Đứng bên cạnh Dư Hàn, Dư Thi Thi thấy anh nôn ra máu, cô lo lắng nói: “Anh, anh không sao chứ?”Dư Hàn kích động nắm lấy tay viên cảnh sát nói:“Đồng chí cảnh sát, tin tôi đi, những món đồ trang sức mà mẹ tôi sở hữu thực sự là do Thịnh Cẩm tặng, bà ấy không hề lấy trộm.
Nếu đồng chí không tin, cứ hỏi những người giúp việc trong nhà biệt thự, họ đều biết.
Họ có thể làm chứng cho mẹ tôi, vì họ đã nhìn thấy Thịnh Cẩm đưa trang sức cho mẹ tôi."Viên cảnh sát nhìn thấy Dư Hàn nôn ra máu, cố gắng làm cho mình tin tưởng, đưa mắt nhìn về phía thị nữ, hỏi:"Lời của cậu ta nói vừa rồi nói là sự thật sao?"Các thị nữ đồng loạt lắc đầu:"Đều là nói dối, tiểu thư nhà chúng toi không phải chủ động đưa trang sức cho Dư Thúy Lan, những trang sức đó là do Dư Thúy Lan trộm."Những người giúp việc này thường bị Dư Thúy Lan bắt nạt, vì vậy khi Dư Hàn yêu cầu họ làm chứng, không ai trong số họ sẵn sàng.Rốt cuộc, chỉ cần Dư Thúy Lan bị bắt, ngày hạnh phúc của họ sẽ đến.Sự phủ nhận tập thể của những người giúp việc khiến cảnh sát không còn tin vào những gì Dư Hàn nói nên đã trực tiếp đưa Dư Thúy Lan vào xe cảnh sát,Dư Thúy Lan mặt tái mét hét lớn:Thịnh Cẩm, con đan bà giết người ngàn đao, ngươi âm mưu hại ta như vậy, sau khi ta thoát khỏi, ta sẽ không bao giờ buông tha cho ngươi."Sau khi Thịnh Cẩm đứng sang một bên và lắng nghe những lời của Dư Thúy Lan , trên mặt cô hiện lên vẻ mỉa mai: .“Nếu bà nói vậy, thì tôi sẽ cố gắng hết sức để tống bà vào tù cả đời và không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi""bùm."Thịnh Cẩm vừa dứt lời, Vu Thúy Lan liền bị bắt đi, Thịnh Cẩm tâm tình tốt đi tới đứng ở trước mặt Dư Hàn cùng Dư Thi Thi:“Dư Thúy Lan đã bị bắt rồi, tiếp theo sẽ đến lượt các ngươi...!"Dư Hàn âm trầm trừng mắt nhìn Thịnh Cẩm :“Thịnh Cẩm , cô vừa tống mẹ tôi vào tù, kế tiếp anh muốn làm gì tôi và em gái tôi?”Thịnh Cẩm vỗ tay kêu: "Quản gia.""đang tới."Quản gia từ trên lầu xách hai cái túi rách nát đi xuống, ném túi đến trước mặt Dư Hàn và Dư Thi Thi, Dư Hàn hỏi:“Thịnh Cẩm , ý anh là gì?”"Đây là đồ của anh và Dư Thi Thi, trước khi cô quay lại, tôi đã nhờ quản gia thu dọn đồ đạc cho hai người, bây giờ hãy cầm đồ của mình và cút ra khỏi nhà Thịnh gia của tôi."Sau khi nghe Thịnh Cẩm nói xong, trên mặt Dư Thi Thi tràn đầy vẻ khó tin:“Tiểu Cẩm, cô thật sự muốn đuổi anh và anh đi sao? Hơn nữa, tôi có nhiều đồ như vậy, sao cô chỉ kêu quản gia thu dọn ít như vậy cho xong?""Đồ vật đó đều là của anh trai ta mua cho cô không phải của cô, tôi tịch thu đồ vật đều là dùng tiền của họ Thịnh mua, cho nên những thứ kia đều là của ta, không phải của ngươi."Dư Thi Thi: "..."Thịnh Cẩm, điều này thật là quá đáng! Cho dù anh trai cô ấy đã làm điều gì đó tổn thương cô ấy, thì cô ấy không thể trút giận anh trai lên tôi, phải không? Cô không xúc phạm cô ấy gần đây.Dư Thi Thi nghiêm túc nhìn Thịnh Cẩm và nói:"Tiểu Cẩm, cô không thể đối xử với tôi và anh trai tôi như vậy, chúng ta không phải là bạn bè tốt sao? Anh trai tôi không phải là người mà cô thích sao?"Bạn bè ? người tôi thích?Khi cô ấy đối xử chân thành với họ, họ có đối xử chân thành với cô ấy không? Trong lòng họ, cô ấy, là một đứa ngốc!Mục đích đến gần cô của Dư Hàn và Dư Thi Thi hoàn toàn không trong sáng, vì sự an toàn của cả nhà cô, hai người này đành phải bắt buộc rời đi.Thịnh Cẩm đá hành lý của Dư Hàn và Dư Thi Thi, cô ấy nói một cách vô cảm:"Dư Thi Thi, từ giờ trở đi, cô không còn là bạn thân của tôi nữa, và anh trai của cô cũng không còn là người tôi thích." Cầm mọi thứ và ra khỏi đây!"Dư Thi Thi khó hiểu: "Tại sao tiểu Cẩm? Tôi không đắc tội với bạn chút nào, tại sao bạn không muốn làm bạn thân của tôi?""Ta rất muốn biết nguyên nhân, ngươi tự hỏi bản thân mình đi, hiện tại xin mời lập tức cút khỏi đây."Dư Hàn siết chặt nắm tay, hắn không biết phải cố gắng bao nhiêu mới có thể chịu đựng được cảm giác muốn bóp chết Thịnh Cẩm , người phụ nữ này không nên đi quá xa, Dư Thi Thi lo lắng lay lay cánh tay của Dư Hàn.Bây giờ Thịnh Cẩm đã nói rõ rằng cô ấy muốn đuổi họ đi, vì vậy anh ấy có nói gì cũng vô ích.Dư Hàn hiện tại cảm thấy không thoải mái, anh không muốn ở đây tiếp tục cầu xin Thịnh Cẩm , chờ anh hồi phục lại hãy nói, bây giờ anh phải đến bệnh viện trước,Dư Hàn ôm ngực, lạnh lùng nói với Dư Thi Thi Trước mặt:-Thi Thi, thu dọn đồ đạc đi thôi.Đi?Dư Thi Thi dùng ánh mắt không thể tin nhìn về phía Dư Hàn, cứ như vậy rời đi? Họ sống ở đâu tiếp theo?Dư Thi Thi còn chưa kịp phản ứng, Dư Hàn đã rời đi trước, Dư Thi Thi nhìn thấy cô cũng vội vàng đi theo, khi cô đến một nơi không có ai xung quanh, Dư Thi Thi bắt đầu chất vấn Dư Hàn:"Anh, anh điên rồi sao? Chúng ta đã cố gắng hết sức để đến gần Thịnh Cẩm , cuối cùng cũng vào được nhà Thịnh, làm sao có thể dễ dàng rời đi?"Dư Hàn đỡ chiếc xe gặp nạn và nói với Dư Thi Thi: "Dư Thi Thi, tối qua anh vừa bị Bạc Lượng Thâm đánh, mẹ tôi về trước khi tôi có thể đến bệnh viện.
Nếu anh tiếp tục ở lại nhà họ Thịnh, anh có thể sẽ chết!Sau khi anh khỏe lại chúng ta sẽ quay lại, hơn nữa, sở dĩ Thịnh Cẩm đuổi tôi đi đều là vì những gì anhnói tối qua đã khiến cô ấy tức giận, đợi tôi khỏe lại sẽ đến dỗ cô ấy ,dỗ được cũng tốt."Tại sao Dư Thi Thi cảm thấy rằng anh trai cô ấy không thể dỗ được Thịnh Cẩm nữa ? Bởi vì Thịnh Cẩm dường như khác với Thịnh Cẩm trước đây.Dư Thi Thi đỡ Dư Hàn và hỏi anh:"Anh à, nêu anh không thể dỗ dành Thịnh Cẩm thì phải làm sao?""Cho dù Thịnh Cẩm không dỗ được, chúng ta không phải còn có Thịnh Thi Nam sao? Thịnh Thi Nam thích em như vậy, chỉ cần em biểu hiện thật tốt trước mặt anh ấy, anh tin anh ấy sẽ để chúng ta quay về.
"Dư Thi Thi gật đầu:"Đúng, chúng ta vẫn còn Thịnh Thi Nam , nhưng mẹ thì sao?""Em nhờ Thịnh Thi Nam giúp đỡ."Bây giờ chỉ có thế thôi, Dư Thi Thi và Dư Hàn rời khỏi nhà Thịnh bằng ô tô sau khi nói xong.Sau khi Dư Thi Thi và Dư Hàn rời đi, Thịnh Cẩm ngồi trong phòng khách và đợi bố mẹ cô về nhà.Về việc đuổi Dư Thi Thi, Dư Hàn và Dư Thúy Lan đi, cô phải đích thân nói với cha mẹ mình, để họ không vì mềm lòng mà để ba mần bệnh này quay trở lại nhà Thịnh...Thịnh Cẩm đợi ở phòng khách đến bảy giờ tối Thịnh Minh và Lục Nhược Tâm mới về, Thịnh Minh và Lục Nhược Hân trở về, nhìn thấy Thịnh Cẩm , trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc."Tiểu Cẩm, sao con lại ở đây?""Tới gặp đại ca, thuận tiện đi xử lý Dư Hàn , Dư Thi Thi, Dư Thúy Lan."Giải quyết Dư Hàn , Dư Thi Thi, Dư Thúy Lan ?Sau khi treo áo khoác lên, Thịnh Minh và Lục Nhược Tâm đi đến bên cạnh Thịnh Cẩm và hỏi:"Tiểu Cẩm nói vậy là có ý gì?"Thịnh Cẩm hít một hơi thật sâu, và nói với Lục Nhược Tâm và Thịnh Minh những gì cô ấy đã làm với Dư Hàn , Dư Thi Thi và Dư Thúy Lan ngày hôm nay, sau khi nghe xong, Thịnh Minh và Lục Nhược Tâm xúc động nói:"Tiểu Cẩm, ngươi xem ra thật sự trưởng thành rồi! Ta trước đã nói với con, Dư Hàn, Dư Thi Thi cùng Vu Thúy Lan đều không phải người tốt, nhưng ngươi lại bởi vì thích Dư Hàn mà không chịu nghe lời ta, đuổi họ đi." .Vì lo cho tình cảm của con, chúng ta không phải để con giữ ba người này trong nhà họ Thịnh sao? Bây giờ con đã kết hôn và con đã nhìn rõ bộ mặt thật của Dư Hàn , Dư Thi Thi và Dư Thúy Lan , còn có thể đuổi họ đi, cha và mẹ rất hài lòng.
".