của nó rất khả nghi sao? Vừa rồi ta dùng hết biện pháp, cũng không rút tay nó ra được, nhất định có cái gì đó chặn lại, cho nên! "

"Ta tới là được!" Thập Thất Lang quên mất mình khoanh tay đứng nhìn luận.


"Quan gia, không thể dùng sức mạnh.


" Dương Nghi ngăn cản hắn, đương nhiên nàng biết Thập Thất Lang có sức mạnh, nhưng nếu là kiên quyết kéo ra, hậu quả chỉ sợ sẽ không quá đẹp.


Thập Thất Lang trừng mắt nhìn nàng, trong lòng hắn có một chút tức giận, rất muốn tìm người đến đốt.


Loại thủ pháp thương thiên hại lý này hắn có nghe nói qua, nhưng hôm nay là tận mắt nhìn thấy!

Hắn bỗng nhiên có chút nghi hoặc: Ngay cả mình cũng gần như là thất thố, tại sao gia hỏa trước mặt này trông yếu đuối, từ đầu đến cuối đều không biểu lộ cảm xúc.


Dương Nghi thở dài, nhấc tay muốn đi lấy hầu bao bên hông, nhưng một tay cầm đao, tay kia cũng chưa rửa.


Thập Thất Lang để ý đến động tác của nàng: "Ngươi muốn lấy cái gì?"

Dương Nghi nói: "Lát nữa mùi sẽ có chút khó ngửi, lấy ít bạc hà! "

Không đợi nàng nói xong, Thập Thất Lang đưa hầu bên hông nàng vào lòng bàn tay, sau đó kéo nàng đến gần một bước.


Dương Nghi vội vàng dừng bước: "Quan gia! " Nàng không nghĩ tới việc nhờ hắn làm thay.


Thập Thất Lang cầm hầu bao, có chút ngoài ý muốn, hầu bao này nhìn qua có vài phần tinh xảo, bằng gấm màu xanh thẫm tinh tế, phía dưới thêu mấy cây phong lan phiêu dật, chỉ là hơi cũ, màu xám nhạt trên mặt xanh thẫm mới không cũ, thật giống như sắc trời trước mưa gió.


Hầu bao phồng lên, Thập Thất Lang mở ra, quả nhiên có mấy chiếc lá cây xanh biếc bạc hà, hắn dùng ngón tay nhặt ra hai mảnh: "Dùng thế nào?"

Dương Nghi che mặt, đôi mắt lẳng lặng nhìn hắn.


Thập Thất Lang lúc này mới phát hiện, bởi vì hắn túm hầu bao lên, kéo thắt lưng của nàng lệch ra, Dương Nghi nghiêng nửa người, nửa người trên hơi hơi ngửa ra sau, miễn cho dựa vào hắn quá gần.


Hắn quan sát hai tay nàng hơi giơ lên, nhìn ra sự tránh né của nàng.



Cười ha ha, buông hầu bao ra, Thập Thất Lang nói: "Ngươi sợ cái gì? Ta không thể đáng sợ hơn so với xác khỉ kia, vừa rồi ngươi còn chẳng kiêng dè sờ tới sờ lui, lão tử tốt xấu gì cũng còn sống!"

Dương Nghi không có cãi lại, chỉ lui về phía sau nửa bước, lấy mu bàn tay phủi phủi dây lưng áo: "Ta che mặt nên không cần, quan gia tự dùng đi, ngậm ở trong miệng là được, nhai nát cũng không sao.

"

Nàng vốn muốn ngậm một lá, nhưng tình hình hiện tại, cũng không thể kêu vị quan gia này đút cho nàng?

Cho dù hắn chịu, nàng cũng không muốn, huống chi tính nết này của đối phương cũng không thể trông cậy vào.


Thập Thất Lang nhìn mấy cái lá cây trong tay: "Ta cũng không phải dê bò, ăn cái này làm gì.

"

Dương Nghi một lần nữa nhìn chăm chú vào xác khỉ kia, chậm rãi nói: "Bạc hà còn gọi là Ngân Đan Thảo, Dạ Tức Hương, là một vị Trung dược, (Sách nghiên cứu thảo mộc) từng ghi chép qua, vật này có thể sơ can điều khí, tiêu phong giải nhiệt.

"

Trong sân của nàng có ít hoa, các loại dược thảo cũng có mấy vị, nhất là cạnh hàng rào phía đông, một mảng lớn cỏ bạc hà, xanh um tươi tốt mỗi ngày đều dùng.


Thập Thất Lang thấy Dương Nghi giơ tay muốn đi cắt thi thể kia, nhất thời không rảnh tranh cãi với nàng, cố gắng đưa một chiếc lá vào miệng, khẽ chép miệng một cái, quả thật có một luồng khí nhẹ nhàng khoan khoái phát tán ở đầu lưỡi, xua đi không ít chút khô nóng ban nãy.


"Ngươi! " Thập Thất Lang vừa định mở miệng, thấy Dương Nghi đã hạ đao.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận