[1.10]
Một ngày mùa xuân, mặt trời giống như tỏa ra ánh nắng đặc biệt. Ánh sáng vàng kim dịu dàng theo màu lục của lá cây rọi bóng xuống dưới, hoa nở lặng im. Thứ hai là ngày tôi không thích nhất, nghỉ ngơi chưa đầy đủ, chưa gì ngẩng đầu lên lại bắt đầu một tuần bận rộn, đúng là chẳng có tinh thần. Hôm đó, vừa học xong tiết thể dục, tôi đi qua sân thể dục, đến quầy bán quà vặt để mua một cốc cà phê hòa tan, bỗng nhiên có một nam sinh lạ mặt đến chặn đường. Nam sinh có chút kích động hỏi tôi: “Bạn là Lý Nhị phải không?”
“Vâng.” Tôi nói.
“Mời bạn nhận một cuộc điện thoại.” Nam sinh lấy ra trong cái túi đeo bên hông, là một cái điện thoại nhỏ.
“Điện thoại của ai?” Tôi hỏi.
“Bạn mau nhận đi!” Nam sinh cầm điện thoại lập tức nhét vào tay tôi, “Đã gọi rồi đấy, bạn mau nhận đi!”
Tôi có chút chần chừ, từ từ kê sát điện thoại đến bên tai, sau đó tôi liền nghe được tiếng thở dốc, đúng là tiếng thở dốc, tôi dám khẳng định, chính là cô ấy.
Tôi thất thanh kêu lên: “Ba Lạp!”
“Tiểu Nhĩ Đóa, là cậu sao?”
“Là mình, Ba Lạp.” Trong lòng tôi dâng lên một loại cảm giác bất an khó diễn tả, rốt cuộc tôi không thể nói thêm được lời nào.
“Tốt quá, tìm được cậu rồi. “Ba Lạp giọng khàn đặc nói, “Mình nhất định phải nói với cậu một tiếng cảm ơn, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã ình mượn ô, cảm ơn cậu đã cứu mình một lần, cảm ơn cậu đã bôi thuốc ình, cảm ơn cậu đã ở trước mặt mọi người nhận mình là bạn, cậu không biết là, mình biết ơn cậu đến thế nào…”
Giọng nói ngày càng nhỏ, tôi không biết có phải lỗ tai của tôi lại có vấn đề hay không, trong lúc tôi đang hoảng loạn, thì điện thoại bị ngắt, bên kia truyền đến là tiếng tút tút lạnh lẽo.
Nam sinh đến gần, lấy đi cái điện thoại, xoay người bỏ chạy.
Rốt cuộc tôi cũng phản ứng kịp, liền đuổi theo anh ta. Tôi đuổi theo cách xa anh ta, chỉ có thể nhìn thấy anh ta đi vào dãy phòng học cấp ba. Nhưng tôi không chút do dự vẫn chạy theo, chuông báo đến giờ học đã vang lên, các học sinh từ mọi nơi ùa về lớp, thầy giáo dạy toán của bọn họ đang cầm giáo án đứng ở cửa.
Tôi cũng đứng ở cửa nhìn vào lớp của bọn họ.
Có một nữ sinh nhiều chuyện cách cái cửa sổ nói ra: “Bạn tìm ai?”
Tôi không nói lời nào, ánh mắt nhìn dọc ngang lớp học để tìm người nam sinh kia, có một tờ giấy nhỏ từ bên trong truyền ra đến tay tôi, mặt trên viết: Ba Lạp đang ở bệnh viện, cô ấy đã xảy ra chuyện.
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »