Nhìn lên ánh chiều tà, tôi quay về phía người đã thuê nhóm mình, một thương gia giàu có với ba cổ xe ngựa chất đầy những loại hàng hoá mắc tiền, Adilenra.
Ông ta có một ngoại hình khá là béo, tuổi thì đã quá 30 và đây có thể xem là thời điểm hoàng kim nhất của một thương gia.
Nhưng xét tính cách bằng ngoại hình của người khác thì cũng không được tốt lắm, Adilenra theo mấy ngày tôi đi cùng hổ trợ thì ông ta cũng khá là tốt bụng.
Ít nhất thì so với mấy tay thương gia cộc cằng thì tốt hơn rất nhiều.
Tôi nghĩ là vậy.
- Cũng đã chiều tối rồi, chúng ta dừng chân ở đây thôi.
Thời điểm này là giờ những con quái vật hoạt động nhiều nhất, tiếp tục di chuyển sẽ không an toàn.
Tôi nói với Adilenra khi cảm thấy đã đến khu vực có quái vật hoạt động vào ban đêm mạnh nhất.
Là nhóm một mạo hiểm giả và nhóm trưởng của một nhóm mạo hiểm giả hạng C, tôi đã làm công việc hộ tống này hàng chục lần nên nhiều chuyện cần biết cũng đã phải biết.
Ví dụ như ở nơi này, theo tôi nhớ thì là gần nơi với lãnh thổ của những con gấu Salach, một loài quái vật có sức chiến đấu hạng C.
Một con thì không sao, nhóm chúng tôi có thể giải quyết với một chút khó khắn.
Nhưng nếu hai đến ba, để bảo toàn mạng sống tôi nghĩ bỏ chạy chính là cách duy nhất mình có thể lựa chọn.
- Được.
Nghe lời tôi, Adilenra không cà cưa như mấy ông thương gia khác, đòi tiếp tục để tiết kiệm thời gian rồi có thể nhận lấy hậu quả.
Ông ta không phản đối mà liền gật đầu rẻ chiếc xe của mình vào một khu đất trống ngay bên đường.
- Dina, Reian, hai người chuẩn bị bữa tối đi.
Gamer, Fear, hai người bắt lấy, đi đóng chúng xung quanh đi.
Chiếc xe dừng lại, tôi nhanh chóng bước xuống xe cùng bốn người đồng đội của mình.
Tôi ra lệnh cho hai cô gái và ném những cây cộc và búa lấy từ túi không gian ra ném cho hai tên đực còn lại trong nhóm.
- Hấp! Được rồi đội trưởng, cứ để chúng tôi lo.
Đi thôi Fear.
Gamer bắt lấy những chiếc cộc mà tôi ném cho, vui vẻ thúc vai của Fear rồi bước đi ra xung quanh cổ xe mười mét.
Sau đấy, bọn họ bắt đầu cùng nhau đống những chiếc cộc mà tôi giao xuống mặt đất.
Thứ mà tôi đưa hai người bọn họ là cộc đuổi quái vật.
Một bộ tổng cộng có mười cây.
Có thể cho những mạo hiểm giả như chúng tôi một khu vực bán kính 20m khu an toàn để nghỉ ngơi.
Khi một bộ được cắm xuống chúng sẽ toả ra một kết giới mỏng làm cho quái vật cảm thấy khó chịu và không tiến vào trong.
Giao xong cho bọn người nhóm mình, tôi thở dài một cách mệt mỏi lấy những dụng cụ dựng lều của mình ra để chuẩn bị chỗ ngủ cho tất cả vào đêm nay.
Trong đầu thì mong mỏi những cốc bia tươi và những thân hình gợi cảm của những cô em trong khu mại dâm.
- Ực...ngày mai, ngày nữa thôi!!!
Cầm trên tay những dụng cụng đựng lều, từ trong suy nghĩ tôi bắt đầu hú lên một cách quái dị nhất.
- Hii!! Đó là tiếng hét của một con thú khát tình!
- Đội trưởng lại bệnh nặng rồi.
Đàn ông thật đáng sợ.
Điều đó không khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn bao nhiêu khi nhận lại được những ánh mắt khinh bỉ của hai cô em tươi mơn mởn trong nhóm, Dina và Reian.
Tất nhiên là tôi không thể liếm láp được.
Đương nhiên thôi, cả bọn đã quen nhau từ khi mới hạng E, tôi có cầm thú đến mức nào cũng không thể làm chuyện gì tồi bại lên đồng đội của mình được.
- Hehehe...
Mặc cho bị nhìn với ánh mắt coi thường, tôi gãi đầu nở nụ cười rồi huýt sáo thư giản, tay vẫn đống những chiếc cộc gỗ để dựng tạm lên những chiếc lêu vải cho tối có chỗ chui vô chui ra.
Cộc cộc cộc...vèo~...
- Hm?
Xen giữa tiếng búa và cây cộc gỗ, tôi hình như đã nghe thấy âm thanh gì đó.
Nó quá nhỏ nên tôi đã không muốn để ý đến mà tiếp tục đống cộc.
Nhưng khi tôi tiếp tục đống cộc không lâu thì tiếng la thất thanh của Fear bỗng vang lên.
- Đội trưởng tránh ra khỏi chỗ đó mau!!
- !!!
Ầm!
Tôi không thời gian hỏi lại.
Không, đúng hơn là tôi có lòng tin vào nhóm của mình nên đã vội vã nhảy ra phía sau.
Ngay khi tôi vừa nhảy lùi, một cái bóng lớn lập tực ập thẳng xuống nơi tôi vừa ngồi, phá hủy luôn cái lều tôi vừa mới đóng xong, tạo nên một lớp khói bụi mịt mù.
- Dina chuẩn bị ma thuật! Fear chuẩn bị tên, Reian, ra phía sau chuẩn bị chữa trị bất cứ lúc nào, Gamer hãy dùng cây rìu của mình bảo vệ cô ấy.
Tôi vội vàng ra lệnh cho nhóm mình, sau đó tay đưa tay đặt lên thanh kiếm không quá mắc tiền bên hông mình, rút nó ra vào thế đề phòng nhìn thứ vừa từ trên trời tấn công mình.
Với một lực phá hoại mạnh như vậy, tôi nghi ngờ đây là một con quái vật hạng C.
Thật may, nó nằm trong tầm kiểm soát của chúng tôi.
Trong tâm trạng hồi hộp đợi lớp khói bụi tan đi, tôi đã không thể nói lên lời nào khi hình bóng của con quái vật dần lộ diện.
Không, không thể dùng từ quái vật lên nó được, bởi vì đó là một con gấu Salach đã bị chết, cái đầu của nó giống như bị thứ gì đó va vào và có thể nhìn thấy rõ sự bóp méo rất rõ ràng.
- Một đòn?
Nhìn sơ cơ thể, với kinh nghiệm xương máu hơn mấy năm làm việc qua, tôi liền dễ dàng nhận ra con gấu Salach này chết chỉ trong một cú đập duy nhất.
Nhưng...thể loại quái vật nào có thể làm như vậy với một sinh vật có sức phòng thủ đáng gờm như con gấu Salach? Chỉ mới nghĩ thôi, tôi đã cảm thấy run sợ rồi.
- Một con gấu Salach? Đội trưởng tôi có nhìn nhằm không?
- Tôi nghĩ là không đâu.
Tôi lắc đầu khi Fear lên tiếng hỏi.
- Làm thế nào...có thứ gì đó đang đến!
Reian muốn hỏi điều gì đó nhưng đã dừng mà tỏ ra sợ hãi.
Đôi tai sói trên đầu cô của run lên liên tục như nghe được tiếng động gì đó.
Reian là một thú nhân tộc sói, lại cho kỹ năng liên quan đến chữa trị nên không có sức chiến đấu như vốn có của tộc mình.
Nhưng dù vậy, bản năng của tộc sói vẫn còn tồn tại ở đó.
Cho nên, trong nhóm ngoài việc chữa trị như một Phục hồi sư, cô còn kiêm thêm cái mấy dò đường cho cả nhóm nữa.
Từ đó đến nay, tôi đã gần như không thể đếm hết số lần mà nhóm mình được cứu bởi bản năng của cô.
Vậy nên, khi cô nói, tôi và cả bọn sẽ tuyệt đối tin tưởng, nhanh chóng chuyển hướng đề phòng từ con gấu sang tuyến đường, nơi mà Reian đã nhìn mà cảnh báo.
Dina lúc này đã tụ trên tay mình một quả cầu lửa sơ cấp bậc trung, Fear thì kéo căn dây cung hết cỡ gần như chỉ chực chờ thứ kia xuất hiện liền sẽ thả tên, còn Gamer, người mang dòng máu thú nhân tộc gấu thì lại siết chặt tay cầm cây rìu hai lưỡi của mình đứng chắn lấy Reian như sẽ bảo vệ cô ấy bất cứ lúc nào khi có địch tập kích.
Riêng tôi, đội trưởng của nhóm thì hội hộp nắm chặt thanh kiếm khi nghe thấy tiếng xé gió rõ ràng từ phía xa.
Với tốc độ có thể tạo nên tiếng xé gió, thứ đang lao đến không phải là loại gì tầm thường.
Theo tôi nghĩ, đó cũng có thể là hồi kết cho nhóm mạo hiểm giả chúng tôi cũng nên.
- M-Một con người? Với thứ tốc độ đó?
Fear là người lên tiếng với đôi mắt tinh tường của mình.
Nghe điều mà cậu ta nói, tôi cũng có cảm giác khó tin bởi một con người làm sao có thể chạy nhanh đến mức tạo nên tiếng xé gió như thế được kia chứ? Nếu là sự thật thì người có phải có kỹ năng liên quan đến tốc độ mạnh như thế nào? Cấp 6? Không có lẽ là cấp 7 chỉ có những hạng SSS mạo hiểm giả mới có cũng không chừng.
Nhưng tôi còn chẳng có thời gian để hỏi Fear cho rõ, thì thứ mà Fear gọi là con người đã trở nên rõ ràng hơn trong mắt tôi.
Rồi bằng một tốc độ gần như khi tôi nhìn thấy, nó tiếp cận đến nơi này đến trước mặt và dừng lại chỉ cách chúng tôi vài mét.
- Con người.
Các người...
- Đứng yên đó!
Tôi hét lên đe doạ khi người kia đang tiến lại gần mình và muốn nói gì đó với mình.
Nói ư? Không, với giọng nói êm tai nhưng lạnh như băng mùa đông kia, tôi chỉ sợ người đến đây không hề có ý tốt lành.
Ngoại trừ giọng nói thì trang phục cũng rất khả nghi với một cái áo choàng kì lạ đỏ chói, gương mặt che khuất bởi bóng và chiếc cổ cao khiến tôi chẳng thể thấy được gì bên trong cả.
Tay phải thì đeo một cái găng tay quá cỡ, nó khiến tôi phải tự hỏi làm thế nào mà một cái thân hình nhỏ bé như vậy có thể sử dụng nó? Toàn thân từ trên xuống dưới đều khiến cho người khác liên tưởng đến máu tanh với tất cả đồ dùng đều màu đỏ.
Qua giọng nói thì tôi đoán đây là một cô bé, nhưng làm thế quái nào một cô bé lại lan thang ở cái chốn nguy hiểm này? Cho nên, tôi chỉ sợ đây còn chẳng phải con người.
- Được rồi.
Tôi sẽ đứng yên đây.
Các vị cùng đừng kích động như vậy, tôi là người tốt.
Cô ta trông rất nghe lời.
Trước sự cảnh cáo của tôi, cô ta không tiếp tục bước tới nữa mà thậm chí còn lùi lại vài bước để nói.
- ...
Thật nực cười! Tôi muốn phỉ bán vào mặt của cô ta khi tự nhận mình là người tốt.
Nếu ai cũng nói mình là người tốt đều là người tốt thì thế giới này chẳng có người xấu rồi! Tôi năm nay cũng đã 24, đừng nghĩ có thể dễ lừa một người trưởng thành như vậy.
- Đừng nói chuyện buồn cười như vậy.
Cô đừng nghĩ mình nói mình là người tốt thì tôi sẽ tin! Cô nghĩ tôi bị ngốc đến mức tin một kẻ đem cả vũ khí đến đây để tấn công mình!?
Tôi nhìn về phía chiếc găng tay của cô gái áo choàng đỏ, cười gằng nói.
Đồng thời, tay chỉa kiếm về phía trước sẵn sàng để liều mạng bất cứ lúc nào mình muốn.
Ôi những thân hình tươi ngon, thật tiếc khi không thể hưởng thụ được các em...đó là những gì tôi có thể suy nghĩ vào lúc này khi biết được kẻ thù lần này của mình mạnh đến mức nào.
- Vũ khí? Ý ông chú là cái này?
Cô gái choàng đỏ bỗng nhiên nâng cái găng tay của mình lên khiến chúng tôi đều phải vả mồ hôi hột vì sợ hãi bị tấn công bất thình lình.
- Thật xin lỗi, để tôi cất ngay.
Cô gái áo choàng đỏ vừa dứt lời, chiếc găng tay của cô ta bỗng dưng toả ra một ánh sáng đỏ mờ đục.
Sau đó nó tan ra thành chất lỏng tụ về phía ngón tay giữa của cô ta biến thành một chiếc nhẫn đỏ đẹp mắt nhất tôi từng được thấy.
Với hoạ tiếc của nó, tôi có thể nói là nó sánh ngang với những chiếc nhẫn sa hoa nhất mà mình được nghe đến của những quý tộc.
Nhưng bỏ đi chiếc nhẫn thì việc biến đổi hình dạng, đó không phải là vũ khí Ma cụ sao? Tôi và cả nhóm đều phải nuốt ngụm nước bọt khi thấy món vũ khí mà ai cũng hằn ao ước.
Các món Ma cụ bình thường thì giá trị rất thấp, nhưng vũ khí Ma cụ lại khác, dù là món cùi nhất, có bỏ hết tiền lương mấy năm qua tôi kiếm được ra cũng chẳng thể kham nổi.
Vậy mà, trước mắt chúng tôi, dù chỉ là một cô bé nếu so sánh chiều cao và chất giọng, lại có được một món vũ khí như vậy! Điều này thể hiện gì? Một chính là cô bé này thật sự rất là mạnh! Mạnh đến mức có thể kiếm đủ tiền mua cho mình một vũ khí Ma cụ.
Hai chính là cô bé này rất giàu! Giàu đến mức Ma cụ cũng có thể mua vào tay!
Mà một người giàu như vậy nếu không phải là thương nhân có tiếng trong nước thì cũng là những quý tộc cao ngạo.
- Được rồi, bây giờ mọi người tin tôi rồi chứ? Ồ, kia có phải Ma thuật không? Thật hay, vậy mà lửa có thể đốt trên không trung như vậy!
===
Tôi chăm chú những quan sát những người bản địa của thế giới này thì ánh mắt bỗng phát hiện ra một cô gái đang giữ trên tay một vòng tròn Ma thuật và một quả cầu lửa đang lơ lửng trên nó.
Là nó! Ngay khi nhìn vào vòng tròn Ma thuật, cái cảm giác thiêu thiếu đối với Ma thuật nhanh chóng được tôi giải quyết.
Không cần quá sâu xa dòng dài, nói ngắn gọn, chỉ cần nhìn vào vòng tròn kia, ngay lập tức tôi đã cảm thấy mình cũng có thể làm được.
Bên trong tôi như có gì đó thôi thúc, nếu muốn tôi liền có thể tạo ra một vòng tròn Ma thuật như cô gái kia.
Kết cấu, nguyên lý, cách sử dụng, cách nó hoạt động, khả năng, mọi thứ đều lần lượt được tôi cảm nhận đi ra.
Đó gần như là một con giác mà chỉ có thể dùng từ vi diệu để miêu tả.
Tôi không thể giải thích nó thế nào khi mà mình vừa động đến một thứ còn chưa biết, lại có thể nhanh chóng thông hiểu nó như đã từng học nó rất lâu rồi vậy.
Trước sự bất ngờ của tôi về Ma thuật, ba con người, hai thú nhân vẫn như trước tỏ ra đề phòng nhìn tôi.
Đúng là tôi có hơi đáng nghi trong bộ áo choàng kính mít này thật, nhưng tôi cũng có lý do chứ bộ.
Tôi thật muốn nói với bọn họ như vậy nếu họ chịu lắng nghe.
Thậm chí tôi nói mình là người tốt họ còn chẳng thèm nghe mà trở nên nghi ngờ nữa kia mà.
Nghĩ lại đôi chút thì, tôi cảm thấy mình cũng quá hài hước khi nói mình là người tốt đi.
Nếu ai cũng tin thì chắc thế giới này toàn kẻ ngốc không thể ngốc hơn được rồi.
Vèo!
Trong khi tôi đang kích động với Ma thuật, quả cầu lửa kia bỗng vậy mà bắn thẳng về phía mình.
Tôi có hơi bất ngờ, nhưng với kết cấu bị tôi nắm rõ như lòng bàn tay thì nhanh chóng quơ tay một cái dập tắt nó trên không trung, giống hệt như thổi nết sinh nhật.
