Tai Trái


[2.4] (1)
Tôi thật sự im lặng chờ đợi tin nhắn của Trương Dạng.
Rốt cuộc một ngày kia, anh ta bảo tôi lên mạng.
Chúng tôi lên mạng, sau đó cùng nhau đăng nhập và trao đổi địa chỉ QQ. Anh ta gửi cho tôi một tấm ảnh của nam sinh tên Hứa Dặc, nói cho tôi biết hoạt động hằng ngày của hắn, muốn tôi bất luận thế nào, cũng phải nghĩ được cách làm tên đó động lòng.
Tôi hỏi anh ta: “Anh cảm tạ em thế nào đây?”
Anh ta nói: “Em muốn cái gì tôi còn không biết rõ sao, yên tâm đi, nếu có cơ hội, tôi sẽ khiến em toại nguyện.”
Tôi nói: “Cơ hội là do người tạo ra.”
Anh ta nói: “Tôi không thích người khác đặt điều kiện với tôi, nhất là nữ sinh.”
Bạn thấy không, tôi đã tìm biết bao lâu nay, rốt cuộc cũng tìm được một kẻ xấu xa hơn tôi rồi đấy, tôi không vì anh ta bán mạng, còn có thể vì ai nữa chứ?
Đến từng tuổi này, bình thường đều là nam sinh theo đuổi tôi, cho nên đến bây giờ tôi đã đúc kết được trăm phương ngàn kế theo đuổi người khác, phải nói rằng, tên tiểu tử Hứa Dặc này, coi như rất hạnh phúc. Tôi bắt đầu “theo đuổi” hắn, về sau mới bắt đầu hiểu hắn, hắn và Trương Dạng thật sự giống nhau, đều là nhân vật có tiếng của Thiên Trung, nói một cách khác, giống như long hổ đối đầu. Nhưng bọn hắn có một khác biệt rất lớn, chính là tên Hứa Dặc này, thật ra là một học sinh ngoan.
Tôi giống như một đám mây tai họa, từ từ đi vào cuộc đời hắn. Lúc đầu, không phải là không có áy náy, nhưng vì Tiểu Bạch Dương, tôi không có lựa chọn khác.
Tôi nghĩ ra rất nhiều cách tiếp cận Hứa Dặc.
Tôi theo gót hắn sau mấy buổi tự học về trễ, có một lần, tôi chạy xe đạp, chạy phía sau hắn. Rất nhanh, tất cả học sinh của Thiên Trung đều biết có một nữ sinh cuồng nhiệt đang theo đuổi hắn, rồi có một hôm, hắn kéo một nữ sinh đi cùng, đoán là hắn muốn nói cho tôi biết cây đã có chủ, nhưng tôi không để ý đến hắn, vẫn như cũ nở nụ cười thật tươi, đồng thời nhẹ nhàng huýt sáo một cách vui vẻ, nhún vai đi qua một bên không thèm nhìn đến bọn họ.
Cuối tuần, tôi đến sân thể dục xem hắn đánh bóng, rồi ngồi lỳ ở đó, dù thời tiết có nóng như thế nào. Lúc hắn đánh bóng vào lưới, tôi lớn tiếng hét lên: “Hứa Dặc, em yêu anh!” Kỳ thật tôi nghĩ mình đang nhìn Trương Dạng, trong lòng tôi thật sự muốn hét lên: “Tiểu Bạch Dương, em yêu anh.” Có lúc ngẫu nhiên, Tiểu Bạch Dương cũng sẽ ở nơi nào đó chơi bóng, nhưng anh ta không để ý đến tôi, cũng giống như tôi, giả vờ chẳng biết chuyện gì. Những học sinh khác cùng chơi bóng trên sân nghe được tiếng hét của tôi, sẽ cùng nhau phát ra tiếng cười trêu chọc, Hứa Dặc khẳng định rất quẫn bách, mặt của hắn ửng đỏ, nhưng hắn đối với tôi thật sự không có cách giải quyết.
Đôi khi hắn đi ở phía trước, tôi liền đi theo hắn, đột nhiên ở phía sau lưng hắn lớn tiếng kêu lên: “Nam sinh phía trước nhìn qua, nhìn qua, nhìn qua!” Lúc đó hắn bị dọa sợ đến nhảy dựng, chạy thật nhanh về phía trước, cho nên về sau, tôi phát hiện, mỗi lần đi một mình trên đường, hắn đều sẽ theo bản năng mà quay đầu nhìn ngang nhìn dọc, nhìn kỹ càng mới thật sự yên tâm.
Cũng có đôi khi, tôi gửi vào hộp thư của hắn vài bức thư, nói mấy câu khó hiểu, bao gồm cả con mèo ở nhà tôi, hoa ở ngoài ban công là hoa gì, hắn chưa bao giờ trả lời lại.
Nhưng trong lòng tôi biết rõ, cuộc sống của hắn bị tôi quấy rầy không ít.
Về sau hắn còn nói cho tôi biết, tôi đối với hắn, giống như một thân cây tỏa ra mùi hương cay độc, nở ra đóa hoa xinh đẹp, khiến cho hắn không biết chừng mực. Hắn đành phải không để ý đến tôi.
Nhưng hắn đúng là không thể chống cự lại sự hấp dẫn để ý đến tôi, đến một ngày kia lúc tan học, hắn đã đến trước mặt tôi, chủ động nói: “Chúng ta đi xem con mèo của em đi!”
Phù, cuối cùng tôi cũng đã thành công!
Tôi thật sự muốn nhanh chóng báo tin này cho Trương Dạng, nhưng tôi không có thời gian, tôi dẫn Hứa Dặc đến bờ sông, đó là con sông duy nhất gần trường học của chúng tôi, phong cảnh cũng bình thường, nhưng thực sự yên tĩnh, tôi nhìn thấy một nữ sinh đang ngồi đọc sách ở đó, có lẽ là nghe được tiếng nói chuyện, cô ấy nhìn chúng tôi, sau đó vội vàng thu dọn sách vở rời khỏi.
Tôi đã nhiều lần gặp qua bạn nữ này, cô ấy thật sự rất đáng yêu, gò má hồng hồng, cả đời tôi chưa thấy ai đáng yêu như vậy.
Hứa Dặc hỏi tôi: Em nhìn đi đâu thế?
“Không.” Tôi thu hồi tầm mắt nói, “Rốt cuộc anh đã thích em rồi sao? Thì ra theo đuổi nam sinh mệt như vậy.”
Bên bờ sông nhỏ trống trải, Hứa Dặc đứng cách xa tôi khoảng vài bước, lưng hướng về phía tôi. Tôi cũng không tới gần.
Lúc này chỉ còn sót lại một chút nắng chiều, màu đỏ tươi như được sơn quét lên bầu trời, gió thổi mạnh, hôm đó tôi ra khỏi nhà vội vàng, đầu tóc không được chỉnh tề, gió thổi tóc bay tán loạn dính vào mặt. Tôi lớn tiếng hỏi hắn: “Anh nói gì đi chứ, sao nói với em một câu cũng không được vậy?”
“Em rất xinh đẹp. Em biết em rất xinh đẹp.”
“Hứa Dặc, em thích anh.”
Hắn nắm chặt nắm tay, xem ra đang rất muốn tìm cái gì đó đánh vào.
Vì thế tôi chậm rãi ngồi xuống, cũng không nói gì thêm. Có lẽ hắn cảm thấy kinh ngạc, nghĩ rằng tôi đã bỏ đi, nên xoay người nhìn lại, thì nhìn thấy tôi đang ngồi, tay không ngừng dụi mắt.
Tôi nói thầm: “Mắt của em có hạt cát bay vào.”
Tôi ngẩng đầu nói với hắn: “Mắt của em có hạt cát bay vào, anh đến đây giúp em thổi một chút, thật sự đau lắm.”
Hắn không hề cử động.
Tôi lặp lại: “Thật sự rất đau, anh qua đây giúp em một chút, có được không?”
Hứa Dặc rốt cuộc cũng thỏa hiệp với chính mình, hắn đi tới ngồi xổm xuống, muốn nhìn xem mắt của tôi rốt cuộc như thế nào – Đến khi hắn nhìn thấy trong mắt của tôi mang ý cười giễu cợt, tất cả đều đã muộn. Tôi vươn tay, nhanh chóng nhẹ nhàng ôm mặt hắn, hôn hắn. Cái hôn này làm cho hắn cực kỳ kinh ngạc, nhưng hắn không hề né tránh.
Điều tốt đẹp như vậy, làm cho lòng tôi dao động. Một khắc đó, tôi cảm thấy mình thật sự không phải người.
Tôi đã lừa hắn, một con người tốt.
[2.4] (2)
Tôi không phải không có áy náy, nhưng tình yêu khiến cho tôi mất đi một ít lý trí. Lúc nửa đêm khoảng 3 giờ sáng, tôi chạy đến một tòa nhà xây dựng đã bỏ hoang, đứng hút thuốc, nhìn tàn thuốc từ trên cao rơi xuống, giống như một nhúm hoa lửa mỏng manh, tuyệt vọng chuyển hướng rơi xuống đám cỏ khô trên mặt đất.
Mặt cỏ ở phía dưới, là một mảng màu đen dơ bẩn đầy bùn đất.
Tôi nói với chính mình: Ba Lạp, ngươi không phải là người xấu, ngươi chỉ là một đứa trẻ bốc đồng.
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1
Xem Chương Mới Hơn »


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui