Sau bữa sáng, chúng tôi đã cùng nhau lên đường hướng về thành phố gần đây, trong sự yên bình.
Với lời cảnh báo hết sức rõ ràng của tôi trước đó, tôi không nghĩ ông thương nhân, một người nhát như thỏ ngày hôm qua sẽ dám tiếp tục tự tin vào chiếc nhẫn không gian của mình mà trộm đồ từ tôi.
Thứ ông thương nhân cướp là một thanh kiếm đến từ căn phòng mà ông ta ở.
Tôi đã thử dò xét trước đó trước khi thu hồi lại, năm trong sáu căn phòng đều có vật dụng của hầu gái, chỉ riêng căn phòng của ông thương nhân là có trang phục quản gia và tại căn phòng đó có một thanh kiếm lưỡi mỏng được thiết kế khá đẹp mắt treo trên vách tường.
Có vẻ như thanh kiếm đó quá đẹp đối với ông thương nhân, nên ông ta đã sinh lòng tham đem nó lấy xuống và dấu trong nhẫn không gian.
Đáng tiếc, lại bị tôi phát hiện dễ dàng.
Ông thương nhân đã trả lại sao đó chỉ chưa đến 2 phút từ lúc tôi ra khỏi cửa.
Thật nhanh như khi nó đối xứng với cái lá gan của ông ta nhỉ? Tôi nghĩ thế đó.
Vậy nên, khi ông ta đã trả lại, tôi đã lại vui vẻ chấp nhận chuyến hộ thống như bình thường và giờ thì cũng được hơn ba tiếng kể từ lúc đó.
Tôi duỗi đôi chân nhỏ nhắn của mình về phía hông sàng xe một cách thoải mái và thở dài một hơi.
- Hà...!
Tôi và nhóm ông chú Ganrd hiện tại đang ngồi ở toa xe thứ ba, cũng là cái toa mà ông thương nhân đã chui vào ngày hôm qua để tránh ngủ ngoài trời.
Nửa toa xe này đã được chất đầy những cái túi không gian rẻ tiền.
Nó còn cùi bắp hơn cả cái túi của ông chú Ganrd, chỉ có thể chứa được 1m vuông đồ vật và độ lớn nó cũng không phải chỉ bằng cái túi nhỏ mà cỡ một nửa cái bao tải, còn chưa hết, khi nhét đủ đồ nó còn phình lên chiếm mất 30cm vuông diện tích, nên tính ra thì nó cũng chỉ lợi thêm được nửa không gian mà thôi.
Nửa toa xe còn lại thì là của chúng tôi.
Nhóm ba người con trai thì do có một ông khá to ở đây nên hơi chút chen lấn, ép sát vào nhau mà ngồi trong rất buồn cười.
Nhóm hai 2,5 con gái bên tôi thì lại thoải mái hơn nhiều, chị Dina và Reian đều có thân hình chuẩn những cô nàng thường xuyên tập thể dục đều đặn, trong khi đó tôi thì nhỏ chút gây nhom nên nhét đâu cũng vừa.
Đến cả đôi chân dài vài chục cm của tôi còn chẳng đụng đến bên kia nhóm ba người đàn ông nữa kia mà.
- Sao thế cô bé? Thấy chỗ nào không khoẻ à?
- Không, tôi thấy công việc hộ tống này chán thật.
Tôi lắc đầu với ông chú Ganrd vì đã tỏ ra quan tâm đến mình và nói ra lý do.
- Hahaha, tôi hiểu cảm giác đó.
Ai mới đầu cũng sẽ cảm thấy như cô bé vậy.
Ông chú Ganrd cười vui vẻ sờ sờ cằm mình nói.
Sau đó ông ta lại càng cười quỷ dị hơn mà tiếp tục.
- Nhưng đối với những mạo hiểm giả lâu năm như chúng tôi sẽ khác.
Khoảng thời gian mà chẳng có con quái vật nào tấn công đó mới chính là thời điểm vui vẻ nhất.
Tôi không có nói đến có quái vật hay không nhé! Đầu óc tư duy của con người thế giới này thật dị, tôi chỉ là đang muốn nói là ngồi không như thế này hơi buồn chán thôi mà.
- Ông chú, ý tôi không phải vậy đâu.
Mọi người không thấy chán khi không chơi cái gì mà cứ ngồi yên như vậy sao?
Không thể để cho ông chú Ganrd kia suy nghĩ quá tào lao, tôi liền chỉnh ông ta quay về suy nghĩ mà mình muốn.
Nhưng đối với nó, ông chú Ganrd chỉ nhúng vai một cái mà trả lời.
- Chịu, làm gì có cái gì chơi được ở không gian nhỏ hẹp thế này.
- Tôi có một trò chơi, mọi người chơi không?
Thật điên rồ khi lại nghe được những lời lẽ như vậy.
Không gian nhỏ hẹp thì không chơi được gì? Ở thế giới tôi thì có cả tá để chơi mà chỉ cần ngồi yên bất động trong không gian nhỏ và hẹp hơn cả toa xe này nữa đấy.
Tất nhiên là ý tôi không nói đến những chiếc máy vi tính kết nối mạng, vì nó không còn được tính là tá nữa rồi.
Trong khi nói, tôi đặt tay trái lên chiếc nhẫn bên tay phải trích ra một phần nhỏ của nó để tạo ra một bộ bài tây của thế giới mình.
- Mấy tấm thẻ đó là gì? Nếu nó là trò chơi cho trẻ con thì tôi sẽ không chơi đâu.
- Tôi cũng vậy.
- Cả tôi nữa.
Tôi ngồi yên như thế này cũng ổn rồi.
Khi nó vừa xuất hiện, ba người đàn ông trong nhóm lần lượt ông chú Ganrd, Fear và Gamer đã tỏ vẻ không thích thú và lên tiếng từ chối.
- Vậy thôi, hai người thì sao?
Tôi không miễn cưỡng ba người kia, mà quay sang hỏi hai cô gái còn lại đang tò mò nhìn về phía tôi, đúng hơn là hình ảnh lá bài được tôi tăng thêm một chút hoạ tiết hoa mĩ bao quanh lá bài lên, khác chút với ở thế giới của tôi nhưng hình dạng vẫn tương tự.
Ở góc nhìn của mấy người kia thì không thể nhìn được, chắc là do vậy nên họ mới phản ứng nói trước mà còn chẳng thèm nghĩ đến trò chơi thú vị nhất lịch sử nhân loại trái đất khiến bao nhiêu con người từ nghèo trở nên giàu có trong vòng một đêm hay từ giàu có trở thành nghèo khó và nghiện ngập mê mẫn là như thế nào.
Tóm lại, đây không phải là một trò chơi trẻ con, mà là thứ đại diện cho kèo đấu giữa thiên sứ và tử thần, may mắn và xui! E hèm, nếu chơi bình thường thì nó vẫn xứng là một trò chơi thú vị mang lại rất nhiều tiếng cười cho mọi người, trừ tôi ra...đó là một quá khứ mà tôi không muốn nói chút nào...
- Chơi, tất nhiên là chơi rồi sư phụ.
Chị Dina mắt toả sáng nhìn lá bài trên tay tôi mà nói.
Nghĩ thôi cũng biết rõ, chị ta chỉ là đang hứng thú với mấy tấm ảnh trên lá bài.
- Chị nữa.
Nhưng chị không biết chơi thế nào.
Sau chị Dina, Reian cũng lên tiếng.
- Em biết, nên em sẽ chỉ cho hai người.
Luật chơi đơn giản thôi.
Đầu tiên, một bộ bài như thế này sẽ có năm mươi hai lá, thật ra thì còn hai lá nữa, nhưng nó không quan trọng mấy và em không có luật chơi với chúng.
Tôi thu chân của mình lại ngồi xếp bằng và bày 52 lá bài tất cả ra thành một hình thẳng dài để cho chị Dina và Reian có thể nhìn thấy hết chúng, mới bắt đầu giới thiệu về thứ tự của từng lá bài và cách chơi món đơn giản nhất Tiến Lên truyền thống nhất của đất nước mình.
Trong khi tôi đang giới thiệu về bài và cách chơi, ba người đàn ông đang yên tĩnh ngồi bên kia cũng đã không kiềm nén được sự tò mò của mình mà nhìn sang bên này.
- Rồi, hai chị hiểu hết chưa?
Giải thích đến chi tiết cuối cùng, là các cách để đánh, thì tôi mới dừng lại mà hỏi.
- Hmm chút chút.
- H-Hình như có hơi rắc rồi.
Chị nghĩ đây là trò chơi trẻ con?
Có vẻ luật và các chi tiết chơi tôi nói là quá nhiều với người mới chơi, nên hai người chị Dina và Reian tỏ ra kho khăn thấy rõ.
Nhưng không sao, ai mới đầu mà chả vậy, thằng bạn thân của tôi còn chưa nhớ nổi hết đống này trong lần chơi đầu tiên nữa là.
Cho nên, đành phải tôi đưa chuyên nghiệp quơ hết bộ bài xếp bên dưới lên trên tay.
- Em đâu có nói nó là trò chơi trẻ con.
Ở đất nước em, thứ này rất được người lớn ưa thích.
Luật chơi tất nhiên sẽ không đơn giản như nhảy dây bay rồi.
Bây giờ thì chơi thử một lần để nhanh chóng hiểu về trò chơi này thôi.
- Nhảy dây bay?
Chị Dina và Reian trưng ra một bộ mặt khó hiểu.
- À, đó là một trò chơi của trẻ con ở thế giới của em.
Người ta sẽ buột những sợi dây cao su nhỏ lại nổi thành một sợ dài hơn rồi cho hai bị thua do một trò chơi nhỏ trước đó cầm chúng để những người thắng thay phiên nhảy qua nhảy lại.
Chúng có chia các mức cao thấp khác nhau, ai mà chạm vào dây ở những mức thấp thì sẽ thay thế người cầm dây, mức cao thì nhảy không qua hay phạm lỗi gì đó đều sẽ tính là bị.
Đại khái là vậy.
Tôi vừa xóc lá bài vừa nói.
- Mà mấy chị cũng đứng quá quan tâm, trò đó chỉ cho con nít thôi.
Giờ chúng ta chơi cái này đi.
Dứt lời, tôi đem bộ bài trên tay phân phát cho chị Dina, Reian và mình, mỗi người theo đúng như luật chơi 13 tấm.
- Em đã nói rồi đấy nhé, nếu ai có bốn con heo, tập đoàn từ ba đến xì đều một dấu hiệu, sáu đôi bất kì xắp xếp theo thứ tự tăng dần thì sẽ là ăn trắng.
(Tác giả lâu rồi không chơi bài nên sai cứ vứt sang bên nha)
Tôi đặt số bài còn lại xuống bên cạnh mình và nói lại luật một lần nữa.
Đôi khi người mới rất dễ bỏ qua chuyện này, họ sẽ còn chẳng biết mình đã ăn trắng mà cứ đem đống bài chắc thắng đó đánh xuống như đúng rồi vậy.
- Được, chị biết rồi.
Chị Dina trả lời và cầm số bài mà tôi phát cho lên, nó trông có hơi lộn xộn.
Trong khi đó thì Reian lại chỉ gật đầu một cái mà lật từng tấm bài của...đợi chút!?
- Này.
Tôi vội chóm tới ngăn cái tay đang lật bài của Reian lại.
Tôi quên mất! Tôi nghĩ mình chưa nói về cách giữ bài trên tay vì đó gần như là thường thức ở thế giới của tôi rồi.
- Chị làm gì vậy? Đừng có lật bài cho người khác xem chứ?
- Vậy không có lật bài?
- Không cho đâu.
Giữ bài trên tay như này này.
Trước vẻ mặt có chút ngơ ngơ của chị Reian, tôi ngồi lên cầm lấy những lá bài của mình xoè rộng ra hình quạt.
- Trông thật tao nhã.
- ...
Hà...con người thế giới này thật khó hiểu.
Tôi không hiểu tại sao cái hành động xoè bài của mình lại biến trở thành thứ để họ kinh ngạc.
Đúng, không chỉ mỗi chị Dina thốt lên thôi đâu, mà cả nhóm đàn ông lẫn Reian đều vậy.
Thế là...sau đó tôi không nói gì nữa để giải thích mà trực tiếp bắt cả hai người chị Dina và Reian làm theo mình để chơi.
Mới đầu chơi, bọn họ có hơi lóng ngón thậm chí là quên cả kí hiệu nào là lớn hơn nhỏ hơn luôn.
Thế là cả ván bài đầu tiên đó chính là sự thảm hại giữa việc vừa chơi vừa chỉ các lỗi vặt vãnh.
Kết quả sau cùng thì tôi đã thắng hai người mà chẳng cần phải hít.
Là thật, tôi đã nính thở để không trở nên cáu gắt chỉ vì hai người chị Dina và Reian cứ như hai đứa trẻ kinh ngạc đủ thứ tào lao trên trời dưới đất trông những động tác nhỏ của tôi.
Việc nính thở vài phút đến vài chục là không thể đối với tôi khi còn ở thế giới trước, nhưng giờ thì lại khác, không chỉ nính mà còn có thể khỏi thở luôn nếu thích.
Dù không nhớ lắm, nhưng hình như trước khi rời khỏi toà thành kia, tim cơ thể này còn chẳng đập.
Điều đó khiến tôi tự hỏi, liệu tôi có cần thở hay không đây? Hít thở bây giờ đối với tôi cứ chẳng qua chỉ là một hành động phản xạ của cơ thể, muốn dừng lúc nào thì dừng, dừng lâu lúc nào thì lâu lúc đấy vậy.
(Thật ra main vẫn cần oxi để duy trì hoạt động, nhưng với mức thấp hơn nhiều, sức mạnh hoàn toàn được tạo ra dựa trên chuyển hoá của Ma năng)
Cảm thấy những điều này thì tôi mới biết mình giờ còn chẳng phải con người...
Sau ba ván đầu tiên chơi tiến lên thì mọi chuyện dần trở nên tốt hơn khi cả hai đã quen và biết cách đánh như thế nào để chiến thắng.
Dù vậy, thật tiếc thay tôi vẫn dư sức về nhất mà không thở lấy một hơi.
Một lượt cho đến ván thứ bảy thì, trình độ và số may của hai người chị Dina và Reian bỗng bùng lên, khi tôi tự dưng về chót.
- ...
Lại thua nữa? Đây là câu hỏi sau khi tôi chơi liên tục ba ván bằng cách vi diệu nào đó để về chót.
Tôi đã thêm ông chú Ganrd vào trước đó ván thứ tám, khi ổng muốn chơi thử.
Nhìn số bài la liệt trên mặt sàn xe, dưới lớp mũ trùm tôi không chịu nổi sự thật đau lòng này mà mím môi mình một cái.
Thế giới này không có cái gì là tuyệt đối hoàn hảo cả, tôi cũng vậy.
Dù có tài năng học hỏi mọi thứ rất nhanh chóng và làm nó với mức hoàn hảo cao nhất.
Tuy nhiên, việc chơi bài đối với tôi thì lại khác.
Nó kiểu như là ngắm hoa sau lớp kính vậy, rõ là tôi thấy được hoa nhưng không thể chạm vào hay hít mùi thơm từ chúng.
Tôi luôn cảm thấy chơi bài rất đễ, chỉ cần suy tính một chút thì sẽ có thể thắng được.
Nhưng mà, không hiểu cứ làm sao đấy, tôi mà chơi với những người biết chơi một tý là cứ cái thể nào đó lại về chót một cách cay đắng.
Thậm chí hồi còn nhỏ khi chơi bài với bạn bè và hàng xóm cũng bị như vậy và đôi lúc vì sợ bị phạt bọn họ còn cố ý rủ rê tôi chơi để làm thằng chết thay.
Đó chính là quá khứ thất bại mà tôi không muốn kể đến tý nào.
Ván tiếp đó, tôi lại thua lần nữa.
- Hahaha, không phải đó chứ? Vậy mà lại về chót nữa?
- ...
Và tôi đã bị ông chú Ganrd bật cười một cách mỉa mai nhất.
Ánh mắt của ông ta nhìn tôi cứ như nhìn một đứa ngốc, lấy ra một trò chơi mà mình còn chơi tệ hơn cả người mới chơi nữa, ra chơi.
- Không chơi nữa, mấy người chơi đi.
Tôi đang định nhặt mấy lá bài để phân chia thì vứt xuống quay mặt đi chỗ khác.
- Ganrd! Anh làm sự phụ dỗi rồi kìa!
- Ầy, trẻ con thế? Chỉ mới thua có bốn ván thôi mà, chơi tiếp đi nào cô bé.
- Không chơi.
Mấy người chơi đi, để tôi yên.
Tôi tự biết mình chơi bài yếu kém, không cần mấy người nói.
- Xong, Lilianna dỗi thật rồi.
Cô bé không chơi thì ai xóc bài đây?
- Để tôi thử xem.
...
Tôi rời khỏi cuộc chơi, Fear đã vào thay thế.
Có vẻ như việc quan sát chúng tôi chơi trước đó, ông chú này đã làm rất tốt việc xóc bài cho cả nhóm.
Đến mức, tôi một đứa trước đó còn quan trọng chỉ thoát chóc đã bị đẩy ra rìa hết công chuyện để làm và chỉ có thể đứng ngoài nhìn vào.
Đúng là một thế giới nghèo trò chơi giải trí, khi cả bốn bắt đầu thích thú với trò chơi bài thì họ hoàn toàn đã bị nó làm mê tích.
Đồng thời nhờ thế, không khí chán chường trong xe của được thay đi bằng những tiếng cười vui vẻ hơn nhiều trước đó.
Quan sát một chút thì tôi bắt đầu cảm thấy chán thì quyết định chui vào gần những chiếc túi không gian tựa đầu bắt đầu một giấc ngủ ngắn.
---
Ách, một chương ba ngày? Đây là cái cảm giác tụt nghề ghê gớm đến kinh tởm nhất mà tác giả cảm nhận được trước và sau khi khỏi bệnh.
Ok, giờ ngon rồi hehehe, sau khi tái cấu trúc...khụ khụ, sau khi vực dậy khỏi căn bệnh tưởng chừng như hiểm nghèo bala bla ảo tưởng sức mạnh, hoá ra chỉ là một cơn cảm lạnh thông thường như bịch đường ở siêu thị, tác giả đã bị mất văn phong :>.
Đây đúng là ác mộng, nhưng nó sẽ hồi phục sớm thôi.
Ừm, biết đâu viết xong hàng này nó khôi phục sao chứ? Vậy nên, bắt đầu nào! Bắt đầu kế hoạch ngàn năm của tác giả nào!!!
Từ khi bắt đầu em đã thấy anh.
Rời xa anh chính là sự đau khổ.
Kế hoạch ngàn năm em đã đến rồi đây.
Trở về với em đi.