Theo sau quả cầu lửa, là hai mũi tên dí sát vào đầu tôi.
Với nó, tôi cũng không quá coi trọng liền đưa tay bắt lấy nắm vào tay và siết chặt bẻ gãy.
- Chết đi!
- Đợi đã.
Vụt!
Tôi thật muốn giải thích ngay, nhưng sau hai mũi tên người đàn ông dẫn đầu trong nhóm bỗng lao về phía tôi với một đường chém xéo.
Nhát chém đó thật sự hiểm nếu tôi còn là tôi trước đó.
Nhưng với tôi của lúc này, né nó thì chẳng khác gì đang né một người dùng kiếm trong lúc đang được tua chậm.
Tôi lách người sang bên, gần như là một sự hời hợt né tránh người đàn ông.
Trong khi nhìn ông ta bất ngờ vì mình đã né, tôi tự hỏi làm sao mà ông ta và đồng đội của mình bỗng trở nên gây gắt như vậy với mình.
Nên nhớ, trước đó tôi thậm chí còn chẳng làm gì nguy hại đến họ, vũ khí cũng đã thu vào.
Vậy lý do là ở đâu? Không lẽ vì tôi đã bất ngờ với Ma thuật của cô gái pháp sư và khiến bọn họ hiểu nhầm? Thật sao...? Trẻ con bất ngờ với một Ma thuật thì có gì sai chứ?
Né khỏi người đàn ông, tôi nhẹ nhàng kê chân mình trước bước đi của ông ta để tạo ra một cú té.
Ông chú không làm tôi thất vọng, liền bị mắc phải chân tôi và té nhàu về phía trước nhưng lại nhanh chóng cong người lộn trên mặt đất để đứng trở về tiếp tục tấn công tôi bằng một đường vung kiếm ngang.
Ông ấy đúng là một bật thầy chiến đấu, ở thế giới của tôi thì có mấy ai có khả năng chiến đấu thực chiến giỏi như vầy.
- Thôi nào...
Vụt!
Tôi kinh ngạc thì có kinh ngạc đấy, nhưng lại cảm thấy thật phiền phức.
Tôi cúi thấp đầu để đi nhát chém, sau đó tiếp cận người đàn ông, dùng tay nắm lấy ngực áo của ông ta kéo ném mạnh về phía mặt đất.
Tôi muốn thử xem ông ta đứng lên bằng cách nào với một sức mạnh mà mình đã đưa vào.
Ầm!
- Ặc!
Leng keng!
Một tiếng đất nặng nề vang lên khi lưng ông chú tiếp đất một cách hoàn hảo.
Trong khi đó, ông chú đã trợn trừng mắt ho ra một cái đau đớn, còn tay cầm kiếm tự đông buông thanh kiếm ra, để nó văng sang một bên.
Nhìn phản ứng của ông chú như vậy, tôi nghĩ mình vẫn chưa làm chủ được sức mạnh to lớn của bản thân, vẫn nên kiềm chế thêm một chút nữa thì tốt hơn.
- Đội trưởng!
- Hà...mấy người à.
Nếu bây giờ có thể biểu hiện cảm xúc, tôi thật muốn hét mạnh lên một cái thật lớn! Sau khi hạ gục được ông chú nhóm trưởng, từ phía sau tôi nhiều mũi tên lần lượt bay đến như mưa.
Làm thế quái nào chỉ có một người bắn mà số lượng lại có thể nhiều như vậy chứ? Quả là thế giới fantasy.
Không cần bắt, cũng không gần di chuyển, với kháng vật lý cấp 10 của bản thân, tôi giữ nguyên vị trí của mình để mặc chúng bắn vào cơ thể.
Cảm giác nó cũng không khác bị gió thổi vào người cho lắm, bay tới chạm nhẹ và bắn ra, đó chính là hiện tượng xảy ra với những mũi tên.
- L-Làm thế nào.
Người bắn tên trông thật sự bất ngờ với tôi.
Và câu ông chú đó nói cũng là câu tôi đang muốn hỏi, làm thế nào mà ông ta có thể bắn ra nhiều mũi tên như vậy được chỉ với một cây cung?
Sự tập trung của tôi về ông chú cầm cung là hơi nhiều khi cô gái pháp sư lại bỗng tạo ra một Ma thuật lửa mới có hình dạng như một ngọn thương đấu ngựa của hiệp sĩ thời trung cổ và bắn