- Ra là vậy à.
Nghe Chise khó khăn kể lại mọi chuyện, tôi mới nhận ra mình là người có lỗi trong chuyện này.
Không chỉ Chise không lại gần, tôi còn chủ động tấn công cô ấy bằng thứ Ma thuật không gian mà mình vô thức sử dụng.
Ngay lúc này, tôi có thể thấy được dấu tay đỏ đang nằm trên cổ Chise và những vết thương khác, chứng tỏ mọi chuyện đã thực sự diễn ra.
Nhưng tôi lại chẳng nhớ chút gì về giấc mơ đó cả.
Bình thường tôi vẫn sẽ nhớ mang máng một chút về các giấc mơ của mình, ấy vậy mà lần này lại chẳng có gì cả, một mảnh hình ảnh cũng không có.
- Lilianna rốt cuộc thì cô đã bị gì vậy?
Chise hỏi bằng một vẻ mặt lo lắng.
Để một cô gái mới quen lo lắng cho mình thế này, không hiểu sao tôi cảm thấy thật ngại ngùng, mặc dù Chise cũng không quá phải là hình mẫu các cô gái lý tưởng của tôi.
Các cô gái lý tưởng của tôi đầu tiên phải có tóc dài, Chise out ngay tại phương diện đầu tiên này.
- Tôi cũng không biết nữa.
Nhưng tôi nghĩ mình đã mơ một giấc mơ gì đó nên chuyện này mới diễn ra.
Xin lỗi cô.
- Không sao, thật may là Ma cụ của cô đã cứu lấy tôi.
- Ừm...
Nhìn nụ cười của Chise, tôi thật không nỡ nói cho cô ấy biết rằng chuyện này đến cả mình cũng không rõ.
Nhưng sợi dây xích tự động xuất hiện không chế tôi ư? Đến cả tôi cũng chẳng hiểu chuyện này là thế nào.
Nghe Chise kể mà tôi có cảm giác giống như cơ thể mình có một ý thức đang ẩn trong đấy, đợi đến khi tôi bộc phát thì nó sẽ ngăn cản tôi lại vậy.
Điều này nghe thôi cũng xặc mùi vô lý rồi.
Xưa giờ tôi cũng không có bị đa nhân cách, với lại từ khi tái sinh đến nay, tôi cũng chưa cảm thấy có nhân cách nào tồn tại ở cái cơ thể, chỉ mới tái sinh thì mình đã cảm thấy rất thoải mái như của bản thân này.
Đã vậy còn chưa kể đến chuyện, tôi đã khóc rống lên khi đang phát điên.
Đúng là những giấc mơ của tôi có cảm giác đầy đau khổ thật, nhưng tôi chưa bao giờ bị như vậy cả.
Thật đúng là kì lạ, kì lạ như kiểu giấc mơ mà tôi không hề có chút cảm giác gì lần này vậy.
- Để tôi giúp cô chữa vết thương.
Đáp trả với Chise xong, tôi đưa tay mình về phía cổ Chise và cô ấy đã giật mình một cái hỏi ngược lại.
- Giúp tôi chữa vết thương?
- Đúng vậy, cô ngồi yên nào.
Chết mình lỡ mất! Tôi chạm vào cổ Chise và kích hoạt kỹ năng thì đã lỡ tay dùng toàn bộ sức mạnh của kỹ năng lên cô ấy.
Lúc tôi nhận ra thì cũng đã muộn, luồng sáng nhẹ đã bao bọc Chise và đem mọi vết thương cô ấy có cấp tốc tan biến như chưa từng tồn tại.
Sau khi ánh sáng tan đi, đã để lại một Chise hơi khác một chút trước đó, với ánh mắt ngạc nhiên của bản thân.
Chise đã là một người khá tươi tắn ban đầu rồi, nên khi bị kỹ năng của tôi tác động, cô ấy cũng không thay đổi nhiều lắm.
Chise không nói gì cả, chỉ đưa tay mình lên nhìn sau đó sờ sờ chúng nó trong im lặng.
- B-Biến mất rồi.
Chise nở một nụ cười vui vẻ rồi nói, lời cô chứa đầy sự cảm kích.
- Um...cô cảm thấy thế nào?
Nhìn cách Chise sờ tay mình, tôi không nghĩ cũng biết cô ấy đang rất vui khi tay mình không còn chai sần như cũ nữa.
Nhưng vẫn cảm thấy hơi tội lỗi một chút vì xoá bỏ đi chúng nó.
Là một kiếm sư bậc thầy, tôi biết vết chai trên tay chính là minh chứng lớn nhất cho sự cố gắng luyện tập của bọn họ.
Nhưng vào lúc này, tôi đã vô ý đem nó tẩy đi khỏi tay Chise.
Còn chưa kể đến chuyện khi mà tay trở nên mềm mại, lúc cầm kiếm nhất định sẽ khó khăn hơn trước.
Tôi không biết Chise khi phát hiện ra chuyện này thì có trách tôi không nhỉ?
- Rất tuyệt.
Cơ thể tôi, mọi vết thương ẩn đều đã không còn.
Vết chai trên tay của tôi cũng biến mất luôn.
Kỹ năng của cô thật sự là quá tuyệt với Lilianna à.
Chise vui mừng khôn siết ngẩng đầu lên nhìn tôi nói.
- Không có gì.
Cô vui là tôi rồi.
Trong lòng tôi âm thầm thở phào nhẹ nhỏm vì biết Chise thích chuyện này.
Sau khi mà cô ấy nhận ra chuyện cầm kiếm không quen, nhất định sẽ không trách tôi quá nhiều đâu.
Không, làm người ai làm vậy! Vừa suy nghĩ đến chuyện đó, tôi liền cảm thấy mọi chuyện thật không đúng cứ để như vậy.
Tôi kiểu giống như người vô trách nhiệm vậy, làm xong mọi chuyện thì bỏ đó, sống chết mặc bay trông thật đáng ghét.
Nghĩ vậy và một phần cũng nhờ công ơn Chise giúp mình tỉnh táo lại trông sự điên loạn của bản thân.
Tôi quyết định quay người lại, lén lút cắn vào tay mình lấy ra một giọt máu, sau đó dùng kỹ năng đem chúng biến thành một cặp bao tay hở ba ngón, cái, trỏ và giữa để có thể cảm nhận đồ vật khi đeo, trong áp út và út đều được giữ nguyên để bảo vệ sự yếu ớt của chúng.
Sau đấy, tôi bỏ nào vào trong không gian giữ đồ của mình để giả vờ sẽ lấy nó ra, rồi mới quay mặt sang Chise chuẩn bị khơi chuyện.
- Đúng rồi Lilianna.
- Chise...
Tôi định nói thì ngay lúc đó Chise cũng lên tiếng đồng nhất với mình.
- Cô nói trước đi.
Chuyện đôi bao tay tôi tạm thời bỏ lại mà nhường lại cho Chise nói trước.
- Ừm, cho tôi hỏi cô một chuyện có được không? Kỹ năng chữa trị của cô là thế nào vậy?
- À, cái này là do Ma cụ của tôi đấy.
Thấy Chise cũng hỏi một kiểu với vẻ mặt tò mò như ông chú Ganrd, tôi tỏ ra như đó là chuyện tự nhiên nói, không hề khó khăn bịa đặt như lúc trước nữa.
- Thật à? Vậy Ma cụ của cô là hạng nào?
Sao mình có cảm giác như Chise không tin nhỉ? Nhìn vẻ mặt nửa tin nửa ngờ của Chise, không hiểu sao tôi có cảm giác cô ấy còn rành ròi về Ma cụ còn hơn cả ông chú Ganrd nói là tin, nói là tin kia nữa.
- Cái này là bí mật.
Và đây là tài sản của tôi, tại sao tôi lại phải nói cho cô biết chứ?
Giọng tôi vẫn không hề có cảm xúc, nhưng vẫn rõ ràng diễn đạt ra được điều tôi muốn nói rằng, không muốn cho Chise biết về chuyện này.
- Vậy thì đúng là như vậy sao?
Trước câu trả lời của tôi, Chise lại bỗng gật đầu tỏ ra hiểu chuyện gì đó.
Nó làm tôi có chút bối rối.
- Vậy?
- Ừm, Ma cụ của cô thật sự rất ghê gớm đó Lilianna.
Cho là cô không nói thì tôi cũng biết được nó có thể nằm ở cấp Huyền thoại.
Chise tỏ ra nghiêm túc nói.
Quả nhiên như là tôi đoán trước đó, cô gái tên Chise này thậm chí còn biết nhiều hơn cả ông chú Ganrd kia nữa.
- Cô yên tâm.
Cho là tôi biết nó là cấp Huyền thoại thì cũng không ra tay cướp của cô đâu.
Tôi không làm những việc trái với đạo đức như vậy
- Ừm, tôi tin cô.
Nhìn ánh mắt trong suốt của Chise và những hành động từ sáng đến giờ, tôi liền nhận ra cô ấy cũng không phải là loại người thích đi cướp giật của người khác tâm cơ ầm trầm, mà là giống một loại con gái tốt bụng cảm nhận cái gì đều thể hiện rõ ra trên mặt hơn.
- Đây cho cô đấy.
Món quà cảm ơn vì đã giúp tôi tỉnh lại vừa rồi.
Như kế hoạch, tôi đưa tay vào không gian giữ đồ và lấy ra đôi bao tay hở ba ngón tay do mình thiết kế vừa nãy, đưa nó tới cho Chise.
- Tại sao lại là bao tay? Còn lại bị hỏng?
- ...
Nghe câu hỏi thắc mắc của Chise về đôi bao tay của mình, nếu có cảm súc tôi thật muốn quát lên một cái đồ không có cảm nhận về sự tinh tế của hiện đại! Sau đó quyết định không tặng nữa mà đem nó muốn cất về không gian giữ đồ.
- Cô không lấy thì thôi.
- Đợi đã, đợi đã.
Tất nhiên là tôi nhận rồi.
Chise đã vội đem tay tôi ngăn tay trước khi mở không gian và đem bao tay nhét vào trong đó, với ý nghĩ sẽ không bao giờ lấy món quà cảm ơn này ra nữa.
Tại sao tôi lại không muốn lấy ra? Tất nhiên là nếu là đồ có một người không thích thì xếp vào loại bỏ, tại sao tôi còn phải lấy nó ra lại làm gì để cho nhục nhã!? Tôi là người như vậy đó, nếu như có gì đó không hợp ý mình, thì sẽ luôn cho nó biết mất khỏi tầm nhìn vĩnh viễn.
- Cầm lấy.
- Hehehe, cảm ơn cô Lilianna.
Chise cười và nhận lấy đôi bao tay từ tay tôi, sau đó mới thắc mắc hỏi tôi.
- Đây có phải là một loại Ma cụ gì không?
- Không phải.
Nhưng nó được làm từ chất liệu được thêm vào Ma cụ của tôi.
Chất liệu này rất tốt, nó rất khó hư hao nên cô cứ yên tâm mà dùng.
Tôi cố tiếp tục bịa chuyện để nói với Chise.
Tất nhiên là không hoàn toàn khi mà Kỹ năng của mình theo cảm nhận, tôi thấy nó thật sự rất bền.
- Thật sao? Đây đúng là một đôi bao tay tốt!
Mắt Chise đã sáng rỡ lên với những điều tôi nói, rồi đem đôi bao tay đeo vào hai tay, bắt đầu cảm thán khi siết chặt đôi bao tay vừa như in với mình.
- Cảm giác thật thoải mái.
Ra ba ngón tay này là vì như vậy mà bị cắt đi.
- Ừm.
Ngoài ra chỗ lòng bàn tay ở những đệm thịt, còn được thiết kế dày hơn nữa.
Sau này khi cô cầm kiếm sẽ không còn lo bị chai tay nữa đâu.
Tôi giải thích một chút về đôi bao tay với Chise, rồi âm thầm vừa ý với sự vừa khích của chúng với tay Chise.
Dù có sang thế giới này đi chăng nữa, khả năng nhìn người lấy đồ của tôi vẫn không mất đi, mà thậm chí còn tăng lên với đôi mắt nhìn rõ ràng mọi vật của mình nữa.
