-"Chủ tịch, Âu tiểu thư đã đi ra."Nghe vậy, người đàn ông ngồi phía sau đáp lại một cách chiếu lệ.
Đôi mắt sâu thẳm kia dán chặt vào tờ báo tài chính trong tay, không thèm ngẩng đầu lên.
mạnh mẽ.
Ngược lại, người đàn ông ngồi đối diện đặt album mỹ nữ trong tay sang một bên, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, mở cửa xe sải bước đi về phía Tiêu Thần chỉ.Âu Tĩnh vừa ra khỏi sân bay, đang định gọi điện thoại hỏi xem người đón sân bay ở đâu, lại nhìn thấy một người đang vội vàng đi về phía này.
-“Anh hai…” Âu Tĩnh thì thào như nũng nịu, hai hàng nước mắt trong veo từ khóe mắt trượt xuống.Kiếp trước, bởi vì nhị ca kịch liệt phản đối nàng ở cùng Hình Tư Kỳ, nàng không chút do dự lắc lắc mặt.Bây giờ nhìn lại, bản thân ban đầu thực sự là nó không quan trọng.
Ngay khi cô đang nghĩ về quá khứ, bên kia đã bước đi trước mặt cô.
-"Cô nương à, em rốt cuộc đã trở về, bá mẫu mỗi ngày đều nhớ em!"Nhìn khuôn mặt gần giống như khi anh rời đi trước mặt, Âu Lâm theo thói quen đưa tay lên sờ đầu cô.Tưởng rằng cô ấy sẽ né tránh như trước, nhưng cô ấy đã không! Ngay khi anh đang tự hỏi, anh thấy những giọt nước mắt từ từ rơi xuống từ khóe mắt cô ...Nhìn thấy hai hàng nước mắt này, Âu Lâm không khỏi nói đùa: "Yo! Rời đi mấy năm nay, cô gái của chúng ta xem ra đã trưởng thành, học được rất nhiều!" -"Cô phù thủy nhỏ không sợ bất cứ thứ gì, cả ngày đảo lộn nhà cửa, mà giờ lại rơi nước mắt? Thật là bất ngờ." ⌛Nếu cô ấy đã nghe những lời này trước khi cô ấy thay đổi công việc, cô ấy sẽ tức giận.
⌛ Nhưng bây giờ, tất cả những gì cô ấy có là sự tiếc nuối vô tận.Lúc đầu, nếu cô ấy không kiên quyết đi theo con đường của mình, bất chấp mọi người can ngăn, cô ấy phải ở bên Hình Tư Kì, và sẽ không có chuyện gì xảy ra ...! -"Này! Cô nương của tôi ơi, em không sao chứ? Ở nước ngoài gặp phải chuyện gì khó chịu sao?" Thấy cô không nói chuyện, Âu Lâm không khỏi có chút lo lắng.
Điều đó thật khác thường đối với cô ấy.
Anh ta bị va đập mạnh, và Âu Tĩnh xuất hiện trong vòng tay anh ta ngay sau đó.
Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến anh không thể phản ứng kịp.
Mãi cho đến khi cảm thấy ngực mình ướt sũng một mảng lớn, hắn mới hoàn hồn lại.
Lắng nghe những tiếng nức nở bị kìm nén, Ou Lin còn điều gì không hiểu? -"Nàng rõ ràng là bị bắt nạt!"Âu Lâm ngay lập tức tức giận.Nó chỉ không có ý nghĩa.
Âu Tĩnh mặc dù tính tình có hơi không nghiêm túc, nhưng dù sao em ấy cũng là người nhà họ Âu.
Dù cô ấy có lỗi cũng không đến lượt ai lên mặt dạy bài em ấy!! -"Chuyện gì xảy ra? Ai bắt nạt em? Nói cho nhị ca, nhị ca sẽ thay em dạy dỗ hắn!"Âu Lâm nhẹ nhàng vỗ lưng cô, nhưng trên mặt anh lộ ra vẻ tàn nhẫn đáng sợ.
Nghe điều này, Âu Tĩnh, người đã cảm thấy đau khổ, càng khóc nhiều hơn.
⌛Âu Tĩnh, người vừa trải qua việc bị lừa bởi những kẻ cặn bã và vì những kẻ cặn bã dẫn đến cái chết của cô, không có sức mạnh để chống lại sự bảo vệ vô điều kiện của Âu Lâm, và phần mềm mại nhất của trái tim cô đã bị chọc thủng ngay lập tức.
Những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu cũng bùng phát trong tích tắc.
-"Cô nương của tôi ơi, chuyện gì xảy ra? Đừng khóc nữa! Nếu cứ im lặng như vậy, nhị ca chỉ muốn báo thù cho em, nhưng không có cách nào làm được!" ⌛Vẻ ngoài im lặng của cô ấy có thể làm cho Âu Lâm lo lắng.
-"Hừ! Ai kêu anh giúp em báo thù? Anh không khi dễ em, em liền thắp nhang cho anh."⌛Âu Lâm còn chưa kịp kinh ngạc, trong lòng đã cảm thấy trống rỗng.Âu Tĩnh lau đi những giọt nước mắt trên mặt một cách bừa bãi, kéo chiếc vali và đi về hướng mà Âu Lâm đã đến.
-“Này!” Âu Lâm quay đầu lại, tức giận nói: “Cô gái hôi hám……Hiếm khi thấy cô ấy bị oan như vậy, tôi đã nghĩ anh ấy có thể phát huy hết vai trò của một người đàn ông và người anh thứ hai.
Cô gái này thực sự đáng yêu chỉ trong ba giây.Khi Âu Tĩnh đi đến ven đường, nhìn thấy chiếc Lincoln đã duỗi dài đậu bên cạnh, cô nhếch khóe miệng, bước lên trước mở cửa xe và ngồi vào.
⌛Thấy vậy, Âu Lâm, người đi theo phía sau, trông như một bóng ma.
⌛ Anh ta lên xe với vẻ mặt kỳ lạ, khó hiểu nói: - " Anh nhớ rồi, anh chưa nói cho em biết anh đi xe gì tới? Làm sao mà em biết là xe này?"⌛Hơn nữa, vừa rồi khi xuống xe, anh chắc chắn Âu Tĩnh không nhìn mình, làm sao cô biết được.
-"Tôi có thể véo và đếm! Có gì đâu mà ồn ào! "⌛Cô ấy sẽ không bao giờ nói với anh ấy rằng kiếp trước cô ấy vì Lưu Hy mà thả chim bồ câu cho Âu Lâm vào ngày này, vì lý do này, anh ấy đã không ngừng nói về nó trong suốt một tháng.
Điều anh ấy nói nhiều nhất là cuối cùng anh ấy cũng gọi được một người, sau khi cạn lời, anh ấy mới bắt được đối phương lái chiếc xe sang này ra ngoài.
Tôi nghĩ rằng tôi có thể thể hiện trước mặt cô ấy, nhưng chuyện gì đã xảy ra? Tôi thậm chí còn thả chim bồ câu! ⌛Nói về ai đó ...!Chỉ sau đó Âu Tĩnh mới chú ý rằng có hai người đang ngồi trong xe.
Một người là tài xế, còn người kia...!Khí chất của người này quá lạnh lùng, Âu Tĩnh tự động chọn bỏ qua.Sau khi hai người lên xe, Tiêu Thần khởi động xe và lái đến địa điểm mà họ đã thỏa thuận trước.
Âu Lâm nhìn Âu Tĩnh, người đang nhìn chằm chằm vào quang cảnh đường phố, rồi liếc nhìn người đang cầm tạp chí ở phía đối diện và không nhìn thấy gì ngoài cửa sổ, bóng người anh ta đột nhiên di chuyển, và tiếp theo thời điểm, anh ta xuất hiện ở vị trí đối diện cấp trên.
-"Ta nói Kim, trước mặt đại mỹ nhân như vậy nhìn không được sao? Tạp chí này một hồi không đọc, còn có thể mất tiền sao?"Âu Lâm giật lấy tờ tạp chí từ tay Tiêu Ngọc Cẩn và nháy mắt với anh ta về vị trí của Âu Tĩnh.
-"Đây là em họ mà tôi thường nhắc đến với bạn, thế nào? Không tệ đúng không? Nói thật, cô ấy tốt hơn nhiều so với những ngôi sao trang điểm đậm trong công ty của bạn!" ⌛ Đây là lần đầu tiên anh làm bà mối! Nghĩ muốn trở về.Thật là một hồi hộp.
Một người là em gái anh ấy yêu từ khi còn nhỏ, và người kia là bạn thân mà anh ấy đã quen biết nhiều năm.
Nếu như hai người bọn họ thật sự có thể ở bên nhau, vậy hắn coi như lập công!Tiêu Ngọc Cẩn ngước mắt lên và liếc nhìn Âu Tĩnh, và lấy lại cuốn tạp chí mà Âu Lâm đã lấy đi một cách vô cảm.
-"Chính là như vậy! Không có gì đặc biệt." Âu Tĩnh tình cờ nghe được hắn tựa hồ không có ý tứ lời nói.Cô ta nhìn Tiêu Ngọc Cẩn từ đầu đến cuối bằng ánh mắt khinh thường, rồi nói: "Tôi không có gì đặc biệt, không giống ai, nhất định phải có ngoại hình đẹp, vóc dáng chuẩn."⌛"Tỷ tỷ ta vừa vặn cần một cái chăn ấm, thân thể của ngươi.
.
.
Cũng không tệ, cho nên miễn cưỡng tiếp nhận ngươi."“Còn về giá cả thì……………“Như ý muốn!”⌛Lúc này, kính râm của Âu Tĩnh đã được tháo xuống, đôi mắt biết nói kia đang nhìn chằm chằm Tiêu Ngọc Cẩn không chớp mắt.Khi Âu Lâm và Tiêu Thần nghe thấy điều này, họ gần như bị nghẹn chết bởi chính nước bọt của mình.
Họ không dám nhìn vào mặt Tiêu Ngọc Cẩn, đừng nghĩ về điều đó mặt đối phương bây giờ chắc đen như hũ me rồi!!!.