Tôi đóng gói toàn bộ những gì mình biết về thế giới kia cho Chise xong, bầu trời bên ngoài cũng đã dần ngã màu.
Tôi cảm thấy thật tiếc khi lại một ngày nữa lại trôi qua, trong khi chẳng làm được gì nhiều.
Nhưng cảm thấy thật may mắn khi Chise đã không rởi bỏ mình chỉ vì bản thân là Ma cà rồng.
Với lại, Chise còn được đào tạo để săn Ma cà rồng nữa, nên tôi cũng sẽ không lo sau này không có một người bạn bình thường.
Trong lúc kể lại mọi thứ cho Chise biết, tất nhiên là tôi cố dấu diếm một số việc.
Thứ nhất, tôi đã không kể về gia đình của bản thân mà chỉ toàn kể khái quát về mọi thứ.
Thứ hai, tôi đã không noi giới tính thật của mình tại thế giới trước, nếu không chỉ sợ Chise sẽ còn làm quá hơn việc tôi là Ma cà rồng.
Sau khi tôi kể hết mọi chuyện cho Chise nghe, cô ấy bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.
Tôi lúc này hoàn toàn không biết được Chise đang nghĩ chỉ với những gì mình đã được xem, nhưng tôi có thể đoán được hẳn là đang nghĩ đến chuyện thế giới kia như thế nào.
Dẫu sao thì, cả quá trình, Chise đã bất ngờ rất nhiều thứ mà ở thế giới này chưa chắc có đến.
Ngoài ra thì cô ấy cũng rất kinh ngạc về hệ thống mọi thứ đều có trong một căn nhà của thế giới tôi.
Tất nhiên là lúc đó Chise đã rất ngưởng mộ và bảo đó là thiên đường, nhưng tôi đã giải thích rằng bên đó vẫn bị chi phối bởi tiền, nếu không có nó thì việc nằm không ở nhà để có mọi thứ là điều bất khả thi.
Chise đã hiểu điều đó rất nhanh, nhưng lại vẫn ghen tị bởi vì thế giới tôi qua lời kể hình như có chút dễ sống so với thế giới bên đây.
- Lilianna, cô nói rằng mình tỉnh lại bốn ngày trước?
- Ừ ừ...
Mắt Chise bỗng trông rất nghiêm trong khi nhìn sang tôi sau khi nghĩ ngợi xong.
- Lilianna này...
Chise đứng dậy, bước đến đối diện tôi và khom người xuống đưa hai tay đặt lên vai tôi, ánh mắt thì mở lớn như xem kĩ tôi vậy, cũng có hơi chút không dám tin bên trong.
- Thật sự thì người ở thế giới kia là cô hay thế giới này là cô?
- ???
Câu hỏi của Chise làm tôi bối rối.
Tôi không hiểu ý Chise cho lắm, nhưng tôi có cảm giác như đó chính là câu hỏi mình luôn mách bản thân từ ngày đầu sang đây.
- Ý cô hỏi là gì?
Để chắc chắn hơn, tôi quyết định hỏi lại xem.
- Chắc là cô không biết.
Không, tôi nghĩ là cô đã quên, trên thế giới này ngoài bảy Ma cà rồng, vẫn còn cô tồn tại.
Chise giống như đang khẳng định gì đó.
Nhưng tôi tự hỏi đó không phải là hiển nhiên khi tôi không phải bảy người kia hay sao? Chỉ là tôi mong lời Chise chỉ có ý định, vì thông qua mớ ký ức của cô vẫn còn một Ma cà rồng nữa, và ý cô ấy nói chính là nó.
- Tôi không hiểu ý cô lắm Chise.
Tôi không quyết định xác thực ngay những gì mình biết, mà giả vờ như không biết gì cả.
Tôi sợ nếu như mình nói ra thẳng quá, rất dễ bị Chise nghi ngờ về mớ kiến thức đó đâu ra, khi mình chỉ mới đến thế giới này chưa lâu để biết đến chuyện sâu xa đó và đã cố dấu đi chuyện xem hết mọi quá khứ của cô ấy.
- Một vẽ đẹp đến mức hoàn mĩ.
Không có bất cứ tạo hoá nào đẹp hơn.
Cô là đoá hoa trắng lộng lẫy nở rộ giữa những chiến trường.
Mang trong mình sức mạnh biến hoá vạn vật.
Ma thuật điều khiển không gian cũng không thoát khỏi tay cô.
Lilianna cô có biết những câu thơ này không?
- Chise, tôi mới đến thế giới này mà thôi.
Tôi biết rõ những câu thơ mà Chise đọc ra kia là gì, bởi nó theo ký ức của cô là bài thơ truyền miệng của thế giới này về Ma cà rồng đầu tiên, người mà đã biến mất một ngàn năm về trước vì đại thảm hoạ nào đó rất khủng khiếp.
- Đó là những câu thơ nói về Ma cà rồng đầu tiên.
Người đã bị lịch sử bỏ rơi ở thế giới này.
Cô ấy đã biến mất vào một ngàn năm trước và không có nhiều sử sách được ghi chép lại vào thời điểm đó.
Những câu thơ kia chính là thứ cuối cùng có thể nói rõ ra được diện mạo, cuộc đời cũng như khả năng của cô ấy.
Giọng Chise run lên có chút phấn khích mà nói ra.
- ...
Một vẽ đẹp đến mức hoàn mĩ...!Tôi nhẩm lại những gì Chise nói, mới để ý rằng toàn bộ điều trong đó nói gần như đúng về bản thân mình.
Tôi không biết đanh giá về sự hoàn mĩ của người con gái đẹp ra sao, nhưng kể từ khi đến thế giới này, dù có hơi tự tin nhưng chưa tôi chưa thấy ai có gương mặt xinh đẹp hơn cái thân xác này cả.
Đây là điều thứ nhất mà tôi thấy đúng trong các câu thơ của Chise.
Thứ hai chính là biến hoá vạn vật.
Tôi không chắc lắm nhưng cứ ngầm hiểu nó là cái việc mà tôi cứ dùng Sáng tạo máu để biến ra đủ thứ là giống như vậy đi.
Thứ ba chính là Ma thuật không gian.
Ngày hôm đầu tôi dẫn Chise đi săn Erique, tôi đã mơ một giấc mơ gì đó rất khủng khiếp và thông qua ký ức của Chise, tôi đã dùng Ma thuật không gian gì đó rất mạnh, một cách vô thức.
Ngoài ba điều này ra, câu có liên quan đến chiến trường tôi nghĩ là mình...không tài nào không biết được khi các giấc mơ của bản thân chỉ toàn những cảnh máu me giết chóc.
Chính những điều này...nó làm cho tôi nghĩ đến chuyện mà mình đã suy ngẫm mấy ngày qua chính là sự thật.
Nhưng chuyện đó là sự thật vậy thế giới kia vẫn tồn tại và tôi làm sao lại di chuyển giữa hai thế giới làm gì? Đại tai hoạ kia thật sự sẽ cần làm đến mức như vậy? Quá thiếu thông tin vào lúc này khiến tôi cực kì rối bời.
- Điều đó rất vô lý.
Kết quả là tôi vẫn quyết định phủ nhận chuyện này, bởi vì càng lúc tôi càng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra nữa.
Tôi đã bắt đầu phải tự hỏi mình, đây là tái sinh như những cuống truyện phiêu lưu mình thường đọc, hay đây là một sự sắp đặt sẵn từ trước đó rất lâu.
- Không, sẽ không vô lý nếu như người đó có Ma thuật không gian mạnh cỡ cô.
Lilianna cô bây giờ đang không phải là vừa được sinh ra, mà là cô đã quay về sau khi đi đến thế giới kia.
Tôi vừa nói Chise liền lên tiếng một cách phấn khích và mừng rỡ, giống như ngưởng mộ vậy.
- Cô nói mình không biết, nhưng cô đã luôn tạo ra những thứ thân quen với mình.
Ngay cả lúc này.
Không phải cô bảo...
- Đủ rồi Chise.
Tôi đưa tay lên ôm lấy cái đầu không hiểu sao lại cảm thấy đau, lạnh nhạt nói.
Nó đã bắt đầu cảm thấy đau nhói kể từ khi Chise ép tôi cố gắng suy nghĩ về bản thân mình.
Cho nên bản năng của tôi đã tự mách bảo phải ngăn Chise lại, nếu không...nếu không...tôi không còn biết mình là ai nữa.
- Đủ rồi đấy...Chise...
Không giống như lần đầu, lần thứ hai tôi nói chính là bằng một vẻ mặt đau khổ, đến mình cũng có thể cảm nhận được.
- Lilianna...
- Đủ rồi...làm ơn dừng lại đi...tôi không quan tâm đến chuyện này...
Cơn đau ngày một tăng, tôi gần như không nghĩ được gì ngoài chuyện phải ngăn Chise đang khơi chuyện lại.
Tôi không muốn Chise nói thêm để rồi tăng thêm cơn đau lên thêm cho mình nữa.
Nhưng nó chịu chấp dứt sao? Không, mặc kệ Chise đã trầm mặc sau đó, cơn đau vẫn cứ tiếp diễn.
Cứ như việc bị cắt nửa ra vậy, tôi hiện đang có cảm giác đấy.
Nhưng cũng không phải một nửa bình thường mà nó được chia ra thành nhiều mảnh nhỏ ở khắp cơ thể và phân đều ra làm hai, một tôi đang nắm giữ, một thì giống như bị tách ra.
Tôi không biết bằng cách nào, nhưng tôi cảm nhận rõ chính là như vậy.
Không phải bề mặt thể xác mà cơn đau này xuất phát sâu tận bên trong linh hồn.
Cứ như thân xác này có một linh hồn không được trọn vẹn vậy.
- Tôi không quan tâm...tôi không muốn biết...tôi chỉ là tôi mà thôi...tôi không phải ai cả...đừng nói nữa...đừng nói nữa...đừng nghĩ nữa...
Tôi giống như lên cơn mơ vậy, khi cơn đau lên đến đỉnh điểm thì bắt lẩm nhẩm đầu thứ, còn hai tay cứ cố ôm chặt lấy đầu trong hoảng loạn.
- Lilianna bình tĩnh! Này Lilianna! Lilianna!
Tôi có nghe Chise gọi mình và còn cố lây cơ thể tôi, nhưng lại không thể đáp trả được mà cứ tiếp tục nói nhẩm những điều không muốn nghe như cũ, giống như tự thôi miên mình vậy.
- Chise...tôi là tôi đúng không?
Đến không biết bao nhiêu lâu, tôi bỗng dừng việc lẩm nhẩm của mình lại, tay thả khỏi đầu ngớ ngẩn nhìn lên hỏi Chise.
Tôi đã nhận lại một cái ánh nhìn kinh ngạc từ Chise ngay lập tức, kèm theo sự im lặng rất lâu.
Rồi sau đó, trong sự đắng đo rất rõ ràng trên mặt, Chise đã thương cảm nhìn tôi gật đầu.
- Ừm, cô là cô, Lilianna.
Được rồi, chuyện kia cứ bỏ qua nhé?
- Bỏ qua...chúng ta đang nói đến chuyện gì vậy?
Tôi bối rối hỏi Chise, người tự dưng lại nhìn mình bằng một ánh thương cảm.
Chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ? Tôi nhớ hình như là mình vừa nói xong với Chise về chuyện thế giới của mình thì phải? Khi không lúc này Chise lại biểu hiện ra vẽ như vậy.
Không lẽ mình đã nói gì sai với thế giới của bản thân hay sao?
Tôi khó hiểu tự hỏi bản thân mình vì tự dưng khi không Chise lại vịnh lấy vai tôi và bắt đầu thể hiện ra một bộ mặt thương cảm.
- ...
Chise đã không trả lời tôi, nhưng mắt lại mở lớn hơn chút, đồng tử cũng giãn ra như thể hiện một sự ngạc nhiên rất lớn.
- Cô...chúng ta nói đến đâu ấy nhỉ?
Chise giống như định nói gì đó với tôi, nhưng lại thôi mà chuyển qua hỏi.
- Hình như là đến đoạn tôi tỉnh lại ở bốn ngày trước thì phải?
Tôi kì lạ nhìn Chise, bởi có cảm giác giống như cô ấy đang che dấu gì đó và tự dưng khi không lại quên một chuyện chỉ mới nói vài giây trước.
- Đúng rồi.
Chise gật đầu ánh mắt giống như đang cỗ vũ chính bản thân mình.
- Nói tính ra cô rất thiếu thông tin về thế giới này đúng không?
- ??
Tôi lạnh nhạt nhìn Chise, nhưng lòng lại có chút bối rối.
Bởi vì tôi có cảm giác như những lời Chise nói lúc này, lại không hề đúng với gương mặt kia của cô ấy.
- Đúng là như vậy.
Sau đó thì tôi quyết định đồng ý theo, nhưng thực chất thì đã nắm rõ thế giới này được kha khá qua ký ức của Chise.
- Đó là tại sao tôi lại hỏi cô những thứ mình đem về hôm qua đấy.
Đêm qua Chise đã quá mê mẫn với vẻ đẹp của tôi, nên khi tôi hỏi như thứ mình đem về, cô ấy đã trả lời mà không hề có chút mảy may nghĩ ngợi, giờ có vẻ như đã nhận ra rồi.
- Vậy...
- Tôi nghĩ chúng ta nên nói nó vào bữa tối đi.
Tôi cá dám chắc Chise đã nghĩ muốn làm một bài thuyết giảng dài nhoàng giống như mình đã làm với cô, thì quyết định ngăn lại.
Trong lúc tôi nói chuyện với Chise thì bầu trời bên ngoài không biết lúc nào đã gần tối? Cho nên tôi mong muốn có thể nấu ăn sớm một chút vì cũng sắp đến giờ ăn rồi.
Kì lạ, mình nhớ mới vừa nãy vẫn còn sớm kia mà? Dù không hiểu lắm tại sao, nhưng giây phút nói chuyện vài câu giữa tôi và Chise thời gian giống như trôi nhanh hơn bình thường.
Mà tại sao mình lại quan tâm nó chi nhỉ?
- Cũng được.
Cô lại định nấu ăn à? Để tôi giúp cô một tay nhé?
Lúc tôi suy nghĩ và quyết định bỏ qua cái điều vụn vặt như thời gian có cảm giác trôi nhanh hơn bình thường, Chise đã lên tiếng.
- Được thôi.
Tôi đã định hỏi Chise có biết nấu ăn không, nhưng đã dừng vì nhận ra cô ấy biết nấu thông qua ký ức một năm sống cùng gia đình cô bé Chimi.
- Đúng rồi.
Tôi thoát khỏi hai tay của Chise và bò đến nhặt lấy tấm ảnh mà mình đã để lại trên giường, trước khi nhớ sực lại chuyện gì đó.
- Chúng ta có quên ai không nhỉ?
- Quên? !!!
Khi tôi nhắc đến chuyện này, Chise đã tự hỏi rồi trừng lớn mắt, giống như tôi sực nhớ đến hai con người mình đã bỏ rơi sáng giờ.