Thật sự thì tôi lúc này cảm thấy không ưng lắm với máu đỏ của đôi bao tay vì màu đen có lẽ hợp với Chise hơn, nhưng đành phải chịu bởi kỹ năng của mình cũng không có chuyện đổi màu, ngoài hai cái màu máu tươi và máu hơi xẫm.
- Thật sao? Cảm ơn cô nha Lilianna.
Tôi cũng đang lo lắng với nó đây.
Chise cảm kích nói.
Vậy mà cô ấy nhận ra từ đầu rồi sao? Điều Chise nói đã khiến tôi có chút bất ngờ và chột dạ khi định giữ nó cho đến khi hai chúng tôi không gặp nhau nữa.
- Được rồi, giờ cô xuống khỏi giường đi.
Tôi muốn thu lại Ma cụ của mình và trở về thành phố.
Tôi nói và dùng tay kéo chiếc mũ trùm của mình lên.
Nhìn mặt trời, tôi đoán bây giờ cũng tầm hai ba giờ chiều rồi.
Bây giờ trở về, tôi sẽ đi nhận tiền từ nhiệm và còn muốn dạo quanh thành phố để xem xem thử cái thời đại fantasy này có gì hay ho nữa.
- Ừm...thật tiếc.
- Hả?
Tôi khó hiểu quay mặt sang nhìn Chise khi cô ấy bỗng tiếc nuối nói.
- Không có gì.
Tôi xuống giường đây, cô thu Ma cụ của mình lại đi.
Vừa nói, Chise vừa quay người bò xuống khỏi chiếc giường của tôi.
Tronh khi đó, tôi nhìn Chise với vẻ khó hiểu rồi đứng lên đem cả chiếc giường hoá lỏng biến trở lại thành chiếc nhẫn của mình ngay sau đó.
- Nhìn hoài thì tôi vẫn cảm thấy món Ma cụ này thật tuyệt đó Lilianna.
Ước gì tôi cũng có một cái như vậy.
- Sẽ không đâu, cả đời này cũng đừng mong.
Tôi lạnh nhạt nói với mong ước của Chise.
Không phải ý của tôi là đang đề phòng cô ấy cướp của mình, mà là đây là Ma cụ của tôi, người bình thường như cô ấy vĩnh viễn không thể nào có được.
- Tại sao?
Chise trông hơi hục hẫn hỏi tôi.
Tất nhiên nó là kỹ năng của tôi! Tôi muốn nói vậy nhưng lại chỉ im lặng quay người đi về phía thành phố, sau đó mới lên tiếng.
- Đơn giản, thứ này không thể chế tạo ra cái thứ hai.
- ...!Đó là ước mơ đấy Lilianna.
Cô đâu cần phải phủ phàn giấc mơ của tôi chứ?
Chise bám theo tôi nét mặt có chút khổ sở nói.
- Xin lỗi nhé, tôi là người thực dụng.
Điều tôi nói là sự thật vậy nó là sự thật, không nên ao ước những thứ không thể có được Chise à.
- ...!Cô...làm sao mà cô có thể nói ra những lời như vậy với tôi chứ? Biết đâu được tương lai tôi sẽ kiêm ra được một loại Ma cụ tương tự thì sao? Nói cho cô biết tôi rất mạnh đấy nha!
- Tương lai...
===
Trong khi cả hai đang trò chuyện với nhau, cách nơi hai người đang hướng tới khoảng 10 phút đi bộ, có một nhóm mười người đàn ông đang đứng tụ tập tại một khu vực trống và bắt đầu bàn chuyện với nhau.
- Nhị ca, hình như hôm nay không có mạo hiểm giả nào đến nơi đây cả.
Một người đàn ông hơi gầy gò, râu ria lởm chởm quay người đến nói với một gã khác, có thân hình to con, sau lưng vác một thanh đại kiếm lớn.
Nhóm người này cũng không phải ngồi ở đây đã lâu, mà chỉ mới vừa đến thôi.
Trước đó bọn họ đều tản ra khắp khu rừng để tìm kiếm những mạo hiểm giả mới vào nghề đến đây để chặn đường và vây bắt.
Công việc của bọn này không ngoài gì khác là bắt người đem bán làm nô lệ cho các thương nhân nô lệ bên ngoài thành phố.
Bọn chúng làm công việc này cũng đã được hai tháng.
Lý do vẫn chưa bị bắt là vì các đối tượng chỉ là các mạo hiểm giả tân binh, những người rất dễ bị chết trong các buổi làm nhiệm vụ.
Đồng thời kết hợp với việc bắt một cách thưa thớt, khiến cho "Hội Mạo Hiểm Giả" cũng chỉ nghi ngờ mà không tiến hành điều tra sâu.
Kế hoạch của bọn chúng cũng là như vậy, trước khi "Hội Mạo Hiểm Giả" bắt tay vào điều tra, chúng sẽ cố gắng nhiều người nhất có thể rồi chuồng êm khỏi nơi này để đến một chỗ khác kiếm ăn.
Bọn chúng có tay trong bên trong "Hội Mạo Hiểm Giả" nên sẽ không lo lắng về chuyện mình bị truy nã lúc nào cũng không hay.
Ngoài ra, bọn chúng còn không đăng ký thẻ mạo hiểm hay công dân của thành phố, nên sẽ không lo bị phát hiện nếu làm chuyện gì đó xấu và với số tiền chúng kiếm được, cũng sẽ không lo ngại chuyện đi ra vào thành phố chỉ tốn vài đồng bạc lẻ.
Nghe tên đàn em của mình nói, tên nhị ca chỉ có thể vò đầu một cách rối rắm nói.
- Tao biết.
Cũng không biết cái nơi đây hôm nay bị cái quái gì.
Máu bọn Erique lại vươn vãi khắp nơi, khiến lũ mạo hiểm giả mới nhập hội đều bỏ chạy hết.
Bọn chúng ở gần thành phố thì chúng ta làm đéo gì có cơ hội bắt được.
Hà mẹ nó chứ!
Đến hôm nay cũng đã là ngày cuối cùng băng nhóm của hắn hoạt động ở nơi đây rồi, tay trong của bọn hắn cũng đã báo tin rằng "Hội Mạo Hiểm Giả" cũng đã bắt đầu nghi ngờ và muốn điều tra, hắn còn định sẽ tóm gọn một mẻ lớn với sức mạnh ngang với mạo hiểm giả hạng A của mình.
Nhưng hôm nay là cái ngày đem đuổi gì đấy với hắn, vừa mới sáng sớm bước vào khu rừng định đi lùng bọn mạo hiểm giả tân binh thì đã gặp ngay những vết máu tràng ngập trên mặt đất.
Cho người đi điều tra nhưng cũng không dám đi quá sâu vào khu rừng vì sợ nên chẳng thể biết chuyện gì đang diễn ra.
Vậy không có gì thì thôi, đằng này hắn và nhóm của mình lại nhìn thấy những con mồi của mình còn chưa đi vào rừng thì đã lần lượt bỏ chạy hết vì sợ những vết máu.
Bọn chúng lại không dám ra tay ngay ở bìa rừng vì sợ phát hiện, nên chỉ có thể ngồi ở phải phục ở trong đây ôm cây đợi mãi mà chẳng con thỏ nào đến trong sự phiền chán.
- Bây giờ chúng ta nên làm gì?
Một tên khác mặc áo choàng kín người lên tiếng hỏi, nhìn kiểu nào cũng biết hắn là một gã pháp sư và cũng là người duy nhất dùng được Ma thuật ở đây.
- Tao nghĩ nên trở về căn cứ thôi.
Thời điểm này bọn mạo hiểm giả cũng đã trở về...
Gã nhị ca còn chưa nói dứt cây thì trên cây, một tên khác trong nhóm đột ngột nhảy xuống với gương mặt mừng rỡ.
- Nhị ca, có có rồi.
- Hử?
Nghe tên kia nói, gã nhị ca mở lớn nhìn qua.
- Bao nhiêu tên.
Chỉ bằng câu nói đầy mơ hồ của kẻ vừa mới nhảy xuống, gã nhị ca này liền có thể nhạy bén nhận ra điều hắn