Tác giả: Mình không nhớ là chương nào lắm.
Nhưng trước khi đọc chương này.
Cho mình đính chính lại là, sau khi kẻ thù giết gia đình cho Chise ở nhờ chết, Chise đã trở lại thành phố cũ nha.
Hôm mình viết Chise đến thành phố mới là có vấn đề về trí nhớ :v.
Mà chắc chẳng ai để ý đâu :vvvvvvvvvv.
===
Buổi sáng khác thường lệ, tôi ngủ dậy muộn hơn bình thường và chẳng có mơ giấc mơ nào kì quặc nữa.
Chuyện này bắt đầu kể từ Chise tôi uống máu ngày đầu tiên, nó cứ như một liều thuốc an thần cho các giấc mơ của tôi vậy, gần như tôi đã không còn mơ giấc mơ nào kì quặc kể từ hôm đó đến nay nữa, nếu có cũng chỉ những giấc mơ hết sức bình thường không có gì kì lạ như chém chém giết giết này nọ nữa.
Hoặc là cũng có...thế nhưng tôi đã không còn nhớ lại mỗi khi tỉnh dậy như thường lệ nữa.
Dẫu sao mà nói, những giấc mơ cũng là được xếp vào một loại ảo giác do não tạo ra trong lúc ngủ và nó sẽ mờ dần đi mỗi khi ta tỉnh lại, nên chuyện tôi không dám chắc mình có mơ và mơ thấy gì không, cũng rất bình thường ở đây.
Thế nhưng, tóm lại là tôi đã không còn như trước, bị các giấc mơ làm ảnh hướng đến mỗi khi tỉnh lại nữa, bây giờ cũng bắt đầu cảm giác ngủ và thức giấc như một người bình thường là như thế nào.
Sáng tôi ngủ dậy muộn, thế nhưng vẫn còn người dậy muộn hơn cả tôi đó là Chise.
Tôi dậy và đã thấy cô ấy vẫn đang ngủ ngáy ngon lành ở ghế...à không, đã lăn xuống giường và kẹt chính giữa cái bàn nhưng vẫn ngủ rất ngon.
Thế là tôi đã phải đánh thức cô ấy dậy trước khi cổ ngủ luôn một mạch đến chiều.
Như vậy chẳng khác gì đang bảo, "thôi trời chiều rồi, mai đi luôn đi vậy".
Với những gì diễn ra vào tối hôm quá, chuyện đó mà xảy ra thật thì nhục chết.
Khi Chise dậy rồi, tôi mới cùng cô ấy như mọi ngày ăn sáng ở quán trọ nhà Juliet.
Trước mặt của tôi, Juliet sáng này đã tỏ ra rất bình thường, nhưng thông qua đôi mắt của cô, tôi thấy cô ấy rất mệt mỏi, giống như cả đêm qua không ngủ miếng nào vậy
Dùng xong bữa sáng, chúng tôi đã chia tay với Juliet mà không có bất cứ sự đau buồn nào, chỉ có những nụ cười cùng các lời chia tay bình thường như một chủ nhà trọ với khách hàng của mình đến từ Juliet với tôi khi tất cả ra đến cửa.
- Tạm biệt hai người.
Cảm ơn hai người đã dùng quán trọ của tôi như một ngôi nhà trên con đường phiêu lưu của mình.
Hẹn gặp lại hai người vào lần tới.
- Ừm.
Hẹn gặp lại, tôi sẽ trở lại vào dịp nào đó.
Tôi gật đầu nhẹ với Juliet mà hứa hẹn.
- Lúc đó nhớ giảm giá nhé.
Quán trọ của cô rõ là ăn chặt khách quá đi.
Cùng lúc, Chise cũng lên tiếng, thế nhưng đó chẳng phải là một câu tốt lành gì khi đang phê bình chất lượng của nhà trọ của Juliet một cách rõ ràng.
- Nếu cô dùng phòng thường, biết đâu tôi sẽ giảm giá cho cô, còn với phòng hạng sang, xin mời quý khách chọn quán trọ khác tốt hơn cái tôi mà nói điều đó giùm.
Juliet đáp trả lại ngay lập tức với điệu bộ khinh thường và mỉa mai như thể một bà chủ nhà trọ tốt nhất, đang khoe mẻ rằng ở thành phố này chẳng có phòng trọ tốt hơn cái của mình mà có giá tiền như mình đưa ra.
- Cô...mà thôi, mà thôi...hôm nay tôi sẽ không tranh cãi với cô.
Với một cái nhìn của tôi, Chise định mỉa mai xúc phạm Juliet gì đó đã liền sửa lại.
- Vậy thôi nhé Juliet.
Chúng tôi đi đây.
- Vâng, tạm biệt cô Lilianna.
- Ừm.
Tạm biệt.
Chào tạm biệt nhau lần cuối, tôi quay người lại cùng Chise bắt đầu rời đi.
Bước đi được một đoạn, tôi đã quay đầu lại nhìn, tất nhiên là với sự luyến tiếc như với một người bạn sắp chia tay, thì thấy Juliet vẫn đứng ở đó ngóng trông về phía mình.
Thấy nó, tôi đã không ngại ngùng tháo chiếc mũ áo choàng của mình ra, xem như một lời chào đàng hoàng với Juliet, nhìn cô rồi đưa tay vẫy chào tạm biệt mới đội mũ áo choàng vào lại mà quay người bước đi.
Với hành động đó của mình, tôi cũng không muốn cố ý để mọi người thấy mình, thế nhưng họ đã thấy sạch sẽ và một cảnh tôi không hề muốn đã xảy ra.
Kể từ khi tôi tháo mũ ra, cho đến khi tôi đóng mũ lại, không khí xung quanh đã trở nên yên tĩnh cũng ồn ào rất nhiều khi mà mọi người cứ như Rerlyn vậy, đều đứng đờ ra, những người đánh xe đi qua thì hướng thẳng mà đi đến đụng vào cái gì đó cũng không biết, khiến mọi thứ trở nên nhộn nhạo.
Thấy vậy, tôi cũng không chần chừ nhiều liền bê lấy Chise mà nhảy đi, rời khỏi khu vực này ngay, trước khi có chuyện gì đó nữa kiểu như ai đó sẽ chạy đến cầu hôn tôi giống với Rerlyn diễn ra.
- Hahaha, Lilianna, cô biết mình đã làm mọi thứ xáo trộn hết đấy biết không?
- Tôi biết, nên mới chạy lẹ đây.
Tôi lạnh nhạt trả lời Chise, người đang thích thú nhìn mở hỗn độn tôi tạo ra chỉ vì muốn chào tạm biệt Juliet một cách đàng hoàng phía sau.
- Mà đó mới là sức sát thương của Lilianna nhà chúng ta chứ.
Tôi đã nghĩ nó sẽ rất lớn nếu cô để lộ mặt mình ra, nhưng không ngờ nó lại lớn đến mức thế này đấy.
- Ai là nhà của cô.
Dẹp cái ý nghĩ cưới tôi ngay đi Chise.
Tôi thẳng thừng mà từ chối cái lời lẽ đang muốn nhét tôi về chung nhà với mình, của Chise kia.
- Aa~ đừng nói những lời cay độc như vậy chứ Lilianna.
Tôi thật ra chỉ là đang lấy thân phận người hầu ra để nói với người thôi mà cô chủ!
- Thế sao? Vậy tôi muốn ra lệnh cho cô đừng ăn nói như vậy lần nào nữa.
Đẹp có thể là tốt, nhưng đẹp quá như tôi sẽ là một thảm hoạ đấy cô biết không? Cô nghĩ rằng mỗi ngày tôi khoác áo choàng chạy khắp nơi thì vui lắm sao?
Nếu như tôi mà khó chịu được, tôi đã dùng lời lẽ để khó chịu nói với Chise lúc này rồi.
- Tôi nghĩ nó không vui.
Nhưng tôi dám cá càng xinh đẹp như cô mới là càng tốt!
- Tôi muốn thả con ngốc trong tay mình xuống quá đi.
- Ấy ấy, đừng làm vậy Lilianna!
Chise vội vàng bám chặt vào người tôi hơn nữa khi bị de doạ.
Sau khi rời khỏi quán trọ của Juliet, tôi và Chise đã chạy ngay đến Hội để thanh toán số tiền và nhận số điểm mình đạt được từ chỗ Ma thạch mình đã bê về từ mười tầng cuối của Hầm ngục Cluon.
Hạng của chúng tôi đã không hề tăng với số điểm đó, nhưng với số tiền nhận được từ chỗ Ma thạch thì lại làm tôi rất vừa ý khi mà nó đủ để bổ sung lại số tiền mà tôi chi ra cho bữa tiệc tối hôm qua.
Nhận tiền và điểm xong xuôi, cũng như nói lời chào tạm biệt với các nhân viên mình biết từ Hội, chúng tôi lại rời khỏi nó để đi làm một việc tiếp theo.
Người đề xuất việc này không phải là tôi, mà là Chise, khi cô ấy quyết định đến một phiên chợ bên trong thành phố để mua một vài bó hoa cùng một ít trái cây, rồi nhờ tôi đưa đi đến một địa điểm nghĩa trang trong thành phố.
Sau khi đến đây, theo ký ức của Chise, tôi và cô ấy đã đi đến một khu vực trống trãi có ba ngôi mộ được dựng sát bên nhau, trước là ba bia mộ bằng đá có khắc những cái tên, Hyun, Yeri, Chimi.
Không cần Chise phải mở miệng giới thiệu, tôi cũng nhớ ra được bọn họ là ai, cũng như khoảng hình ảnh sống động ở cái quá khứ họ vẫn còn tồn tại qua mắt của Chise.
- Giới thiệu với cô, đây là chú Hyun, cô Yeri và con gái của họ bé Chimi.
Họ từng là người thân của tôi, đã giúp đỡ tôi trong khoảng thời gian tôi khó khăn nhất.
Đến đây, Chise đã bày hoa cùng trái cây của mình mua lên trước mộ, rồi mới giới thiệu cho tôi ba người họ là ai trong khi đang cuối đầu với những giọt nước mắt lăn dài trên má.
- Mấy tháng trước, họ đã bị người ta hại chết.
Tôi lúc đó đã hoàn toàn bất lực mà chẳng làm được gì cả.
- Ừm.
Tôi trả lời câu nói mất mát và đau buồn của Chise, hai tay cũng vô thức siết lại.
Tôi có cảm giác đây không phải là cảm xúc đến từ sự mất mát của Chise làm thông cảm, mà giống như một cảm giác từ rất lâu về trước, một khoảng thời điểm nào đó tôi cũng bất lực như vậy, đang trở về và làm tôi cảm thấy khó chịu vậy.
- Thế những kẻ đã hại gia đình họ đã được tìm thấy chưa?
Tôi vẫn hỏi dù mình biết.
Không phải là vì tôi muốn chính miệng Chise nói ra với mình, mà là tôi đang giúp cô ấy giải toả khi nói ra những điều trong lòng giúp thoả mãn sự đau buồn của cô từ việc bọn người kia đã chết thôi.
- Tất nhiên là có rồi.
Không chỉ vậy, tôi còn tìm ra chúng và ném chúng cho quái vật ăn nữa.
Chúng đã phải vang xin tôi tha mạng cho đến lúc chết, cô nói xem có vui không chứ?
Trong nước mắt, Chise đã toả ra rất nhiều sát khi mà nói về điều mình không hề làm.
Nhưng thế cũng được, nó sẽ giúp Chise giải toả hơn sự thật có chút không cam lòng kia, và tôi cũng không có ý đính chính lại vì cách cô ấy trả lời rất đúng ý của tôi.
- Vậy là tốt rồi.
Ít ra bọn họ chết cũng cam lòng.
- Nhưng họ chết thật sự rất oan uống đấy cô biết không Lilianna? Tất cả một phần cũng là vì tôi hại chết họ cô có biết không? Là do tôi, nếu không phải tôi...
- Tôi không biết.
Càng không muốn biết bởi đó là do thế nào mà ra.
Tôi dứt khoát chặn đứng Chise đang tự trách mình mà bảo rằng không muốn nghe.
Tôi từ đầu đến giờ luôn muốn Chise chia sẻ với mình về các vấn đề quá khứ cô gặp phải, chứ không phải muốn nghe về lỗi lầm của Chise và muốn chấp nhận nó như thể một người ngoài nghe việc cô ấy đã làm, dù đó không hoàn toàn phải là do cô ấy làm ra mà chỉ là đang cố nhận lỗi về phía mình khi hối hận không bảo vệ được những ngươi thân kia mà thôi.
Cho nên, tôi sẽ càng không muốn nghe nó, tôi không muốn làm nơi để Chise gửi gắm lỗi lần của bản thân mình để một ngày giúp cô gợi lại nó.
- Cũng giống như tôi trong mắt của cô vậy Chise, cô trong mắt tôi luôn là một người tốt bụng, luôn nghĩ về giúp đỡ người khác vượt trên cả khả năng của mình.
Cho nên, tôi không muốn nghe về một sai lầm quá khứ của cô.
Hãy để nó qua đi, bởi vì mọi thứ cũng đã qua rồi.
Cô tự trách mình thì cũng đã không thể sửa lại nữa rồi, cô biết không Chise?
- Lilianna nhưng tôi....
Tôi ngẩng mặt lên nhìn Chise đang nức nở khóc khi tôi nói.
- Tôi không muốn nghe.
Cô cứ lấy đó làm kinh nghiệm cho bản thân đi.
Chỉ cần gặp lại chuyện đó một lần nữa, cô hãy giúp đỡ người gặp tình trạng như vậy là được rồi.
Lại đây, tôi cho phép cô ôm tôi để khóc đấy.
Tôi nói rồi giang hai tay ra.
Bình thường tôi sẽ luôn né tránh Chise mỗi khi cô ấy có ý định lợi dụng cơ hội ôm mình như một con búp bê, nhưng giờ lại khác, nếu như ôm tôi có thể giúp cô ấy giải toả nổi buồn của mình, tôi cho phép điều đó.
Với lời đề nghị của tôi, Chise ngay lập tức quỳ xuống mà đem tôi ôm lấy, thật chặt, thật chặt mà khóc rống lên trong sự đau khổ mà cổ luôn kiềm nén trong thời gian qua trong khoảng thời gian ở bên tôi.
Tôi biết điều đó đều do ly máu đầu tiên Chise cho mình uống, nếu không, tôi cũng không biết điều này.
Sau đó, cô ấy cứ khóc như vậy trong khoảng thời gian rất lâu, cũng hơn một tiếng gì đó mới dừng lại mà thút thít nở nụ cười cảm ơn tôi.
Đến lúc này, cô ấy mới quay lại với những bia mộ mà cuối đầu thật sâu để chào tạm biệt, cũng như cảm ơn gia đình của cô bé Chimi, những người đã từng chăm sóc cô trong nước mắt rồi mới cùng tôi quay người mà rời đi.
- Lilianna cô nói chúng ta sẽ đi phiêu lưu, nhưng chúng ta sẽ đi đâu sau khi rời khỏi Cluon?
Trong khi đang được bế chạy đến cổng thành phía Bắc, nơi tôi quyết định làm nơi xuất phát, khi đó chính là nơi hướng đến đế quốc, Chise đã lên tiếng hỏi tôi.
- Mọi nơi.
Không như với Juliet, tôi sẽ trả lời thành thật, với Chise người tôi vẫn chưa thể cho biết được vì nỗi hận Ma cà rồng trong tư tưởng quá nặng, tôi chỉ có thể che dấu đi ý định của mình mà đợi đến lúc sẽ nói ra.
- Nói không ngoa với cô.
Thế giới của tôi là một nơi mà mọi nơi đều bị khám phá hết rồi, nên khi đến thế giới này tôi rất muốn đi khám phá khắp nơi.
Ngắm cảnh đẹp của thế giới này, ăn những món ăn ngon của các đất nước, không nhất thiết phải gắng bó hay ở lại một nơi nào đó quá lâu cả.
Thế nào, bây giờ cô có còn muốn đi theo tôi nữa không?
- Tưởng gì.
Nếu cô muốn tôi sẽ theo cô.
Nói thế nào cô cũng là cô chủ của tôi mà.
Cô chủ muốn đi phiêu lưu, người hầu như tôi chẳng lẽ sẽ phản đối hay sao?
Chise bật cười với câu nói của tôi và giả vờ để nói đùa với tôi về vụ người hầu.
Cô ấy đã dùng nó suốt kể từ ngày tôi đến nhà của Rerlyn, nên tôi cũng không còn quá nhiều để tâm đến nó nữa.
- Cho đến khi tôi quá già không thể đi theo cô nữa mới thôi.
Mong trong khoảng thời gian này, cô hãy giúp đỡ tôi nhé Lilianna?
- ...!
Thế nhưng câu nói đùa tiếp theo đó của cô ấy lại làm tôi chững người lại trong một thoáng.
Bởi vì tôi chợt nhận ra khoảng cách giữa tôi và Chise lớn như thế nào.
Tôi là bất tử, còn Chise chỉ là một con người có giới hạn tuổi thọ.
Đến một khoảng thời gian nào đó dù không muốn, chúng tôi cũng phải bắt buộc chia xa.
- Lilianna?
- Tất nhiên rồi.
Tất nhiên là như vậy rồi.
Tôi trả lời Chise hai lần "tất nhiên" như để muốn nhấn mạnh cho bản thân và Chise biết, trong khoảng thời gian Chise vẫn còn trẻ để đi theo mình, tôi phải thật trân trọng nó bằng tất cả những gì mình có, trước khi một cái ngày nào đó, lúc nhận ra Chise và tôi đã phải chia xa.
- Tôi sẽ giúp đỡ cô bằng khả năng của một Ma cà rồng.
Cô đoán xem, trước khi cô già rồi, chúng ta sẽ có nhiều thời gian vui vẻ bên nhau không chứ?
Tôi dứt câu cũng là lúc mình tiếp đất trước cánh cổng đang tấp nập người ở phía Bắc.
Rất nhiều người đã nhìn chúng tôi nhảy xuống, nhưng tôi cũng không quan tâm chuyện đó vì bị nhìn suốt, mà thả Chise trên tay mình xuống để xếp hàng chuẩn bị làm thủ tục ra khỏi cổng.
- Nhất định sẽ rất vui.
Nếu được, trước khi tôi già.
Tôi muốn đến được lãnh địa của tộc Tinh linh.
Tôi nghe nói rượu họ làm rất ngon, nên tôi muốn nếm thử cho biết.
Sẵn tôi cũng muốn thấy cả Long tộc nữa.
Tôi nghe nói bọn họ rất đẹp, tôi muốn ngắm bọn họ một lần.
Chise thả tôi xuống và nói ra mong muốn của mình.
- Được.
Tôi sẽ dẫn cô đến nơi đó.
Nhưng trước đó, ta sẽ ghé qua đế quốc đã nhé.
Tôi chấp nhận với Chise mà nghĩ thầm đến lộ trình của mình, nhất định sẽ phải ghé qua đế quốc một lần, không chỉ vậy còn muốn đến thẳng thủ đô để gặp Nữ hoàng, nói chuyện cho ra lẽ vụ mười năm trước của ba Ma cà rồng nào đó đã hại thảm Chise.
- Hahaha, thật chứ? Hai cô bé muốn đến đó à? Đúng là một ước mơ gan dạ đấy?
- Hai cô bé biết ở đó cấm con người và các chủng tộc tầm thường như chúng ta tiến vào không.
- Đúng là một ước mơ gan dạ.
Thế nhưng đa số người tôi nghe nói ra câu đó đều bỏ cuộc trong không đến một năm khi biết sự thật đó hai cô bé biết không?
...
Do tôi và Chise nói chuyện quá lớn, nên mọi người xung quanh đã bắt đầu ban tán, rồi thuận theo nhận thức của mình mà trêu chọc chúng tôi, theo cách mà bọn họ nhìn chúng tôi như những đứa trẻ ngây thơ chưa hiểu chuyện đang nói đến một mong ước xa vời.
- Cái đó thì chưa chắc đâu nhé.
Mọi người nghĩ thế thôi, nhưng nếu chúng tôi muốn vào nơi đó sao mà ngăn cản chúng tôi được!
Chise hoàn toàn không tức giận với nó mà chỉ cười một cách vui vẻ mà nói lớn lên cho tất cả đều nghe thấy.
Tất nhiên là sau đó cô ấy đã nhận lại một tràng cười sặc sụa từ tất cả như thể nghe thấy một lời nói đùa hay nhất từng nghe vậy.
Tôi cũng không nói gì trong lúc đó, chỉ đợi đến khi ra khỏi cổng thì liền đem Chise bên lên mà phóng thật cao về bầu trời, như để chứng tỏ cho những người kia biết, Chise và tôi không hề nói đùa bằng cái thứ sức mạnh này của mình.
- Làm hay lắm Lilianna!!!
- Chuyện nhỏ.
Trong khi nhảy đi, tôi đã cũng Chise quay người nhìn lại những người ở cổng Bắc, với đôi mắt của mình, tôi có thể dễ dàng thấy được bọn họ đang mở trừng hai mắt ra với sức bật nhảy của tôi khi đang bế lấy Chise.
Và dường như Chise cũng thấy nó, nên cô ấy trông rất hài lòng.