Tái Thế Vi Hồ

Không biết có phải là Ti Lẫm lỗi giác không, tổng cảm thấy bốn chữ Qúy Phương đang “Đứng ở chỗ này” đặc biệt nặng.

Tiêu Đường vừa nghe thấy giọng Qúy Phương, nhất thời thanh tỉnh rất nhiều, lập tức mặt đỏ tới mang tai mà giãy giụa đứng lên, “Quý, Quý đại ca ở bên ngoài! Không cần! Từ bỏ!”

Qúy Phương kia lớn giọng quát to, giống như một chậu nước lạn, đem không khí màu hồng phấn khắp phòng thổi tan thành mây khói. Mắt thấy Tiêu Đường dưới thân vốn đã thành một hồ xuân thủy giờ gấp đến độ sắp khóc, Ti Lẫm sao có thể tiếp tục làm tiếp được?

Âm thầm cắn răng thật vất vả mới dụ ngược Đường Đường ngoan ngoãn ngồi phịch ở dưới thân, mình cũng sắp được đền bù mong muốn, món ngon đến miệng lại bị một câu nói phá hủy!

Hắn chỉ có kìm nén lại dục vọng của mình, nâng Tiêu Đường dậy giúp y sửa sang lại, thấp giọng tốn hơi thừa lời: “Qúy Phương, còn muốn trúc diệp thanh lâu năm? Bản trang chủ không để cho ngươi uống lục đỉnh hồng là phải mừng thầm rồi! Mẹ, hôm nay tuyệt đối đem tên khốn kia quét ra đại môn Liễu Thiên Tran của ta!”

Sau khi sửa sang lại tốt lắm, Ti Lẫm chặn Tiêu Đường, ghé vào lỗ tai y ám muội nói: “Đường Đường, tối nay có thể lưu lại chứ?”

Sau khi Tiêu Đường hoàn hồn, Ti Lẫm đã cùng Qúy Phương ở trong đình viện ngoài cửa đấu một trận kiếm hoa đao chương. Y nhìn thân ảnh Ti Lẫm mạnh mẽ linh hoạt, lòng ngực tràn trề ấm áp, thân thể cũng dần dần biến hóa, nhưng lại không tự chủ được mà muốn đụng chạm người kia, nghĩ muốn cuốn lấy hắn, muốn cùng hắn hôn môi, sau đó… Làm tình?

Ý tưởng này dọa Tiêu Đường hảy dựng, mình cư nhiên có ý tưởng cùng dục vọng rõ ràng như vậy!?

Ti Lẫm cùng Qúy Phương ở bên ngoài đánh cho tới thiên hôn địa ám, một thanh kiếm một cây đao, đem nhiều loại hoa liễu xanh thắm trong đình viện chém thành tàn hoa bại liễu.

Tiêu Đường trước kia cũng từng quen qua hai người bạn gái, lại chưa từng có dục vọng mãnh liệt đối với các nàng như Ti Lẫm. Y ngơ ngác nhìn đình viện một mảnh hoa vũ, bỗng nhiên nghi hoặc đứng lên.

Mùa xuân đến đây a…

Chẳng lẽ mùa xuân, là kỳ động dục của hồ ly?

“Kỳ động dục?” Qúy Phương lập lại một lần, xác định lổ tai của mình cũng không có xảy ra vấn đề.

Tiêu Đường đỏ mặt hồng, đầu cúi thấp gần sắp đến cổ, thanh âm nhỏ như muỗi kêu: “Đúng, chính là động dục kỳ… Mùa xuân… Là kỳ động dục của hồ ly sao?”

“Khụ!” Qúy Phương bị sặc một cái, “Vì cái gì hỏi cái này?”

“Bởi vì… Bởi vì…” Mặt Tiêu Đường đã đỏ đến tận tai rồi, cả người cũng nóng đến bóc hơi nước, y như từ trong nước nóng đi ra.

“Bởi vì… Bởi vì ta rất muốn hôn hắn sờ hắn ôm hắn hơn nữa là vừa thấy được sẽ miên man suy nghĩ tâm viên ý mã!” Đem “Bởi vì” Tiêu Đường lập lại mấy lần rốt cục như lợn chết không sợ nước sôi, nói hết toàn bộ.

Qúy Phương phụt một tiếng đem trà trong miệng phun ra, tiểu hồ ly bị phun đầy mạc, bọt nước tích táp mà chảy xuống, y giận trừng người khởi xướng một cái, sau khi thấy ánh mắt trêu trêu của người ta thì lại cúi đầu đỏ mặt.

Tiểu hồ ly thật đáng yêu, khó trách Ti Lẫm biết là yêu tinh cũng không buông tay, còn lúc nào cũng nghiêm túc thêm phòng bị bảo hộ chu toàn, nếu đổi là Qúy Phương hắn, kẻ dở hơi như vậy cũng muốn cất giấu để mình đùa.

Kỳ động dục ngoạn ý này, bình thường hồ ly đích xác có, chính là hồ ly tinh đã tu luyện sẽ không có, ở phương diện dục vọng bọn họ đã cùng với người thường không khác. Tiêu Đường tuy không có đạo hạnh, nhưng cha mẹ là một người một hồ, cho nên cũng coi như nửa nhân loại, đối với dục vọng, đương nhiên cũng cùng thường nhân không khác.

Xem ra tiểu hồ ly vô luận là ở phương diện yêu tinh, hay là phương diện tình yêu, đều khờ dại không biết chuyện a. Phản ứng của y, rõ ràng là đối Ti Lẫm ý loạn tình mê xuân tâm đại động nghĩ muốn yêu thương nhung nhớ.

“Khụ!” Qúy Phương ho khan một tiếng, đưa tới Tiêu Đường chú ý.


“Về việc kỳ động động này, ” Qúy Phương đứng đắn mà kéo dài ngữ khí, như ý muốn thấy tiểu hồ lỳ lúng túng (chém).

“Hồ ly bình thường đương nhiên là có, hồ ly tu luyện thành công sẽ không có.” Dừng một chút, Qúy Phương lại nói: “Vì cha ngươi nương là một người một yêu, cho nên ngươi không cần tu luyện cũng có thể có nhân hình, lại coi như là con hồ ly, tự nhiên cũng là có kỳ động dục. Trong vạn vật tộc hồ ly là hiếu sắc nhất, bởi vậy kỳ động dục cảm giác cũng đặc biệt mạnh.”

Qúy Phương nhu nhu cái mông sáng nay bị Ti Lẫm đạp một cước bây giờ còn ẩn ẩn đau, dùng sắc mặt rất thành thật nói ra lời nói dối hèn hạ. Tiểu hồ ly quá dễ lừa, không lừa lừa y, thật sự có lỗi với một cước hôm nay buổi sáng bị Ti Lẫm đá vào mông.

“Cũng, nói cách khác… Ta đối với Ti Lẫm này… Đều là kỳ động dục quấy phá?” Trên mặt Tiêu Đường hồng lợi hại hơn, biến thành yêu tinh chính là phiền toái, cư nhiên còn có thứ kỳ động dục này.

Khó trách từ xưa hồ ly tinh ở trong miệng nhân loại cũng không phải cái gì thứ tốt, nếu bị Ti Lẫm biết, y có thể khinh bỉ mình bản tính *** đãng hay không?

“Phải, phải làm sao mới có thể áp chế suy nghĩ miên man trong kỳ động dục?” Tiêu Đường da mặt dày hỏi.

Qúy Phương nhẫn cười nhẫn đến mau nội thương, trên mặt lại làm bộ ngưng trọng đứng đắn, “Buổi tối mỗi ngày kiên trì tu luyện, tu luyện thành công tất nhiên sẽ không bị kỳ động dục ảnh hưởng tới.”

Hừ, Ti Lẫm, ngươi muốn cùng tiểu hồ ly hoa tiền nguyệt hạ mặc sức ôn tồn, ta cố tình không cho ngươi như nguyện.

“Chính là ta không biết tu luyện…”

“Không quan hệ, ta dạy cho ngươi.” Qúy Phương ôn hòa cười, kỳ thật so với Tiêu Đường, tối giống hồ ly kỳ thật là Qúy Phương cùng Ti Lẫm.

“Cám ơn ngươi, Quý đại ca!” Tiêu Đường hoan hô một tiếng.

Cái gì gọi là bị người bán còn giúp bọn buôn người kiếm tiền, chính là tiểu đứa ngốc như Tiêu Đường.

Chuyện tốt hôm nay của Ti Lẫm bị ngườo đánh gãy, tâm tình vẫn không tồi. Tiêu Đường ở trước mặt mình thái độ nhu thuận e lệ khác thường. Tiểu Đông Tây không dám nhìn thẳng mình, hơn nữa khi nhìn thấy mình thì mặt sẽ đỏ ửng.

Tiểu hồ ly rõ ràng là xuân tâm nhộn nhạo, xem ra đêm nay, cái bụng đói sắp nửa năm của mình rốt cục có thể được như mong muốn!

Vì thế, Ti đại trang chủ hôm nay lấy loại tốc độ như lốc xoáy trước nay chưa từng có hoàn thành chuyện vụ phải xử lý, ánh trăng mới lộ ra nửa bên mặt, liền thắp ngọn đèn nhu hòa, ở trong phòng ngủ, tiểu hồ ly đáng yêu giống như tiểu tức phụ dường như chuyên tâm chờ hắn đến yêu thương nhung nhớ.

Chính là, hắn đợi lại chờ, đợi lại chờ, chờ đến trăng đã lên tới giữa trời, ngay cả bóng của tiểu hồ ly đều không có.

TBD: ai dô! là ai chờ ai đến yêu thương nhớ nhung nga~

Ti Lẫm hỏa lớn, quyết định tự mình mặc giáp trụ ra trận tróc hồ ly.

Nào biết đâu rằng, khi hắn đi vào Hải Đường cư của Tiêu Đường, lại gặp được một màn làm cho hắn ghen ăn đến hộc máu.

Quý Phương vẻ mặt sắc mị mị bắt lấy ngón tay thon dài trắng nõn của Tiêu Đường rà qua rà lại, mà Tiêu Đường lại nhắm mắt để cho sờ loạn.

Ti Lẫm rống giận: “Qúy Phương ngươi đang làm cái gì!”


Tiêu Đường bị kinh hách đắc bỗng dưng mở to mắt, nhìn đến người tới là Ti Lẫm, trên mặt lại không tự chủ được đỏ. Tuy rằng thân thể theo bản năng nghĩ muốn dựa vào, lại bị lửa giận Ti Lẫm sợ tới mức lẻn đến phía sau Qúy Phương, ló cái mặt vô tội nhìn Ti Lẫm.

Thần kinh Qúy Phương quả thực cưng như luyện qua thiết y thần công, đắm chìm trong lửa giận cháy cả đồng cỏ của Ti Lẫm mà thần thái vẫn tự nhiên như cũ.

“Tiêu Đường, ngươi không đến ta phòng ngủ, lại cùng Qúy Phương ở trong này làm gì!” Ti Lẫm chỉ gọi đầy đủ tên của Tiêu Đường khi nổi giận.

“Ta… Ta ở cùng Quý đại ca tu luyện…”

“Tu luyện?” Ti Lẫm mị con ngươi lướt qua một cái hỗn đản cùng một con hồ ly dốt nát.

“Đúng vậy. Tiểu đường không có đạo hạnh, y muốn tu luyện, ta liền chỉ đạo y như thế nào hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa, thuận tiện cũng dạy hắn chút pháp thuật để phòng thân.” Qúy Phương nói chính khí nghiêm nghị.

Đương nhiên, lý do chân chính là thần tình hạnh phúc của Ti Lẫm khi ôm tiểu hồ ly rất kích thích người cô đơn như hắn.

Ti Lẫm mới vừa muốn phát tác, lại đang nghe đến hai chữ”Phòng thân” đi xuống.

Vì thế dưới Ti Lẫm ngầm đồng ý, Tiêu Đường bắt đầu mỗi đêm đi theo Qúy Phương tu luyện đạo hạnh cùng tu tập pháp thuật.

Không cần phải nói, hoạt đồng buổi chiều Ti Lẫm chờ mong hồi lâu liền lại bị gác lại.

Tiểu hồ ly của hắn rất đơn thuần, Ti Lẫm tất nhiên là sẽ không để Qúy Phương cùng Đường Đường nam nam một chỗ, miễn cho tiểu hồ ly bị đại hồ ly cấp lừa đi. Cho nên mỗi đêm hắn đều ở giữ giám sát.

Chính là Ti Lẫm như vậy quả thực là đang sống tìm tội chịu, mỗi khi càng xem càng hỏa đại, chỉ thấy Qúy Phương chốc lát lại nắm tay Tiêu Đường sờ loạn nắm loạn, Ti Lẫm xông lên chất vấn, đáp viết: “Ta chỉ y tạo kết pháp ấn.”

Quý Phương lại đáp lại một câu thẳng đến bằng phẳng, ngược lại giống như Ti Lẫm hắn là tiểu nhân.

Ti Lẫm xám xịt lại đứng ở một bên.

Qúy Phương nhéo tay Tiêu Đường, lần này cư nhiên sờ thượng trong ngực Tiêu Đường, lại ra có xu hướng làm càn đến đáng khinh, vẫn tiếp túc đến khi đụng đến bụng dưới Tiêu Đường. Ti Lẫm lại khống chế không được một cái bước xa tiến lên chụp lấy móng vuốt sói tử của người nào đó, trợn mắt chất vấn.

Qúy Phương đáp viết: “Ta chị hắn như thế nào đem khí thiên địa hấp thu vào đan điền.”

Ti Lẫm ngượng ngùng cắn răng lại lui ra.

Chuyện như thế cứ diễn ra xuống bốn buổi tối, dấm chua của Ti Lẫm uống một vò lại một vò, cả người đều chua đến ngay cả bọn người Tử Y nhìn ra được mặt âm trầm đến mấy giọt nước trên ngói trang cũng sắp thành dũng dấm chua.

Rốt cục ghen ăn đến chạng vạng ngày thứ năm, ở trên hành lang nhìn thấy tiểu hồ ly chuẩn bị đi tìm Qúy Phương học pháp thuật,Ti dấm chua không thể nhịn được nữa lấy tốc độ ánh sáng sét đánh không kịp bưng tai điểm huyệt đạo tiểu hồ ly, đem khiêng lên bả vai, trước mắt bao người cướp trở về phòng ngủ mình.

Tiểu hồ ly vừa thẹn vừa vội nói: “Mau giải huyệt đạo của ta, đêm nay ta còn muốn đi học pháp thuật!”

Ti Lẫm nanh cười nói: “Không được học, từ hôm nay trở đi.”


“Chính là… Ngươi không phải đáp ứng rồi?” Tiểu hồ ly cố gắng đấu tranh.

“Hừ, ta là đáp ứng ngươi, chính là ngươi học bốn ngày cái gì cũng chưa học thành, còn học cái gì học, quả thực lãng phí thời gian lãng phí sinh mệnh lãng phí tiền tài.” Ti Lẫm lãnh nghiêm mặt hừ hừ nói, đem thành quả cố gắng bốn ngày của Tiêu Đường bỡn cợt không đáng một đồng.

“Ai nói, ta đã học xong vài cái pháp thuật lợi hại!”

“Học xong? Học xong còn có thể bị ta tùy tiện lấy một ngón tay một chút liền điểm ngã, pháp thuật của ngươi thật sự là rất 『 lợi hại 』 !” Người nào đó ác liệt địa châm chọc y.

Tiểu hồ ly Bị điểm huyệt muốn động cũng không thể động chỉ còn há miệng còn có thể chống điểm mà, kết quả bị Ti Lẫm nói một câu liền ủ rũ, đáng thương nhìn Ti Lẫm nói không ra lời.

Ti Lẫm trong lòng âm thầm cười trở mình, tiểu yêu tinh này thật sự là người khác nói cái gì liền tin cái đó! Hắn chính là một trong thập đại cao thủ của võ lâm, người có thể không bị hắn “Tùy tiện một chút” liềm điểm chỉ sợ trên giang hồ còn không đến mười. Tiểu hồ ly đốt nát này, mới học pháp thuật vài ngày, muốn không bị hắn điểm huyệt, quả thực là người si nói mộng.

Ti Lẫm phất tay giải huyệt cho Tiêu Đường ── hắn tự tin trên đời không có bao nhiêu kẻ tài năng trước mặt hắn mà có thể trốn đợc, càng miễn bàn tiểu yêu tinh pháp thuật ngay cả nửa thùng nước đều không được tính.

Ti Lẫm cởi quần áo mình ra, động tác hắn thản nhiên tao nhã lại tràn ngập khí phách làm cho đôi mắt của Tiêu Đường chặt chẽ dính ở trên mặt, ánh mắt kia của Tiêu Đường dính thật sát trên người hắn ngay cả chín con trâu cũng kéo không ra

Nhìn Ti Lẫm chậm rãi loã lồ lộ ra cơ ngực răn chắt, hô hấp của Tiêu Đường lập tức chó chút hô. Vòng ngực cùng thắt lưng của Ti Lẫm đều tinh tráng kiện mỹ, không có một tia sẹo lồi, vừa đúng cơ thể màu mật ong làm cho toàn thân y tràn ngập cảm giác bùng nổ đồn dập, cái loại lực lượng buộc chặt hết sức căng thẳng này giấu trong thân hình Ti Lẫm lý cùng vẻ mặt thản nhiên giờ phút này của hắn, động tác tao nhã không nhanh không chậm đẹp đẽ rất tương xứng.

Cái mũi Tiêu Đường nóng lên, lấy tay chùi đi, trên ngón tay lại dính chất lỏng màu đỏ tươi, hắn kêu thảm một tiếng, liền xấu hổ vùi cả người vào trong chăn.

Ti Lẫm từ trong chăn đem Tiêu Đường đào ra, người sau nhìn đến nửa thân trần phía trên Ti Lẫm ở khoảng cách gần, lại không khỏi muốn lùi về trong chăn. Ti Lẫm kiềm ngụ y, lấy khăn ra cẩn thận lau khô máu mũi Tiêu Đường.

“Thật sự là tiểu yêu tinh háo sắc. Trách không được là hồ ly tinh…” Tiểu hồ ly biểu hiện ý loạn tình mê với hắn, Ti Lẫm thật sự hưởng thụ, lại cố ý phụng phịu nói chuyện.

Tiêu Đường bị lời của hắn kích thích xấu hổ vô cùng, đành phải đem mặt chôn ở trong gối đầu, buồn thanh nói thầm: “Ta cũng không muốn nếu như vậy… Cho nên mới phải tu luyện a…”

Ti Lẫm nghe ra điểm manh mối, hống hắn cung khai: “Nói cái gì?”

Tiêu Đường gần sát gối đầu cho nên thanh âm nghe có chút hờn dỗi. Ti Lẫm nghe y nói xong từ đầu đến cuối, kéo y lên, ngữ khí nguy hiểm nói: “Kỳ động dục? Ngươi đối những người khác cũng có phản ứng như thế?”

Đối hắn mặt đỏ tim đập Ti Lẫm vô hạn hoan nghênh, nếu đối người khác cũng như vậy… Ti Lẫm phải lo lắng mua cái ***g sắt đóng tiểu hồ ly này.

Tiêu Đường sợ hãi mà lắc đầu, y đối với Qúy Phương không có.

Ti Lẫm cười lạnh một tiếng, hắn thông minh cỡ nào, thủ đoạn nho nhỏ Qúy Phương đã biết rõ.

Hảo Qúy Phương ngươi cư nhiên nói dối Đường Đường, cái gì kỳ động dục, cái gì tu luyện, thật sự là vớ vẩn.

Trong đầu hiện ra hơn mười thủ đoạn trị Qúy Phương, Ti Lẫm hít sâu vài cái mới vừa rồi áp chế xúc động muốn lấy đao chém người, trước mắt vẫn nên sửa quan niệm sai lầm cho tiểu yêu tinh quan trọng hơn.

“Đường Đường, ngươi sao lại nghĩ như vậy?”

“Bởi vì ngươi luôn thu phóng tự nhiên thành thạo, cho nên ta nghĩ có phải hay không ta có …” Có dục cầu bất mãn một ít… Tiêu Đường bi ai đến muốn khóc.

Ti Lẫm cắn răng. Trên đời này có chút người ngươi là không thể thương tiếc y ── mình là mất nhiều sức mới áp chế hạ dục vọng không cường y, y lại bởi vậy mà suy nghĩ linh tinh.

“Thu phóng tự nhiên, thành thạo?” Ti Lẫm am muội nở cười lạnh, xoay mặt Tiêu Đườnglàm cho y nhìn thẳng vào mình, sau đó bắt được cổ tay của y kéo đến trong ngực mình.


Tiêu Đường kéo vài cái cũng không có thể kéo về cổ tay của mình, thẳng đến dán lên lòng ngực trần trụi của Ti Lẫm mới ngây người. Cơ thể rắn chắn dưới lòng bàn tay nóng bỏng như bàn ủi, còn có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ hữu lực, nhịp tim kia từng đợt từng đợt dồn dập hữu lực, tỏ rõ Ti Lẫm giờ phút này động tình mãnh liệ.

Ti Lẫm khàn khàn giọng tiếp tục nói: “Nếu đây là thành thạo theo như lời ngươi nói, kia mà…” Nói xong, đem tay hắn kéo đến khố hạ của mình.

Tiêu Đường khinh suyễn một tiếng, không dám tin mà trừng mắt Ti Lẫm. Phân thân Ti Lẫm sớm cứng rắn đứng lên, Tiêu Đường cách một lớp vải vẫn cảm nhận được dục vọng kia sôi sục bùng nổ rất rõ.

“Ti, Ti Lẫm…” Tiêu Đường cũng ý loạn tình mê, không tự giác mà nhẹ nhàng tiến lại gần liếm lên môi một chút Ti Lẫm.

Ti Lẫm bị động tác ngay cả hôn cũng không thể tính này châm ngòi đến lý trí cuối cùng cũng biến mất hầu như không còn, hắn gầm nhẹ một tiếng đè Tiêu Đường xuống liền nhanh chóng rút quần áo của hai người. Tiêu Đường chưa từng lõa lồ như thế trước mặt người khác, không khỏi giãy giũa một cái, thân hình tinh tráng rắn chắc của Ti Lẫm lập tức gắt gao nhào lên ép y không một kẽ hở

Không để cho Tiêu Đường có cơ hội thở dốc nào, Ti Lẫm một đôi tay phối hợp lời lẽ ở trên thân thể ngây ngô của Tiêu Đường khi khinh khi trọng trêu chọc. Hắn mặc dù đã là dục hỏa đốt người, lại vẫn không muốn tổn thương Tiêu Đường, cường tự nhẫn nại ôn nhu khuếch trương cùng bôi trơn cho người dưới thân, lúc này mới nâng chân Tiêu Đường lên chậm rãi động thân tiến vào.

Tiêu Đường bị đau đớn cùng *** lý dày vò một đoạn thời gian ngắn ngủi, mới thích ứng được với dục vọng Ti Lẫm. Y thấp suyễn một tiếng, hơi chút giật giật, hai tròng mắt sương mù nhìn đến mặt trên Ti Lẫm có một tầng mồ hôi do nhẫn nhịn, khuôn mặt mang theo *** mãnh liệt cùng thống khổ, trong lòng bỗng nhiên mềm mại, nâng thân mình lên hôn hôn cằm Ti Lẫm.

Ti Lẫm bị hành động này sở cổ vũ, không nhịn nữa, đem toàn bộ dục vọng cuồng liệt bày ra, kịch liệt mà co rúm ra vào trong dũng đạo nóng rực của Tiêu Đường.

Tiêu Đường dật ra một tiếng thanh thở dốc cùng rên rỉ, tiếng rên rỉ mang theo giọng mũi cùng nức nở nhè nhẹ cũng không quá ngọt ngấy uyển chuyển lại trở thành xuân dược hữu hiệu nhất đối với Ti Lẫm. Tiêu Đường vòng hai chân trên thắt lưng Ti Lẫm, bị va chạm đến thần trí tan rả, chỉ có thể dựa vào bản năng hết sức leo lên Ti Lẫm, một đôi mắt đào hoa mị nhãn như tơ phiếm đầy hơi nước.

Hai người vẫn giằng hồi lâu rồi mới nghỉ ngơi sau hoan ái. Ti Lẫm ôm Tiêu Đường mệt đến nửa ngủ nửa tỉnh, tinh tế mà hôn gương mặt đầy mồ hôi của y. Hắn có kinh nghiệm phong nguyệt, với lại hắn cũng trải qua vô số nữ tử, nhưng không có một ai có thể ngây ngô như tiểu hồ ly này, có thể làm cho hắn chẳng những trên thân thể, ngay cả ở trong lòng đều cảm giác được thỏa mãn vô hạn, thầm nghĩ cứ như vậy ôm hắn đến vĩnh viễn sánh cùng thiên địa.

“Tiểu yêu tinh…” Ti Lẫm hôn tỉnh Tiêu Đường đã có điểm mơ hồ, nhẹ nhàng gọi biệt danh y.

“Ân…” Tiêu Đường hàm hồ ngô thanh, nửa mở ánh mắt sương mù nhìn nhìn hắn, nhưng vẫn không chống cự nổi mệt mỏi, lại nhắm mắt lại.

Ban đêm đầu mùa xuân có chút lạnh, thường hay đổ xuống những mưa phùn nhẹ nhàng làm dịu vạn vật. Tiếng mưa rơi tích tí tách lịch giống như nhạc khúc nhu hòa, tiếng hít thở của bạn Tiêu Đường có quy luật, làm cho Ti Lẫm cảm giác được một loại hạnh phúc cùng vui sướng trong ngực không thể hiểu.

Tiêu Đường có chút lãnh, mơ hồ hướng trong lòng Ti Lẫm dựa dựa, cuộn tròn trong bờ ngực ôn nhu của hắn thoải mái ngủ say.

Ti Lẫm lắc đầu, cưng chiều chìm đắm mà nhìn động tác nhỏ đáng yêu của y, đưa tay dùng chút nội lực phát ra chưởng phong tắt ngọn đèn dầu lung linh trên bàn, ở trong bóng tối kéo cao chăn đem hai người che thực kín, không cho Tiêu Đường cảm lãnh.

“Tiểu yêu tinh, đừng rời bỏ ta, hãy cứ như vậy ở với ta mãi mãi đi…” Ti Lẫm lẩm bẩm, hắn biết mình đã sớm triệt triệt để để thua trong tay con tiểu hồ ly thiện lương tinh khiết trĩ này. Cho dù đơn thuần chỉ ôm nhau như bây giờ, cũng có một loại hạnh phúc trọn vẹn.

Tiêu Đường ở trong lòng giật giật, cọ cọ làm Ti Lẫm lại dần dần nổi lên ***, làm bùng lên cái loại khoái cảm vừa nãy ỡ trong thân thể Tiêu Đường, thầm nghĩ lại ngăn Tiêu Đường lại tái đại chiến ba trăm hiệp.

Ti Lẫm vẫn chưa tận hứng, lại lo cho Tiêu Đường bệnh nặng mới khỏi mà dành thu binh. Trong lòng cắn răng tính toán về sau phải đem tiểu hồ ly này dưỡng béo chút, khỏe mạnh chút, dù sao còn nhiều thời gian, rồi sẽ có một ngày tận hứng.

Du chơi chốn phong nguyệt lâu như vậy, thiên hạ nổi tiếng phong lưu Ti Lẫm công tử chưa từng đối với một người ôn nhu thế này, săn sóc đến dục vọng đốt người lại cam tâm tình nguyện làm Liễu Hạ Huệ.

Tiêu Đường mặc dù vì học pháp thuật mà bị Ti Lẫm ăn sạch mạt tịnh, lại vẫn như cũ chưa từng buông tha ý niệm cùng Qúy Phương học pháp thuật trong đầu. Dù sao khó được tái thế làm người, lại thành yêu tinh trong truyền thuyết, không biết chút pháp thuật thì thật sự có lỗi với mình và lần kỳ ngộ này.

Bất quá xét thấy tình huống Ti Lẫm cùng Qúy Phương vốn là bạn mặt mà lại nhìn nhau bằng ánh mắt chán ghét, Tiêu Đường dành phải nghĩ ra chút mưu kế.

Khi ở lúc mỗ Ti Lẫm đối với Tiêu Đường hữu cầu tất ứng, Tiêu Đường dù rất mệt mỏi và buồn ngủ sắp sửa đem lời cầu xin nói ra. Mà dĩ nhiên, anh minh cơ trí như Liễu Thiên Trang trang chủ ngay cả tình nhân trong ngực nghĩ cái gì sao lại không biết, như thường một hơi cự tuyệt, chính là tình nhân ôn nhu mềm giọng làm cho ngữ khí cự tuyệt này có chút buông lỏng.

Tiêu Đường không tức giận chút nào, nhõng nhẽo cứng rắn mềm mỏng vài buổi tối, Ti Lẫm rốt cục không chịu nổi tình nhân đáng yêu làm nũng thỉnh cầu mà đáp ứng.

Chính là buổi tối khi đối với Tiêu Đường mà nói không thế nào sống khá giả, chẳng những phải ký kết hiệp ước nhục nước mất chủ quyền, từ thân đến tâm đều bán cho đệ nhất thiên hạ gian thương này, còn bị làm đến liên tục cầu xin tha thứ. (TBD: đúng chất gian thương =]]])

Ngày kế Tiêu Đường thiếu chút nữa đi không nổi nằm trên giường khóc không ra nước mắt. Chỉ là muốn sau khi học thành pháp thuật sẽ không còn như vậy bị Ti Lẫm ăn gắt gao, còn ôm chí nguyệt lớn lao, có lẽ còn có thể phản thụ vi công, Tiêu Đường đỡ thắt lưng đau nhứt, vui cười ngây ngô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận