Tác giả: Nghĩ cũng đã viết được 82 chương rồi.
Ghê thật, kỷ luật mới sau tất cả :v.
===
Hai cô bé kia cứ thể mà chạy đi, tôi khá là hục hẫn nhưng vẫn cố gắng bỏ qua chuyện này vì Chise, khi cô ấy trông như rất giận dữ vì hai cô bé đáng yêu kia đã tấn công cổ.
Sau đó chúng tôi vẫn như mấy ngày trước, tiến sâu vào bên trong Hầm ngục hơn, đi sâu xuống đến tầng 80 và giải quyết gọn gàng còn trùm ở đó.
Đó là một con Remisss có cơ thể khổng lồ ngang một toà nhà ba tầng, với rất nhiều xúc tu.
Nhưng với sức mạnh của tôi và Chise, nó đã bị nóc ao không đến mười giây, dù tôi và cả Chise đã dùng sức mạnh mức thấp nhất để hoạt động gân cốt.
Nhất là Chise, cô ấy không muốn dùng quá nhiều sức mạnh với mấy con rep hạng B+ thế này.
Muốn để Chise bộc lộ sức mạnh thật sự, tôi dám cá phải cần đến một hạng S+ hoặc hơn nữa.
Và, thực ra chúng tôi cũng không muốn tốn quá nhiều thời gian để ở trong một cái Hầm ngục sâu thế này, chuyện giết nhanh gọn lẹ mục tiêu sẽ luôn được ưu tiên hàng đầu để có thể trở lại mặt đất một cách sớm nhất.
Giết xong con trùm này, tôi và Chise sau bao ngày không có nhặt được bất cứ món Ma cụ nào từ quái vật, cuối cùng cũng đã thành công làm rơi được hai món đồ khá thú vị, cũng như rất cần thiết cho chúng tôi vào lúc này.
Món thứ nhất trong hai món đồ rơi ra đó chính là một chiếc áo khoác thám hiểm màu làm nhạt dài, có kích cỡ vừa như in với Chise đến kì diệu cũng như kỹ năng của nó.
Theo Chise nói khi mặc vào thì nó là một loại Ma cụ trung cấp, với ba kỹ [Hồi phục Ma năng] cấp 3, [Kháng Thủy Ma thuật] cấp 3 và [Bể chứa Ma năng] cấp 2.
Tuy chỉ là trung cấp, nhưng xét theo trí nhớ của Chise, một loại Ma cụ có một trong ba kỹ năng thế này là khá hiếm trên thị trường.
Huống chi cả ba lại đồng loạt xuất hiện như tặng cho Chise thế này làm tôi cảm thấy rất là kì lạ.
Điểm kì lạ này của tôi không phải xuất phát từ chiếc áo khoác phù hợp với Chise thôi đâu, còn là đến từ món Ma cụ thứ hai rơi ra nữa.
Chise đã đeo thử nó thì không có chuyện gì xảy ra, nhưng đến khi tôi đeo thì mọi năng lực của tôi bỗng nhiên bị áp chế đi rất nhiều, từ cấp mười liền tụt xuống từ 1~6, trong đó kỹ năng [Kháng tất cả sự bất lợi] là kỹ năng đã bị hạ xuống cấp 1, trong khi các kỹ năng đặc trưng như [Sáng tạo máu], [Khế ước máu] tôi chưa sử dụng lần nào và hoá dơi đều tụt về cấp 2.
Không chỉ các kỹ năng, mọi giác quan Ma cà rồng của tôi cũng đột ngột biến mất sạch sẽ, tôi không còn thính lực, hay thính giác siêu việt, mọi giác quan của tôi dường như trở về làm một con người bình thường khi đeo chiếc nhẫn vào.
Lúc nhận ra, không biết từ bao giờ chủng tộc của tôi đã bị thay đổi từ Ma cà rồng sang Con người.
Về mặc bên ngoài cũng hoàn toàn trở thành một con người bình thường, răng nanh cũng biến mất, đôi mắt đồng tử đựng đứng đã trở lại hình tròn, tai nhọn bị che sau tóc trở nên như của con người, Ma năng trong người đang thông suốt di chuyển phút chóc trở nên đình trệ đi không ít.
Khiến cho tôi cảm giác vô cùng bức rức và khó chịu, cứ thể như mình chơi game có con nhân vật max cấp, do lỗi game nên nó bị tụt xuống thành cùi trở lại và mình phải dùng nó để chơi vậy.
Thấy nó tôi và Chise đều nhận ra đây là nhẫn [Hoá Nhân], một loại nhẫn cũng không hiếm gì lắm trên thị trường, được dùng nhiều bởi các chủng tộc khác nếu như muốn hoà nhập vào thế giới con người.
Việc những kỹ năng của tôi thoái hoá đi cũng không có gì lạ ở đây cả.
Thế nhưng đó chỉ là suy nghĩ của Chise mà thôi, còn của tôi lại khác hẳn vậy vì tôi có kỹ năng kháng mọi sự bất lợi.
Vậy? Cậu hỏi đặt ra ở đây là, việc tôi trở thành con người và kỹ năng bị thoái hoá sạch sẽ, có phải là sự bất lợi hay là không? Nếu là có tại sao chiếc nhẫn này vẫn tác động lên tôi, nếu không thì việc bị dính sự thoái nó này làm sao để giải thích với một Ma cà rồng, rõ ràng đang bị dính sự bất lợi như tôi?
Cho nên, chính vì điều này mà tôi đã cảm thấy nghi ngờ chuyện này.
Nó làm tôi dấy lên một suy nghĩ rằng, có ai đó đang theo dõi mình và chuyện này giống như một sự sắp đặt.
Nhưng dẫu nghĩ như vậy, tôi vẫn không thể kiếm ra được chứng cứ chuẩn xác khi với ký ức của Chise, chuyện Ma cụ thế này rơi ra cũng rất bình thường và chưa có một ai sở hữu kỹ năng của tôi đeo chiếc nhẫn này cả.
Nên thay vì cứ nghĩ theo cảm tính rằng có ai đó đang thông qua Hầm ngục tặng đồ cho mình, tôi đã đành phải để nó sang một bên, cùng Chise suy nghĩ đến tương lai nó sẽ giúp ít mình rất nhiều trong việc che dấu thân phận, rồi cùng cô tức tốc chạy về mặt đất trước khi trời tối để thanh lý đống Ma thạch và mua những thứ cần thiết để chuẩn bị cho bữa tiệc chia tay tối hôm nay.
Vẫn như mọi hôm, với số Ma thạch của mình, chúng tôi đã làm gia tăng công việc của ông Voiter, ông già kiểm định nguyên liệu của Hội và những người làm chung ở đó lên.
Nhưng khác với hôm qua, hôm nay chúng tôi đã không quan tâm đến nó nữa, chỉ ném Ma thạch tại kho để ông ấy và mấy người khác kiểm tra, còn mình với Chise thì chỉ vội rời khỏi để đi mua đồ với một câu hẹn "sáng mai sẽ đến nhận tiền và điểm sau".
Rời khỏi Hội Mạo hiểm giả, điểm đến tiếp theo của chúng tôi không đâu khác chính là một cửa hàng tạp hoá lớn nhất thành phố Veluionmli.
Không giống như những cửa hàng buôn hay thương nhân nhỏ chỉ bán vài món giá trị nhỏ, nơi này bán toàn bộ những thứ cần thiết từ nhỏ nhất như những chiếc đinh sắc cho các món đồ cổ quý giá, trong đó không thiếu đường, bột, bột nở và cả trứng tươi, những thứ mà tôi cần để làm bánh.
Tôi đã bỏ một nửa số tiền của mình để mua một số lượng lớn chúng và cất vào trong không gian giữ đồ.
Ngoài chúng tôi còn cùng Chise dạo qua rất nhiều quầy hàng bán đồ nướng trong thành phố, vừa thử vừa đánh giá xem món nào hợp nhất cho buổi tiệc hôm nay mới mua số lượng vừa đủ trở về.
Kèm với đó còn thêm một số loại trái cây mắc tiền nữa.
Chúng tôi trở về lại quái trọ của Juliet ngày cũng đã muộn, vẫn như mọi ngày nhân viên của quán trọ của cô đã bắt đầu dọn dẹp để chuẩn bị về nhà.
Thấy chúng tôi trở về, Juliet đã tiếp đón rất niềm nỡ, đến mức nhìn cô mà tôi cũng không tài nào dám nói ra việc chia tay mình đã dự kiến trước đó.
Thế nên, tôi đã quyết định đợi, đợi đến khi nhân viên của Juliet về hết sau đó mới cùng Chise đi tắm, rồi mới mượn phòng bếp của Juliet để bắt đầu làm việc mà mình muốn, chuẩn bị thức ăn cho bữa tiệc tối hôm nay.
Tất nhiên người làm không chỉ có tôi, mà còn có Juliet và Chise hợp sức lại phụ một tay nữa.
Nhờ cả hai, trước 11 giờ tối, tôi đã hoàn thành xong tất cả mọi thứ cho bữa tiệc chia tay với Juliet, với một cái bánh kem trái cây cỡ lớn, mười người ăn cũng không hết nổi được nướng bằng cái lò do tôi tạo ra và lửa từ Ma thuật, nên sẽ không có vụ nửa sống nửa chín.
Xong sau đó, chúng tôi đã bày nó ra một cái bàn lớn trên phòng tôi, bằng tạo ra một cái bàn lớn với máu của mình.
- Nghĩ lại thì cũng đã được nửa tháng chúng ta ở bên nhau rồi nhỉ? Tôi thành thật cảm ơn cô rất nhiều Juliet, vì đã giúp đỡ tôi trong khoảng thời gian này.
Bày ra mọi thứ xong rồi, tôi là người có quyền lớn nhất, cũng là người bày ra bữa tiệc này nên đã cầm lấy ly nước trái cây của mình đứng lên mà nói.
Mới đầu tôi cũng đã không mong mình như những nhân vật chính khác trong câu truyện nào đó, vừa đến thế giới khác thì gặp những người tốt không lợi dụng mà còn giúp đỡ mình và đã lên rất nhiều kế hoạch nhỏ mỗi khi cần thì dùng đến.
Thế nhưng sự thật vẫn là sự thật, tôi đã gặp Juliet, một người chủ quán trọ hiền lành tốt bụng, không chỉ thiên vị cho tôi mỗi bữa ăn và tắm rửa, còn dù biết tôi là Ma cà rồng nhưng lại chấp nhận nó rất nhanh để xem tôi như một người quen.
- Lilianna cô nói đùa rồi, là cô giúp tôi mới đúng.
Nhờ cô mà các món ăn của tôi mới có hương vị hơn.
Nhờ cô tôi mới biết làm bánh ngọt.
Chuyện giúp đỡ cô không phải là chuyện bình thường để trả ơn hay sao?
Theo tôi, Juliet cũng đứng dậy nâng ly với tôi mà mỉm cười nói.
- Đúng vậy, đúng vậy, huống chi Lilianna còn là một Ma cà rồng.
Người như cô...!
Chise cũng đứng dậy, nhưng cô ấy lại định nói gì đó vô duyên với gương mặt khinh khỉnh của mình, nên tôi đã cho cô ấy một cái liếc đi kèm một chút uy áp để im lặng lại.
- Đừng nghe Chise.
Dù là một Ma cà rồng, tôi vẫn xem cô như một người bạn Juliet.
Một đứa mười sáu xem đứa mấy chục tuổi là bạn, nói ra thì tôi cũng ngượng, nhưng do tuổi tác của thú nhân như Juliet và Ma cà rồng như tôi có vấn đề, nên tôi nghĩ cũng chẳng sao đâu nhỉ?
Thế nhưng vào lúc tôi nhìn sang Juliet lại và nói, thì lúc này tôi không hiểu sao lại cảm thấy được, phía sau nụ cười kia của Juliet lại chứa một nổi buồn.
- Vâng, tôi rất vui vì cô đã nói vậy.
Vậy khi nào thì cô đi?
Tôi đang muốn tìm cơ hội để nói thì Juliet đã hỏi.
- ...
Nó đã làm tôi bất ngờ đến mức muốn hỏi Juliet tại sao lại biết mặc cho còn chẳng lộ bất cư sự nghi ngờ nào, trừ chiếc bàn tiệc nhỏ khi không lại tổ chức này.
Không lẽ do nó? Tôi nhìn Juliet mà nghĩ đến chiếc bàn tiệc là thứ làm mình bị bại lộ.
Nói sao thì nói, Juliet cũng là một người khá tinh ý trong những trường hợp bình thường, chuyện cô ấy nhận ra sự bất thường ở bữa tiệc này cũng không lạ lắm.
- Sáng mai.
Tôi thành thật trả lời.
Dù sao như dự định, tôi sẽ không nói quá sớm được vì sợ Juliet sẽ buồn bã mà kinh doanh không được, mà sẽ nói ngay vào bữa tiệc này, nên lúc này nói ra cũng không sai thời điểm lắm, chỉ sai khỏi những gì tôi nghĩ mà thôi.
- Vậy à...!Vậy chúc cô có một chuyến phiêu lưu vui vẻ.
Juliet đã buồn trong thoáng chóc trước lời của tôi, sau thì mỉm cười trở lại nói mà nâng ly nước trái cây về phía tôi, trước khi nốc một hơi hết sạch như những người đang buồn uống rượi vậy.
Thấy nó, tôi cũng cảm thấy rất là buồn, bởi vì nói thế nào Juliet cũng là người tôi xem là người thân của mình ở thế giới này, việc chia tay như thế này đúng là làm tôi không nỡ một chút nào cả.
Thế nhưng trong dự định từ lúc đến thế giới này, tôi đã không hề muốn mình sẽ ở lại một nơi quá lâu, mà sẽ đi khám phá khắp nơi.
Cho nên, tôi, một người rất không thích hủy dự định của mình sẽ đi dù cho có bất điều gì không quan trọng níu chân mình lại đi chăng nữa.
Việc khiến Juliet buồn chính là chuyện không quan trọng đó.
Vì sau khi chia tay đây cũng không phải là bãi biệt mãi mãi, tôi là Ma cà rồng mà Juliet thì lại là thú nhân Hồ tộc.
Chúng tôi có rất nhiều thời gian trên thế giới này, cho nên chuyện gặp lại nhau chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
- Cảm ơn cô.
Khi tôi quay lại nơi đây.
Cô vẫn sẽ ở đây chứ?
Juliet đã làm vỡ kế hoạch nói ra lúc sắp kết thúc bữa tiệc của tôi, nhưng việc cô ấy buồn vẫn trong dự định nên tôi vẫn theo việc mình đã lên trước để nói.
- Tất nhiên rồi.
Juliet đáp lại một cách vô cùng hăn hái, cứ thể như không biết tôi sẽ quay lại đây và giờ thì biết vậy.
- Tất nhiên là tôi sẽ ở đây đợi cô rồi Lilianna.
- Vậy lúc đó hãy chăm sóc tôi tiếp nhé?
- Vâng.
Bữa tiệc tiếp đó cứ như diễn ra như vậy, với một Juliet biết hết, nhưng không buồn mà trong rất vui vì khi tôi nói sẽ trở lại.
Trong bữa tiệc, chúng tôi đã nói rất nhiều thứ, cãi nhau vẫn không thể thiếu giữa Juliet và Chise.
Khi biết Chise sẽ theo tôi cùng nhau đồng hành về sau, Juliet đã rất ghen tị và cũng nhắn nhủ rất nhiều với Chise về tôi.
Nhưng biết đó, Chise đã theo tôi hầu như mọi ngày nên khi Juliet nói thì cả hai đã bắt đầu cãi nhau, hơn thua xem ai biết tôi rõ hơn người còn lại.
Thế là, tôi cứ như buổi sáng vậy, chăm chú chuyên môn vào bữa tối...à không, bữa tiệc chia tay này, ăn nó chỉ để thưởng thức như thường lệ.
Từ khi được Chise và Juliet cho máu, tôi cũng không đói nhiều nữa, nhưng ăn được nhiều thì tôi cũng không muốn từ bỏ việc thưởng thức các món ăn mà không ngán của mình.
Lâu lâu tôi cũng được hỏi vài câu thì trả lời, nhưng cũng không quá nhiều, trong bữa tiệc chỉ toàn nghe hai người Juliet và Chise tranh luận chứ tôi có chen vào nổi đâu.
Đôi khi Chise sẽ làm quá lên chuyện gì đó thì tôi mới ngăn cổ lại.
Chỉ như vậy thôi, bữa tiệc cứ như vậy diễn ra với người chủ nẩy ra ý tưởng như tôi ngồi ăn mà nghe Juliet và Chise tranh luận, từ việc chăm lo cho tôi thế nào dân dần nhảy qua so găng kinh nghiệm đời sống, kiến thức quái vật...!Cho đến khi cả bàn ăn bị tôi ăn sạch, tất nhiên là với tốc độ chậm nhất, nó mới kết thúc.
Tiếp đó là đến quà chia tay, để cảm ơn những ngày Juliet đã chăm sóc mình.
Tôi, không còn phải con người bình thường, là một Ma cà rồng cao quý nên lễ vật không thể bình thường được, đã quyết định tặng lại cho Juliet căn phòng với nội thất bị sửa đổi hoàn toàn trong quán trọ này của mình.
Ngoài nó ra, tôi còn tặng cho cô ấy một thanh kiếm làm từ máu của mình, những thứ mà tôi có thể cảm nhận được dù có cách bao nhiêu xa.
Để với nó, dù ở một tương lai nào đó, Juliet không kinh doanh quán trọ này nữa, cô ấy vẫn sẽ đem theo thanh kiếm tôi tặng, xem như một món đồ định vị để tôi tìm ra mà gặp nhau.
Ngoài việc cho đi, tôi cũng đã nhận lại được hai chai máu từ Juliet khi cổ yêu cầu tôi lấy máu của mình đem theo, xem như là sự giúp đỡ cuối cùng trong chuyến phiêu lưu này với tôi.
Chise cũng muốn bon chen vào lúc, trước khi tôi lấy máu Juliet bằng kỹ thuật trích máu của thế giới này, nhưng tôi đã cho cô ấy một phát chặt cổ theo đúng nghĩa đen đem cô đánh ngất luôn tại chỗ, trước khi lại muốn so đo gì đấy với Juliet.
- Sau khi rời khỏi quán trọ của tôi, cô sẽ đi đâu Lilianna?
Sau khi được tôi hồi phục máu trở lại, Juliet liền hỏi tôi.
- Tôi sẽ đi phiêu lưu đây đó những nơi mà mình chưa đến và đến đế quốc, nơi các Ma cà rồng đang ở.
Tôi nói ra dự định mà mình đã sửa đổi qua nhiều lần kể từ khi đến thế giới này mà nhìn Chise đang nằm ngủ rất ngon ở ghế sofa.
Mới đầu tôi đã nghĩ mình sẽ chỉ cần đến giới này trước khi gặp Chise, với sức mạnh vô cùng lớn của bản thân, sẽ dùng nó để thoả mãn sở thích không thể làm được ở thế giới cũ là phiêu lưu khám phá khắp nơi.
Thế nhưng sau khi gặp Chise và thấy được quá khứ của cô, tôi đã nghĩ lại, tôi muốn tiến thẳng một đường đến đế quốc để gặp những kẻ đã làm hại gia đình Chise, cũng như giúp cô ấy đòi lại công bằng cho những năm tháng mình phải chịu đựng.
Tôi vẫn chưa nghĩ ra cách nào hợp lý để làm thế nào đòi lại công bằng cho Chise, nhưng từ khi có được thân thể này, thứ đầu tiên tôi nghĩ đến luôn sẽ là đánh trước rồi nói sau, khác hoàn toàn tôi trước kia rất là nhiều.
- Tôi có thể ôm cô một cái được chứ?
Tôi trả lời xong thì Juliet rụt rè hỏi.
- ...!Tất nhiên rồi.
Trong thoáng chóc tôi đã hơi bị do dự vì có cảm giác giống như Chise muốn ôm mình khi trước từ Juliet, nhưng vì đây là ngày cuối cùng chúng tôi gặp nhau trong thời gian dài sau này, nên tôi đã chấp nhận.
Với nó, ngay lập tức Juliet đã xà vào người tôi, đem tôi ôm lấy bằng một cái ôm thật chặt.
- Tôi sẽ nhớ cô lắm Lilianna.
- Ừm, tôi cũng vậy.
Nhưng không như Chise thế, ôm tôi không buông, Juliet chỉ ôm tôi trong thoáng chóc thì thả ra với một bộ dạng tiếc nuối mà nói.
- Cảm ơn cô đã tổ chức cho tôi bữa tiệc chia tay như thế này.
Được thân thiết với một Ma cà rồng là điều tôi chưa từng nghĩ đến trong cuộc đời của mình.
Cảm ơn cô vì đã xem tôi như một người bạn.
Tôi biết những lời này không có nhiều nghĩa lý với cô, thế nhưng nó thật sự rất quan trọng với tôi.
Sau, chúc cô ngủ ngon Lilianna.
Tôi đưa tay vệt đi giọt nước mắt đang chảy ra từ mắt của Juliet sau khi nói xong, mà nói.
- Cô cũng vậy.
Hẹn sáng mai gặp lại.
Chúng tôi nói xong những lời đó thì không nói gì nữa, Juliet đã rời khỏi phòng, còn tôi thì nhảy lên giường ngủ, mặc Chise đang nằm ngáy o o ở ghế sofa để kết thúc khoảng thời gian buồn trên chặng đường phiêu lưu ở thế giới mới này của mình.