[2.2]
Lần thứ hai tôi nhìn thấy Trương Dạng là ở tiệm mì.
Tôi thích nhất là đến tiệm mì gần Thiên Trung ăn uống, nơi đó có món mì sợi rất hợp với khẩu vị của tôi. Vừa bước chân đến cửa tiệm, tôi liền nhìn thấy anh ta, anh ta ngồi ở một cái bàn gồm hai người ở gần cửa sổ trông ra đường. Đối diện anh ta là một cô bé xinh xắn, tóc túm hai bên hơi rối, mặc áo sơ mi trắng, khuôn mặt nhỏ xinh giống như búp bê vậy. Bộ dáng của bọn họ vừa nhìn qua biết ngay là một cặp tình nhân, nhưng bọn họ lại làm ra vẻ giống như chẳng quan hệ gì với nhau, tôi bỗng nhiên có chút buồn cười, vì thế lấy ra trong túi quần bò một hộp thuốc lá, dùng diêm có sẵn trong tiệm châm ình một điếu Song Hỷ.
Tôi cười rộ lên.
“Ha ha!” Tôi đùa dai hướng anh ta mà cười, hơn nữa còn vươn cánh tay đang rảnh rang, cùng với điếu thuốc trên ngón tay quơ qua quơ lại, nói: “Ha ha, Tiểu Bạch Dương, chào anh.”
Trương Dạng đứng dậy bước đi. Cô bé kia cũng đứng dậy đi theo anh ta. Tôi phát hiện lúc Trương Dạng đến quầy tính tiền cho cả hai phần mì, cô ta ngoan ngoãn đi ra phía trước anh ta, một khắc khi hai người ra khỏi tiệm, Trương Dạng nhẹ tay vỗ vào lưng của cô ta, nữ sinh kia quay đầu lại, anh ta nhìn cô ta mỉm cười, vẻ mặt đầy sủng ái.
Bạn phải tin rằng, vào giây phút đó, tâm trạng của tôi một chút ghen tị cũng chẳng có.
Tôi chưa bao giờ biết cái gì là ghen tị. Giống như bạn nghĩ vậy, tôi đã xem anh ta như một lễ vật có điều kiện, cho dù người khác tán thưởng hay nhiệt tình yêu thương anh ta đến đâu đi nữa, thì anh ta vẫn là của tôi.
Tôi chỉ là đang bị tình thế ép buộc mà thôi.
Tiểu Bạch Dương yêu dấu, anh là của em.
Tôi nói với bà chủ quán cần giấy và bút, sau đó chồm sấp trên bàn nhanh chóng viết ra số điện thoại của mình, viết xong liền xông ra ngoài. Tôi nhìn thấy bóng dáng của Trương Dạng, anh ta đã gần vào đến cổng trường, tôi nhanh chóng ngăn anh ta đứng lại một chút, đem tờ giấy nhét vào trong tay anh ta, anh ta nhận được, liền nhanh chóng giấu ngay.
Xem ra, anh ta so với tôi cũng giảo hoạt ranh ma không kém.
Tin nhắn điện thoại của Trương Dạng ba ngày sau gửi đến, khi đó tôi đang cùng với Hắc Nhân ở trong một quán cà phê phiêu du “Tiên cảnh”, điện thoại của tôi vang lên tiếng chuông báo tin nhắn. Đó là một dãy số xa lạ, nội dung tin nhắn là: Tôi đang ở tiệm mì sợi.
Tôi đã từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, sau đó nói với Hắc Nhân: “Em có việc phải đi.”
Tôi ra khỏi tiệm cà phê, chạy hết tốc lực đến tiệm mì.
Tôi chạy đến cửa tiệm, liền nhìn thấy Trương Dạng, anh ta đi ra phía bên ngoài tiệm. Tôi lập tức ngầm hiểu đi theo anh ta. Anh ta đi đến con đường nhỏ kế bên tiệm mì, con đường này cực kỳ khó đi, hai bên đều có nhà ở, cơ bản là không có người qua lại. Cứ như vậy, tôi đi theo anh ta khoảng hai trăm thước, đến một góc khuất âm u thì anh ta dừng lại, nơi đó có một bức tường, anh ta dựa vào bức tường, châm một điếu thuốc.
Tôi đi đến trước mặt anh ta, muốn nói chút gì đó, nhưng lại phát hiện những lời mắng mỏ tức giận đối với Hắc Nhân kia căn bản không thể dùng được với anh ta.
Anh ta làm cho tôi trở nên ngốc nghếch.
Vì thế tôi cũng chỉ đứng ở nơi đó nhìn anh ta hút thuốc.
Anh ta đưa hộp thuốc lá ra trước mặt tôi, nói: Em không lấy một điếu sao?
Tôi lấy ra một điếu thuốc, lại phát hiện trên người không có mang theo diêm quẹt, vì thế tôi cứ ngậm điếu thuốc trên môi, tiến đến trước mặt anh ta, anh ta không chần chừ, rất phối hợp giúp tôi châm thuốc. Lúc này khoảng cách của chúng tôi thật sự rất gần, tôi nhìn thấy ánh mắt của anh ta, giống như ngàn ngôi sao trên trời đang lóe sáng. Trong mắt của tôi không hiểu sao đột nhiên có thủy triều.
Anh ta dùng bàn tay vuốt ve khuôn mặt lạnh như băng của tôi, thấp giọng nói: “Lê Ba Lạp, em rất nổi tiếng.”
“Thật sao?” Tôi nhìn anh ta nháy mắt, “Anh hiện tại đang theo đuổi một con bé có tiếng. Anh rất nhanh cũng sẽ như vậy.”
Anh ta dùng lực kéo tôi vào lòng, tôi nghe rõ ràng tiếng tim đập của anh ta, tim tôi không hiểu sao cũng điên cuồng nhảy lên từng nhịp. Trương Dạng kề sát môi vào lỗ tai tôi nói: “Tôi có thể theo đuổi em, nhưng em phải đồng ý với tôi ba điều kiện.”
“Vâng?”
Trương Dạng sau đó nói ra những lời rất rành rọt trôi chảy, giống như những điều này anh ta đã suy nghĩ tính kế vô số lần, anh ta nói: “Thứ nhất, em và cái tên bạn trai cao to thô kệch kia giải quyết mọi chuyện cho sạch sẽ. Thứ hai, em theo đuổi một đứa tên là Hứa Dặc dùm tôi, cho dù em dùng thủ đoạn gì, cũng phải nhất định cua cho được hắn. Thứ ba, trước khi hoàn thành xong hai chuyện này, không được để cho bất kỳ kẻ nào biết quan hệ của chúng ta.”
“Không thành vấn đề.” Tôi nói.
“Em không hỏi nguyên nhân à?”
“Không cần.” Tôi trả lời.
“Tốt.” Anh ta nắm chặt cánh tay tôi, ra lệnh, “Em nhắm mắt lại nào.”
Tôi nghe lời anh ta nhắm mắt lại.
“Viền mắt của em,” Anh ta nói, “Là màu lục?”
“Vâng.”
“Tôi thích.” Anh ta nói, “Em thật sự không giống với các nữ sinh bình thường khác.”
“Là phụ nữ.” Tôi mở to mắt sửa lại lời của anh ta.
Anh ta lạnh lùng nở nụ cười, sau đó hôn tôi. Giây phút ấy tôi biết tôi xong rồi, tôi đã từng hôn rất nhiều nam sinh, nhưng với Trương Dạng thì không giống như vậy.
Trương Dạng tuyệt đối không giống. Nếu dùng một câu cực kỳ triết lý mà nói, nếu anh ta là lửa, thì tôi đây giống như con thiêu thân ngu ngốc bất kể hậu quả lao vào.
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »